“Đúng vậy ,hắn tìm thám tử tư theo dõi tôi.Anh có tin ngày đó anh ởgara đau dạ dày, tôi đem anh nâng ra ngoài cũng bị chụp hay không?”
“Ừ, tôi tin.” Tô Trăn gật đầu, đem thịt nướng đến lửa than, “Bất quá đâykhông thể là nguyên nhân huynh đệ hai người cãi nhau,bởi vì tôi đánhcuộc Trần Chi Mặc có một trăm mấy cái cớ để cho cậu tha thứ,trừ phi hắn không có kiếm cớ mà là nói thật với cậu.”
Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút.
Thật ra thì cậu rất muốn tìm người nói ra. Cậu không cách nào nói rõ vớiKhương Phi, không cách nào hướng Đinh San San nói hết, đây hết thảy vẫnđặt ở trong đầu của cậu,típ tục nghẹn,có lẽ cậu sẽ nổ tung.
“Hắn nói hắn yêu tôi.” Trần Mộc Ngôn bỗng nhiên không xác định mình cứ như vậy nói ra rốt cuộc là đúng hay sai.
Tô Trăn động tác cầm bia ngừng lại, sau đó lộ ra biểu tình bừng tỉnh đạingộ nói: “Không trách được tôi mỗi lần nhìn thấy Trần Chi Mặc,hắn tựanhư một người chồng !”
Trần Mộc Ngôn lắc đầu, “Kính nhờ,cái nàymột chút cũng không buồn cười. Hơn nữa Trần Chi Mặc trừ lúc quay phim,anh còn có thể nhìn thấy những biểu tình khác không?”
Tô Trăncười một tiếng, “Nếu như cậu luôn là nhìn biểu tình một người ,cậu vĩnh viễn đoán không ra hắn chân chính đang suy nghĩ gì . Cho nên, Trần ChiMặc yêu đệ đệ ,đem cậu hù dọa chạy?”
“Này còn chưa đủ kinh khủng sao? Tôi là đệ đệ của hắn, còn là nam –” Trần Mộc Ngôn giảm thấpxuống thanh âm của mình, cậu thật không nghĩ tới Tô Trăn dùng giọngnói không có việc gì cùng cậu thảo luận chuyện này.
“Dù sao hai người là nam, họ hàng gần tương gian cũng không cần lo lắng mang thai.” Tô Trăn nhún vai.
“Tô Trăn?Đầu óc của anh làm bằng cái gì vậy !”Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảmgiác được Tô Trăn hôm nay là cố ý tới làm cậu nổi điên .
Tô Trăn giật một chút khóe miệng, giữa lông mày có một loại bất đắc dĩ.
“Cậu đã rất may mắn, Trần Chi Mặc nguyện ý ở bên cạnh cậu dùng nhiều côngphu như vậy .Phải biết rằng hắn muốn đem cậu như thế nào ,trực tiếp đècậu lên giường là được.Mà tôi thì sao, tôi thích chị tôi, nhưng chị tôivĩnh viễn chỉ biết tái diễn nói cho tôi biết một câu,chính là đệ đệ tôiđây là người chị ta lệ thuộc vào nhất.”
“Hả?” Trần Mộc Ngôn sửng sốt một chút, “Anh là nói anh đối với chị anh . . . . .”
“Nếu không thì sao?”Tô Trăn đứng thẳng một chút bả vai, “Đệ đệ nào có thể vẫn chịu được người chị như vậy?”
“Anh hẳn là đi xem bác sĩ tâm lý. . . . . .” Trần Mộc Ngôn miệng mở rộng.
“Tôi cảm thấy được so với yêu thân đệ đệ của mình ,tôi bình thường hơnnhiều,ít nhất chị tôi vẫn là nữ.” Tô Trăn nhìn chai bia trước mắt,chuyên chú trong đó có mấy phần bất đắc dĩ, “Thật ra thì tôi rất hâm mộcậu,Trần Mộc Ngôn.Cậu cùng Trần Chi Mặc lúc nằm cùng nhau,hắn nhất địnhsẽ rất dùng sức ôm cậu, nhưng lại cẩn thận có thể xiết thương cậu haykhông.Lúc hắn gặp thông gia hôn trán cậu mặc dù tôi đánh cuộc hắn càngmuốn đụng vào môi cậu, nhưng là hắn sợ dọa cậu.”
Không biết cóphải hay không là bởi vì Tô Trăn lên tiếng,Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảmgiác được Trần Chi Mặc làm hết thảy không phải làm người ta chán ghétnhư vậy .
Trần Chi Mặc lần đầu tiên hôn cậu , là ở KTV , khi đó hắn uống rượu say.
Còn có trong bể bơi ở khu du lịch, hắn ở dưới đáy nước hôn nhiệt liệt đếnkhó chống cự ,Trần Chi Mặc nói đó là bởi vì hắn nhập vai.
TrầnMộc Ngôn chợt hiểu ra hiểu được, Trần Chi Mặc cũng không có uống rượusay cũng không có nhập vai,hắn chẳng qua là lập một cái cớ tới hôn mìnhthôi.
“Tô Trăn. . . . . Hắn là anh tôi, đây là sự thật. Tôi không có cách nào thuyết phục mình giống như anh thích chị mình đi đối đãiTrần Chi Mặc như vậy.”
“Đó là đương nhiên, trên thế giới này Tô Trăn chỉ có một.” Tô Trăn đụng chai bia trước mặt Trần Mộc Ngôn một cái.
Sau một tuần,Trần Mộc Ngôn không cách nào hình dung tâm tình của mình.
Cậu ngồi ở trong thư viện vừa đọc sách vừa thỉnh thoảng quan sát điện thoại của mình. Thậm chí tin nhắn phục vụ,cậu cũng tâm tình kích động mở ra,sau đó mất mác xóa đi.Cậu phát hiện mình thế nhưng chờ đợi tin tức TrầnChi Mặc .
Nếu như bọn họ trong lúc này không có liên lạc, có phải có nghĩa là Trần Chi Mặc thật coi cậu là một trò chơi?Hiện tại trò chơi bị lộ,Trần Chi Mặc cũng không còn cần thiết lại tiếp tục cuộc chơi?
Rất nhanh, cậu lại mâu thuẫn may mắn hoàn hảo đây không phải là tin nhắncủa Trần Chi Mặc,nếu không mình lấy cái tâm tình gì đối mặt?
Thời gian cứ như trôi đến chủ nhật,Trần Mộc Ngôn phụng bồi Thẩm Thanh ngồi ở trước quán ăn nhỏ ngoài cổng trường.
Thẩm Thanh nhìn bộ dạng Trần Mộc Ngôn ăn mì,lẩm bẩm nói: “Tôi lần cuối cùngnhìn thấy hắn. . . . . . Cũng là đang ăn mì. . . . .”
“Nhìn thấyngười nào?” Trần Mộc Ngôn ngẩng mặt, lúc này mới nhớ tới mình lúc làDiệp Nhuận Hành lần cuối cùng nhìn thấy Thẩm Thanh, bọn họ đang ngồi ởtrong quán mì.
“Thật xin lỗi. . . . Tôi chỉ là. . . . .” Thẩm Thanh muốn giải thích ,Trần Mộc Ngôn khoát khoát tay.
“Không sao, tôi biết cậu chỉ là đang nhớ lại người kia.” Thật ra thì ThẩmThanh tưởng niệm tới Diệp Nhuận Hành làm cho Trần Mộc Ngôn buồn rầu, một mặt cậu cảm thấy rất hạnh phúc còn có người nhớ được mình, về mặt khác cậu lại không thể nói với Thẩm Thanh đừng tưởng niệm Diệp NhuậnHành,điều này làm cho bọn họ không cách nào tiến thêm một bước.
Vừa lúc đó, điện thoại Trần Mộc Ngôn vang lên, khi cậu nhìn thấy dãy sốtrên màn hình,cánh tay run lên thiếu chút nữa đem đồ uống rơi xuốngbàn.
Trái tim của cậu đập kịch liệt ,không thể hô hấp .
“A lô.”
“Tiểu Ngôn sao? Gần đây có khỏe?” Tiếng Trần Chi Mặc không nhanh không chậm, ôn nhu dường như muốn đem cậu vây lại.
“Tôi rất khỏe.” Trần Mộc Ngôn không biết nên như thế nào tránh thoát loạitrói buộc vô hình này nhưng cậu lại không cách nào ngăn mình sa vàotrong đó.
“Anh tin tưởng em hiện tại hẳn là bình tĩnh trở lại.Thật xin lỗi ngày đó anh đã dọa đến em. Có thể cùng em nói chuyện mộtchút không?”
Trần Mộc Ngôn hít một hơi, trấn an dòng suy nghĩ của mình, “Được,lúc nào?”
“Tối nay tám giờ, ở quán Thiên Hương ,anh sẽ chọn chỗ.”
“Được.”
Quán Thiên Hương là nơi rất nhiều thương giới nhân sĩ đến đàm chuyện,nếu như là ở đó,Trần Chi Mặc chắc không đối với mình làm cái gì. Thừa cơ hộinày, cậu muốn cùng Trần Chi Mặc làm rõ quan hệ .
Ăn mì xong, đưa Thẩm Thanh về đại học Q,Trần Mộc Ngôn đi tới quán Thiên Hương .
Trần Chi Mặc ngồi ở trước bàn, mặc trên người áo lông màu xám bạc của BOSS,thoạt nhìn tựa như người phát ngôn nhãn hiệu .Biểu tình trầm tĩnh ,không có cái loại mỉm cười hoàn mỹ ,chẳng qua là ưu nhã đưa tay đemnước trà rót vào tách trước mặt Trần Mộc Ngôn.
“Anh nói khôngsai, tôi là Diệp Nhuận Hành,tôi thật xin lỗi chiếm dụng thân thể đệ đệanh.”Trần Mộc Ngôn đi thẳng vào đề nói,cậu hi vọng mình cùng Trần ChiMặc lần gặp mặt này có thể nhanh chóng kết thúc, cậu hi vọng mình cóthể lấy một loại phương thức bình thường tiếp tục sống .
“Emkhông có làm sai,ngược lại anh rất may mắn khi em còn sống, vô luận lấyloại phương thức nào.” Trần Chi Mặc cười một cái, nhưng Trần Mộc Ngônlại có thể nhìn ra hắn cũng không vui vẻ.
“Tôi. . . . . Không có nghĩ qua anh đối với tôi có cái loại . . . . . tình cảm này,tôi thật coi anh là huynh trưởng.”
“Nhưng hiện tại em cũng không còn biện pháp tiếp tục, không phải sao?” TrầnChi Mặc ngón tay mơn trớn tách trà,mặt cúi xuống hiện ra đau thương,chẳng qua là Trần Mộc Ngôn không biết đây hết thảy là thật hay là TrầnChi Mặc lại diễn .
“Đúng vậy.” Trần Mộc Ngôn cúi đầu, “Để cho tôi đi thôi. . . . . . Chúng ta đều có cuộc sống riêng của mình .”
“Ở lại bên cạnh anh khó như vậy sao?” Tiếng Trần Chi Mặc rất nhẹ, làm chongười ta phân không rõ hắn là đang hỏi Trần Mộc Ngôn hay là hỏi chínhhắn, “Nếu như em bây giờ dùng thân thể không phải là đệ đệ của anh,cóphải hay không kết quả không giống ?”
Trần Mộc Ngôn lắc đầu, nếunhư cậu vẫn là Diệp Nhuận Hành, chỉ sợ bây giờ còn là một paparazzi,cólẽ sẽ ngày ngày đi theo Trần Chi Mặc,nhưng cậu sẽ không yêu hắn.
“Mặc ca,xin anh . . . . . Để cho em trải qua cuộc sống của chính em.”Trần Mộc Ngôn cắn môi của mình nói.
“Cuộc sống của em vốn là của em.”Trần Chi Mặc đứng lên, “Chẳng qua là. . . . . . Đừng không quan tâm tới anh,đừng làm bộ như không nhận ra anh,cho dùem thật không cách nào yêu anh. . . . . Đừng biến mất. . . . . . Bởi vìanh sẽ đi tìm em,dù quá trình tìm kiếm có cực khổ. . . . . .”
Tiếng Trần Chi Mặc phát run, điều này làm cho Trần Mộc Ngôn ngẩng đầu lên, sau đó ngây ngẩn cả người.
Ánh mắt của Trần Chi Mặc ẩm ướt,như vừa đụng sẽ có nước mắt rơi xuống.
Một loại chua xót trong đôi mắt Trần Mộc Ngôn,tràn ra trong xoang mũi , cậu vừa định muốn đưa tay đi sờ mắt Trần Chi Mặc,đối phương liền giữ ngóntay cậu.
“Có cái yêu cầu, có thể không?”
“. . . . . . Có thể.” Trần Mộc Ngôn nói ra hai chữ này xong,Trần Chi Mặc nhẹ nhàng kéo cậu vào trong ngực của mình.
“Thật xin lỗi, anh làm khó em như vậy.”
Nói xong, Trần Chi Mặc đeo lên kính râm xoay người đi ra ngoài, không cẩnthận đụng vào người bưng trà bên ngoài,nước trà giội lên người hắn.
“Mặc ca !”Trần Mộc Ngôn vội vàng chạy tới, muốn xem hắn có bị phỏng hay không.
Trần Chi Mặc chỉ đè lại cậu nói rõ”Không có chuyện gì” cũng nhanh chạy vào trong phòng rửa tay.
Trần Mộc Ngôn đi theo,nhìn thấy Trần Chi Mặc mở ra một cánh cửa đi vào, sau đó đóng cửa.
“Mặc ca ! Anh mở cửa! Cho em xem xem anh thế nào!” Nếu như ấm trà là vừa pha,Trần Chi Mặc khẳng định bị phỏng rồi!
“Anh không sao, em trở về đi .”
“Anh có bị phỏng hay không?” Trần Mộc Ngôn lo lắng, Trần Chi Mặc dù sao cũng là diễn viên, nếu như bị phỏng mặt chính là chuyện lớn.Nếu như chỉ bịphỏng trên người, không xử lý cũng có thể sẽ nhiễm trùng.
“Không sao.Anh muốn đợi một lát.”
Trần Mộc Ngôn hít một hơi.
Cậu biết, hiện tại cậu cùng Trần Chi Mặc cách một cánh cửa.
Cậu không nhìn thấy vẻ mặt hắn,không biết tâm của hắn.
Trần Mộc Ngôn xoay người, đi tới trà lâu , gọi cho Vương Đại Hữu, nói TrầnChi Mặc có thể bị phỏng rồi, để cho hắn tới đón Trần Chi Mặc
Buổi tối gió có chút lạnh, Trần Mộc Ngôn lái xe mở ra tất cả cửa sổ.
Cậu biết Trần Chi Mặc trong sinh hoạt kỹ càng,người kia cũng có niềm kiêu ngạo của hắn.
Nhưng là không biết tại sao, Trần Mộc Ngôn đột nhiên cảm giác được trái timcủa mình trống trải , thật giống như nơi từng tràn đầy trong khoảnh khắc trống rỗng.