Nhân Vật Phụ Cũng Cần Yêu

Chương 50: Thời đại tươi đẹp



Nằm viện được một tuần thì Hạ Thi Khâm đã buồn chán đến suýt chút nữa phá tan tành bệnh viện của Mộc Phi luôn. Mỗi ngày chỉ nằm trên giường để đủ loại kim ghim vào người, lấy máu, kiểm tra, uống thuốc… cái gì cũng không được làm, nhàm chán đến độ mọc rêu. Hơn nữa lại còn để cho Tuyệt Luân phát hiện ra một sự thật muốn khóc là, Hạ Thi Khâm cô đã lớn thế này rồi mà vẫn sợ tiêm. Mỗi khi tới lúc tiêm thuốc là mặt mũi Hạ Thi Khâm lại trắng bệch vì sợ, liều chết tỏ vẻ không sợ hãi nhưng cơ thể cứ run bần bật lên, muốn giấu cũng không nổi. Mỗi khi tiêm Tuyệt Luân đều ôm lấy Hạ Thi Khâm, thấy cô run rẩy như cầy sấy thì vừa đau lòng vừa chẳng nhịn được cười. Thì ra Hạ tiểu nhân này thân thể hư nhược đến thế, nhưng vẫn chẳng mấy khi chịu đi gặp bác sĩ là vì sợ tiêm nha!

Nếu nghĩ rằng vì Hạ Thi Khâm bệnh nặng như thế nên Tuyệt Luân sẽ nhất định ngày đêm ở bên chăm sóc chẳng khi nào rời thì sai rồi. Mấy ngày đầu đúng là vậy, nhưng càng về sau lúc buổi trình diễn thời trang sắp được tiến hành, các bản thiết kế vẫn cần được sửa chữa, chọn loại vải… rồi Hà Mỹ Nhã cuống cả lên một ngày gọi tới mười mấy cuộc điện thoại thúc giục. Đến ngày thứ ba Hạ Thi Khâm nhập viện và bệnh tình đã dịu đi đôi chút, thì Tuyệt Luân cũng bận rộn đến mức chẳng thấy người đâu.

Không có Tuyệt Luân ở bên, lại là người không hay trò chuyện nên Hạ Thi Khâm buồn muốn phát khùng. Đã vậy mà người nên ở cạnh thì không ở, người không nên tới thì lại cứ như nấm mọc sau mưa, từng đám từng đám lần lượt đến hành hạ cô. Mỗi ngày hai bà mẹ lại thay nhau dẫn theo một đám bác sĩ dinh dưỡng, bảo vệ sức khỏe, người giúp việc tới phòng bệnh, còn mang theo đủ loại thuốc, nước bổ dưỡng ép cô phải uống; sau đó là đủ kiểu đối tác cùng làm ăn trong hai giới hắc bạch, đủ loại bạn bè tới thăm. Mỗi ngày phòng bệnh đều chất đầy hoa tươi, chỉ giỏ hoa thôi cũng có thể mở được cả cửa hàng. Vất vả lắm mới đuổi khéo đi được thì vẫn còn mấy vị quản lý cấp cao của công ty đang nơm nớp lo sợ chờ ngoài cửa, việc đại sự trong công ty không thể không do cô quyết định.

Nằm viện cả tuần, Hạ Thi Khâm nghĩ bằng mọi cách phải ra viện, Mộc Phi cũng lo lắng phòng bệnh cao cấp nhất của bệnh viện nhà mình sẽ bị Hạ Thi Khâm làm loạn lên mất thôi, vì thế cả hai người cấu kết với nhau làm việc xấu… À nhầm, là vô cùng ăn ý với nhau, thế là mặc mọi người phản đối, chỉ cần nhờ vào việc “thần y” Mộc Phi vỗ ngực đảm bảo mà Hạ Thi Khâm được xuất viện. Trở về biệt thự trên núi hướng ra biển, quản gia đóng cửa lớn lại —— Cuối cùng đã được thanh tĩnh.

Cứ thế thấm thoát một tháng trôi qua, giờ đã là tháng Mười một, trời vào thu, ở phương Nam đây chính là thời điểm đẹp nhất để tổ chức yến hội. Các bản thiết kế của Tuyệt Luân đã được Hà Mỹ Nhã đem đi may từng đợt, toàn bộ đã hoàn thành, cả sản phẩm mới cũng đến giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, khoảng thời gian này Hà Mỹ Nhã và Tuyệt Luân đều bận đến phát điên.

Hôm nay những bộ lễ phục cuối cùng may theo số đo của những vị khách tham dự cũng đã được làm xong. Hà Mỹ Nhã thì đang quay lại Pháp, vì Dụ Hiểu Dương và nữ Vương của nhóc ấy ——Phó Hâm Nghiên, người đẹp lạnh lùng của Phó thị đang đấu với nhau đến hồi gay cấn. Hiểu Dương muốn thắng Hâm Nghiên nên cần khoản lớn tài chính, Hà Mỹ Nhã vì thương con gái nên trở về Pháp gom tiền cho con.

Hiểu Dương được Hà Mỹ Nhã giao cho việc đi lấy và mang chỗ trang phục còn lại đưa đến chỗ Tuyệt Luân —— không hổ là người được Phó nữ vương tự mình dạy dỗ nhiều năm, đã được gọi là tiểu chuột nhắt sai vặt toàn năng thì có kiêm thêm chức làm người vận chuyển cũng chẳng có khó khăn gì.

Hiểu Dương đến phòng làm việc của Tuyệt Luân thì liền vô cùng bất ngờ, hóa ra chị gái Paris vĩnh viễn ngăn nắp đó lại là người bí mật có phương châm “không để ý tiểu tiết” đến thế. Vì công việc mà phòng thiết kế của cô chẳng còn nổi một chỗ đặt chân, lại phát hiện thêm ở đó có cả Hạ Thi Khâm đang mặt mũi chân tay lấm lem màu nước. Tuyệt Luân đang ung dung thong thả sắp xếp lại các bộ trang phục trình diễn được hoàn thiện, thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hiểu Dương thì đành bất đắc dĩ trợn mắt đảo một vòng. Hạ Thi Khâm ở trong này đúng là một cái máy chế tạo rác, cái tên Liễu Tuyệt Luân “đẹp đẽ” cả đời của cô đều bị hủy trước mặt người vợ nhỏ cứng đầu cứng cổ của Hâm Nghiên rồi.

Hạ Thi Khâm thấy Hiểu Dương đến thì vội vàng thu gọn lại các “tác phẩm hội họa” của mình, cùng đủ loại hộp màu đã lẫn lộn với nhau chẳng thể phân biệt ra nổi màu gì. Lại chẳng ngờ vì thế làm màu nước dính cả lên người và mặt mũi của cô, tay chân Hạ Thi Khâm càng trở nên luống cuống, nhìn cái bộ dạng ngớ nga ngớ ngẩn này nào còn đâu dáng vẻ uy phong của một bậc thầy thương nghiệp.

Hiểu Dương cười híp mắt nói với Hạ Thi Khâm: “Chị Hạ, chị muốn vượt trội hơn cả nhà thiết kế kiêu ngạo ở đây à?”

Hạ Thi Khâm cuối cùng cũng thu gom xong các “tác phẩm” của mình thành một chồng, là đủ loại bức tranh đầy màu sắc, không nhìn ra được đây rốt cục là tranh vẽ, hay chỉ là đống hình thù kỳ dị rối tinh gì, sau đó nghiêm trang đáp: “Tôi á, bây giờ tôi là trợ lý của nhà thiết kế kiêu ngạo đây.”

Á, mời được cả thuyền vương làm trợ lý, vậy thì cần phải có bao nhiêu tiền, bao nhiêu mặt mũi mới mời được đây. Hiểu Dương trầm ngâm đưa mắt nhìn mấy bức vẽ như gà bới trên tay Hạ Thi Khâm, cái này… Hạ thuyền vương vẫn nổi danh là kỳ tài buôn bán, nhưng lại chả có tí tẹo đầu óc nghệ thuật nào, nhìn mấy bức tranh này mà xem. Gần đây trong giới kinh doanh đều đang đồn thuyền vương của tập đoàn Hải Hàng muốn từ chức, chẳng lẽ tin tức đó là thật? Hiểu Dương khó hiểu nhìn Hạ Thi Khâm mấy lần. Lúc này Hạ Thi Khâm đã khôi phục lại vẻ khôn khéo vốn có, chẳng hiểu trong đầu đang nghĩ điều gì mà cũng nhìn lại Hiểu Dương, rồi nở nụ cười vô lại bí hiểm.

Tuyệt Luân đi lại đón lấy mấy bộ trang phục trên tay Hiểu Dương đặt sang một bên, thấy cô cả người đầy mồ hôi thì không nhịn được trách mắng: “Đồ thì tìm một chỗ mà để xuống, em bị ngốc sao mà cứ ôm hoài, không thấy nặng à!”, tiểu chuột nhắt này thật đúng là quá thật thà, chẳng khi nào tự tìm cơ hội nghỉ ngơi.

Hiểu Dương ngây thơ cười cười, thật lòng khen ngợi: “Paris, trang phục chị thiết kế đẹp quá. Em từng thấy ở chỗ mẹ rất nhiều bộ khác, có cả của nam và nữ, đủ loại phong cách như là Hy Lạp cổ điển, trung cổ, rồi cả phong cách Trung hoa. A, còn có cả trang phục trung tính và đồng phục nữa, mỗi bộ đều rất đẹp, làm sao chị có thể thiết kế được ra nhiều như vậy, thật lợi hại nha!”

Tuyệt Luân dùng hai tay giữ chặt khuôn mặt Hiểu Dương, nhìn một lượt từ trên xuống dưới. Ừm ~ nhóc con này tuy không có phong cách trung tính thanh tú rõ ràng như Hạ Thi Khâm, nhưng lại có phong cách chuyên nghiệp hấp dẫn, khí chất cực kỳ phù hợp với trang phục mà cô thiết kế, là một người mẫu hoàn mỹ.

Tuyệt Luân đến giá treo quần áo chọn mấy bộ trang phục phối hợp quần dài hoặc váy rồi đưa cho Hiểu Dương, tươi cười kiều mị vỗ vỗ vào mặt nhóc ấy nói: “Cho em chỗ này, cứ mặc vào cho Hâm Nghiên xem, thế nào cậu ấy cũng mê tít em cho coi!”

Hâm Nghiên… Hiểu Dương phát hiện bản thân mỗi khi nghe thấy tên cái này thì trái tim cô đều đập thình thịch, hệt như là bị trúng bùa. Hiểu Dương thầm thở dài, mình và Hâm Nghiên lúc này… Hiểu Dương cười nhẹ bối rối gãi gãi đầu: “Chị Hâm Nghiên sẽ thích ạ? Gần đây chị ấy chẳng chịu gặp em, em có mặc đẹp thì chị ấy cũng sẽ không để ý đâu.”

Với một nhà thiết kế luôn kiêu ngạo về tác phẩm của mình như Tuyệt Luân, nghe xong những lời này chỉ có thể im lặng ngước nhìn trời xanh…Tiểu chuột nhắt này đúng là chẳng có tiền đồ, người yêu của nhóc ấy mà không thể phát hiện ra nhóc ấy mặc đồ mới, thì thật đúng là tận diệt hết mọi ham muốn thiết kế của cô.

Hạ Thi Khâm có mười phần tinh thần trượng nghĩa, nhưng nghe Hiểu Dương nói lại hiểu sai ý đi, không đành lòng nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Hiểu Dương nên cười nói: “Haha, Hiểu Dương à, có biết gần đây tôi bận cái gì không? Tôi đang tập trung vào chiếc thuyền lớn mới nhất, hoa lệ nhất của tôi. Nó rất đẹp và có nhiều thứ hay lắm, nhóc biết không, buổi trình diễn thời trang của Tuyệt Luân cũng diễn ra trên đó đấy —— Ai da!”

Tuyệt Luân dù bị ôm trong lòng nhưng vẫn nhéo thật đau vào eo lưng Hạ Thi Khâm, Hạ Thi Khâm đau quá hét lớn, nhân cơ hội này Tuyệt Luân cười toe toét nói với Hiểu Dương: “Hiểu Dương, cám ơn em đã mang trang phục tới đây, em có bận gì thì cứ về đi. Sau này ở chỗ mẹ mà em thích cái gì thì cứ nói với chị, chị sẽ tặng cho em nha ~ Bye bye ~”

Hạ Thi Khâm xoa xoa chỗ bị nhéo đau, thì thầm oán trách: “Tuyệt Luân, em làm gì thế… Đau chết thôi… Tôi còn chưa nói xong mà em véo tôi làm gì.”

Tuyệt Luân nhìn cửa thở dài, hất mái tóc dài uốn xoăn, “Yến hội lần này không thể để Hiểu Dương biết được. Nhà họ Phó và họ Khương đều đến tham dự, Hâm Nghiên và “chồng chưa cưới” Khương Thực Vĩ của cô ấy có thể sẽ đính hôn trước mặt song thân ở ngay yến hội này. Hiểu Dương mà đi thì chẳng biết sẽ khổ sở đến thế nào đâu, cô nhóc sẽ không chịu nổi.”

“Sao có thể chứ… Hệt như phim nha.” Hạ Thi Khâm kinh ngạc, sao lại có chuyện thế này, Phó Hâm Nghiên và Dụ Hiểu Dương bên nhau nhiều năm như vậy, hai người đó rõ ràng rất yêu nhau, cô còn biết Khương Thực Vĩ – chồng chưa cưới của Hâm Nghiên, gần đây có qua lại với một thuyền trưởng soái ca người Bồ Đào Nha nữa. Sao hai người đó lại đính hôn nhỉ? Loạn cả lên như thế là sao?

– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –

Trên thuyền Tinh Tâm.

Bằng con mắt tinh tường của mình Hà Mỹ Nhã đã khai quật và tự tay tạo nên một nhà thiết kế thời trang mới, Liễu Tuyệt Luân nữ hoàng giao tiếp của giới xã giao. Buổi trình diễn thời trang đầu tiên của Liễu Tuyệt Luân này sẽ được diễn ra trên chiếc du thuyền xa hoa nhất của tập đoàn Hải Hàng, thuyền “Tinh Tâm”.

Mọi việc đều được tiến hành xây dựng theo đúng ý tưởng của linh cảm mà Tuyệt Luân và Hạ Thi Khâm có đêm hôm đó. Buổi biểu diễn thời trang này được tiến hành đồng thời với lễ cắt băng khánh thành của thuyền Tinh Tâm. Là buổi biểu diễn thời trang nhưng lại không bố trí bục chữ T(*), mà toàn bộ trang phục thiết kế đều được may theo đúng số đo rồi đưa đến tận tay từng vị khách tham dự.

– – – – – –

(*):Sân khấu biểu diễn có hình chữ T chuyên dùng cho biểu diễn thời trang, gồm sân khấu và lối đi dài ở giữa, quan khách ngồi hai bên đánh giá trang phục.

– – – – – –

Điều này đã gây ra náo động cả trước khi Tuyệt Luân, nhà thiết kế các bộ trang phục này lên phát biểu, bởi vì mỗi vị khách đều được yêu cầu giữ kín hình thức cũng như thiết kế của bộ trang phục mình nhận. Chính vì thế những người không nhận được thư mời sẽ không thế nào biết về thiết kế của cô, bởi thế rất nhiều người vì mong có được thư mời trở thành khách của Hạ Thi Khâm và Liễu Tuyệt Luân, mà đã phải tốn rất nhiều công sức.

Gây được sức hút như vậy quả thật truyền kỳ. Mọi người lại một lần nữa được chứng kiến năng lực kêu gọi trong xã giao của Liễu Tuyệt Luân, những người đã thán phục cô từ trước giờ lại thêm lần nữa càng xác định danh tiếng nữ hoàng giao tiếp của cô, quả thực không hổ danh chút nào.

Trên boong thuyền Tinh Tâm là đại sảnh yến hội, có hơn hai trăm vị khách quý tham dự. Đại sảnh được thiết kế theo phong cách Trung Quốc đời Đường ở thời kỳ thịnh vượng nhất, Liễu Tuyệt Luân còn thiết kế cả trang phục cho bồi bàn mang đầy hơi thở cổ kính nhưng vẫn thời trang. Các vị khách quý đều có những bộ trang phục do chính Tuyệt Luân lựa chọn riêng cho, không bộ nào giống phong cách bộ nào. Cả hội trường thống nhất theo một chủ đề nhưng từng bộ lại có nét riêng biệt, làm nổi bật lên phong cách thiết kế pha trộn của Liễu Tuyệt Luân nhưng cũng rất đẹp và hài hòa tự nhiên, hiệu quả đạt được vô cùng hoa lệ, chấn động lòng người.

Mỗi vị khách đều cảm thấy vô cùng mới lạ, không ngừng đánh giá trang phục đang mặc trên người, trong lúc bắt chuyện xã giao đánh giá càng kỹ hơn, thưởng thức trang phục của những vị khách khác. Đây quả thực là phương thức quảng bá tuyệt vời, nếu chỉ là người mẫu bình thường mặc rồi đi qua một lượt thì sao bằng được mặc ở trên mình những người quen biết, trong lúc trao đổi còn có thể thưởng thức ở khoảng cách gần, ấn tượng càng sâu sắc hơn.

Hiệu quả đạt được thật tuyệt vời! Hà Mỹ Nhã không ngừng khen ngợi ý tưởng tuyệt diệu này của Liễu Tuyệt Luân và Hạ Thi Khâm. Các vị khách cũng biết rằng bộ lễ phục đưa đến này chỉ có thể mặc ở trong buổi tiệc này thôi chứ không phải tặng luôn, ban tổ chức đều không quên nhắc nhở là sau khi buổi tiệc kết thúc sẽ thu hồi lại “hàng mẫu” này, nhưng các vị khách sau khi nhận được trang phục đều đồng loạt có phản ứng đầu tiên là: Kiên trì ra giá để mua lại. Vì những người có nhu cầu quá nhiều, huống chi thiết kế của Tuyệt Luân rõ ràng là trường phái xa hoa. Vì thế Hà Mỹ Nhã rất biết thời biết thế dựa theo thị trường niêm yết giá, bán luôn đi những bộ lễ phục này. Lần này kiếm lời không nhỏ, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, mà phải biết các vị khách được mời tham dự hôm nay đều không phải sang cũng giàu, đây chính là cách quảng cáo sống, lập tức sẽ khiến nhãn hiệu có được vị trí cao. Khởi đầu rất quan trọng nhưng Hà Mỹ Nhã không ngờ mở đầu lần này lại hoàn mỹ đến vậy, quả thật bà không nhìn nhầm người, Liễu Tuyệt Luân tuyệt đối không chỉ có mỹ mạo như các cô tiểu thư con gái nhà giàu thông thường. Ngược lại vì được trưởng thành ở trong cuộc sống cao sang quyền quý, đã nuôi dưỡng ra mắt nhìn nghệ thuật độc đáo riêng, khiến cho cô có được tài hoa chói sáng không cách nào che lấp.

Đêm nay được chú ý nhất vẫn là nhân vật chính Liễu Tuyệt Luân cùng mấy người chị em thân thiết của mình, mỗi người đều là mỹ nữ xinh đẹp đến ngạt thở. Tuyệt Luân đặc biệt thiết kế trang phục riêng cho những người chị em của cô, với màu sắc vô cùng rực rỡ, thiết kế thời thượng có một không hai. Vừa thanh lịch độc đáo lại tôn lên khí chất cao nhã, làn váy dài chấm mắt cá chân tạo cho dáng đứng đẹp tựa như một bức tranh. Đặc biệt nhất là họa tiết trên vải được vẽ ra từ chính tay của Hà Mạt Ưu, đó chính là một bức tranh trừu tượng được vẽ từ những màu sắc đồng nhất. Nhìn từ xa thì chỉ thấy nó là màu đơn sắc, nhưng lại gần rồi mới phát hiện đó lại là một bức tranh làm toát lên tính cách của người mặc —— Tuyệt Luân là sắc đỏ kiều diễm, Mạt Ưu là sắc trắng thuần khiết, Đổng Tiệt là màu đen thanh thoát, Hâm Nghiên là màu vàng cao quý.

Rất nhiều người đều đã được nghe về bốn vị mỹ nhân này, không ít người trong số đó cũng gặp qua, nhưng có thể gặp được cả bốn người cùng đồng thời xuất hiện thì cũng là chuyện xưa nay hiếm thấy, bốn vị mỹ nữ đều có câu chuyện của riêng mình. Lại nhìn về phía Hạ Thi Khâm, thấy cô đang mặc một bộ trang phục gọn gàng thanh thoát, rất phù hợp với khí chất giỏi giang của cô, không những làm lóa mắt nhiều người mà còn khiến cô cảm thấy vô cùng tự tin.

Đến lúc cao trào của yến hội, Hạ Thi Khâm một tay cầm ly sâm-panh một tay dắt tay Tuyệt Luân lên lễ đài, mỉm cười nói vào microphone: “Hôm nay rất cảm ơn các vị khách quý đã đến đây. Để thuận lợi có được ngày hôm nay thuyền Tinh Tâm đã phải trải qua muôn vàn khó khăn, tại đây trên chiếc du thuyền nguy nga tráng lệ này, tôi xin được tuyên bố chính thức bắt đầu yến tiệc náo nhiệt hoa lệ tối nay, cảm ơn mọi người đã cất công đến tham dự.”

Tiếng vỗ tay của mọi người vang lên rào rào, Hạ Thi Khâm cười nhẹ liếc nhìn Tuyệt Luân, giọng nói vốn thanh trong trở nên dịu dàng đầy ắp tình cảm: “Tôi muốn… cám ơn nhất là người bạn gái sáu năm qua của mình, người đã rất kiên nhẫn chân thành với tình yêu của tôi, yêu thương tôi. Người đã dạy cho tôi biết thế nào là yêu, cũng cho tôi cảm nhận được thế nào là cảm giác lưu luyến, nói thực đó là một cảm giác vô cùng tốt đẹp. Trên thế giới này có rất nhiều điều đẹp đẽ, ai cũng có rất nhiều lựa chọn cho mình, nhưng một khi đã giương buồm nhổ neo ra khơi thì vô luận cảnh đẹp thế nào, chúng ta vẫn kiên định thủy chung thẳng tới bến đỗ, như chiếc thuyền Tinh Tâm của tôi đây. Kính mời nâng ly vì Tinh Tâm, nâng ly vì Tuyệt Luân và thiết kế hoàn mỹ của cô ấy, cạn ly!”

“Cạn ly.”

“Cạn ly!”

Mọi người cùng vỗ tay nâng ly.

Hạ Thi Khâm cao minh ở chỗ vừa cả gan tuyên bố tình yêu của mình với cả thế giới, lại thông minh dùng ý nghĩa kiên định thủy chung thẳng tới bến đỗ để nói lên nhiệt tình của cô đối với chiếc du thuyền, một câu hai tầng nghĩa nói hết thâm tình của cô. Để người hiểu thêm thấu hiểu, để cảm động người đồng lòng, để người nghi ngờ thêm hoài nghi, để người hiếu kỳ thêm thắc mắc, và để người yêu cô… thêm yêu cô.

Hạ Thi Khâm cúi đầu tìm ánh mắt Tuyệt Luân, bắt gặp ánh mắt Tuyệt Luân đang tỏa sáng như ánh sao, đầu hơi ngẩng lên nhìn cô chăm chú. Hai người tâm đầu ý hợp nhìn nhau mỉm cười.

– – – – ✶✶✶✶✶✶✶ – – – –

Chủ tiệc đã phát biểu xong nên đi ra để lại hội trường cho các vị khách tiếp tục hưởng thụ đêm yến hội đẹp đẽ. Tuyệt Luân vừa xuống đài liền nhận được ánh mắt của Mạt Ưu và Đổng Tiệp, chạy lại hỏi mới biết được trong lúc Hạ Thi Khâm thổ lộ trước mọi người, thì ở tầng dưới Hâm Nghiên và Khương Thực Vĩ gây ra sóng to gió lớn trước mặt hai nhà Phó – Khương.

Tuyệt Luân vội vàng cùng Mạt Ưu và Đổng Tiệp xuống tầng dưới tìm Hâm Nghiên. Vừa mới cùng ở trong tình cảm thắm thiết Hạ Thi Khâm đã lập tức bị Tuyệt Luân “gạt” sang một góc, cảm thấy chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại yến hội nữa nên về phòng riêng nghỉ ngơi. Chẳng ngờ vừa mở cửa phòng thì phát hiện bên trong đã có người đang chờ đợi. Hạ Thi Khâm nhanh chóng tươi cười chào đón: “Mẹ cả, mẹ, sao không nói sớm để con bảo người chuẩn bị phòng tốt nhất, và đồ ăn ngon nhất do đầu bếp người Pháp nấu cho hai người.”

Hạ Thi Khâm cười híp mắt, không cần nhìn cũng biết hai bà mẹ của mình nét mặt không ưng. Lưu Bảo Châu trầm mặt nói: “Không cần, chúng ta không ở lâu. Mẹ tới là muốn con nói rõ cho mẹ, xem một tháng trời con không hỏi đến tập đoàn Hải Hàng là vì cái gì?”

– – – – – – – – – – – – –

LipSton: Vậy là còn một chương nữa truyện kết thúc rồi…. Chương đó sẽ được mình post trong tuần này nhé, mọi người đón đọc. ^^


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.