Nhân Vật Phản Diện Tôi Nuôi Đều Ngoẻo

Chương 29: Thanh kiếm không nghỉ 12



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe Tạ Vô Song bảo vậy, lại nhìn cái mặt kiểu “tỷ không cần nói, ta biết hết”, Diệp Trần bỗng có cảm giác như là “nhà tôi có đứa trẻ mới trưởng thành”.

Cô ngẫm nghĩ một hồi, cảm thấy còn có nhiệm vụ quan trọng hơn cần Tạ Vô Song làm nên bảo: “Ta thấy đệ giúp ta một chuyện khác thì thực tế hơn nhiều.”

“Sư tỷ nói đi.” Tạ Vô Song tỏ vẻ nghiêm túc, Diệp Trần hất mặt vào trong nhà: “Sau này dẫn tiểu sư muội đi chơi nhiều vào, để muội ấy bớt quấn lấy sư phụ đi, được chứ?”

Tạ Vô Song thoáng ngạc nhiên, cúi đầu giấu giếm cảm giác chua xót trong đôi mắt, gật đầu đáp: “Sư tỷ yên tâm, ta làm được.”

“Nhân tiện phát triển chút đi nhé.” Diệp Trần vỗ vai động viên như một bác gái già hay chuyện.

“Dạ.” Tạ Vô Song gật đầu.

Diệp Trần ăn cơm xong, Tạ Vô Song thu dọn bát đũa rồi ngồi tán gẫu với Diệp Trần. Một lúc sau, phong chủ của các ngọn lớn đều đến cả, vội vã vào phòng.

Sau khi các phong chủ vào bên trong một lúc thì thấy Quân Diễn ra, đầu mướt mải mồ hồ, mặt mày mỏi mệt, có vẻ đã hao tổn rất nhiều sức lực, không ngồi nghỉ ngơi mà lại gọi Diệp Trần: “Đứng dậy đi.”

Diệp Trần gật đầu, Tạ Vô Song đỡ nàng một tay, dìu nàng dậy.

Quân Diễn nhìn chỗ cánh tay đó, mặt lạnh tanh.

“Về đi.” Chàng thờ ơ bảo một tiếng rồi trở ngược vào nhà. Diệp Trần thấy chàng ta vào trong rồi bèn bảo Tạ Vô Song: “Đệ vào đi, nghe thử xem trong đó đang nói chuyện gì.”

Tạ Vô Song gật đầu, đi vào ngay.

Cậu ta là đệ tử đóng cửa do chưởng môn đích thân truyền dạy, đồng thời là người có khả năng lớn nhất sẽ kế thừa Thiên Kiếm tông, chàng vào trong, thi lễ chào Tống Tập, mọi người không hề tỏ vẻ dè chừng. Những người có mặt thảo luận về chuyện của Đan Nhan một hồi, Tống Tập bảo: “Trước đây Đan Nhan vẫn luôn tinh lọc tâm ma cho phụ thân con bé, giúp phụ thân nó tăng tiến nhanh chóng. Hiện giờ tà khí đã làm hại cơ thể nó rất nhiều, hôm nay chỉ mới là trấn áp tạm thời chứ không phải là giải pháp tận gốc.”

Nói xong, Tống Tập thở dài: “Nói đến cũng lạ, tà khí con bé tích lũy đáng lẽ phải tiêu tán dần theo thời gian mới phải. Hiện giờ có vẻ như con bé vẫn còn đang tinh lọc cho ai đó, đệ tử Thiên Kiếm tông ta đều đạo tâm vững vàng, sao lại có chuyện khiến con bé phải hao tổn vất vả như vậy?”

Ngón tay Quân Diễn giần giật, im lặng không nói gì.

Tạ Vô Song quan sát Quân Diễn, nghiêm túc đánh giá.

“Sư huynh không cần quá lo.” Phong chủ của Đệ Ngũ Phong nói, “Chỉ cần Đan Nhan không đồng ý thì không ai có thể bắt con bé làm. Sau này dặn con bé ngừng hành vi này lại, củng cố đạo tâm, định kỳ chúng ta sẽ tinh lọc tà khí, vậy là ổn.”

Mọi người đua nhau tán thành đề nghị này. Đàm đạo một lúc, Tống Tập bỗng bảo: A Diễn, tự dưng ta nhớ ra một chuyện, đã định bàn bạc với đệ từ lâu nhưng bận quá nên vẫn chưa kịp nói. Ta nghe nói Vô Song đã kết song anh với Diệp Trần rồi phải không?”

Tay cầm chén trà của Quân Diễn khựng lại, chàng chuyển mắt nhìn Tống Tập bằng ánh mắt lạnh lùng, Tống Tập thấy không khí bất thường nhưng lại cho rằng sư phụ gả đồ đệ đi ít nhiều gì cũng sẽ có tâm trạng như gả con gái lấy chồng, nếu nữ đệ tử của chàng lập gia đình, chắc sắc mặt chàng cũng chẳng tốt đẹp hơn ai.

Vậy nên chàng phớt lờ cái nhìn của Quân Diễn, cố chấp nói bằng hết: “Chuyện đã như vậy, chúng ta định ngày thành thân cho con bé chứ nhỉ?”

Quân Diễn bất giác xiết chặt chén trà, một lát sau mới chầm chậm bảo: “Không vội…”

“Sao lại không vội!” Tống Tập thấy Quân Diễn không phản đối gay gắt, bèn phấn khởi nói: “Trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, Vô Song của bọn ta không tồi chút nào, sau này nhất định sẽ tốt với Diệp Trần nhà đệ.”

Quân Diễn không nói gì, đám phong chủ ngồi quanh mồm năm miệng mười khuyên vun vào. Một hồi sau, cuối cùng Quân Diễn nói: “Đồ đệ của ta tu Vô Tình đạo, e là đành phải có lỗi với Vô Song…”

“Thế thì có làm sao?”, Tống Tập cười vang, “Tu sĩ chúng ta chỉ là tìm một người cùng song tu thôi mà. Chúng nó đã kết song anh, đã chủ động ở bên nhau rồi. Vô Tình đạo của bọn đệ ta biết thừa, thực ra chưa tu đến tầng cuối cùng thì cũng chẳng khác người bình thường là bao. Đến lúc luyện đến tầng cuối thì chúng nó cũng sắp phi thăng rồi, đồ đệ ta tu Tiêu Dao đạo, nâng lên được thì cũng đặt xuống được, không thành vấn đề.”

Nếu như nói cốt lõi của Vô Tình Đạo là vô tình thì cốt lõi của Tiêu Dao đạo là tùy tâm. Tu Tiêu Dao đạo, nói một cách đơn giản chính là trái tim rộng mở.

Vì trái tim rộng lớn, dễ thích ứng trong mọi tình cảnh nên mới tiêu dao.

“Chuyện tình cảm phải lưỡng tình tương duyệt mới được. Ta sợ Vô Song không chịu được…”

“Ta chịu được.” Tạ Vô Song bất ngờ lên tiếng, mọi người trong phòng đổ dồn mắt lại nhìn cậu ta. Tạ Vô Song đứng thẳng người, nở nụ cười ôn hòa, nhìn trực diện Quân Diễn, nói rành mạch từng chữ: “Ta thích nàng, mong nàng sống thật tốt. Nàng tu Vô Tình đạo hay không tu Vô Tình đạo ta đều muốn ở bên nàng.”

Ánh mắt của cậu ta ôn hòa, kiên định, đối diện thẳng với cái nhìn của Quân Diễn. Ánh mắt kiên định, nghiêm túc, dũng cảm như vậy có lẽ chỉ có thể thấy ở những người trẻ tuổi. Quân Diễn chưa từng cảm thấy mình thua kém Tạ Vô Song điều gì nhưng trong khoảnh khắc này, bỗng nhiên y sực hiểu, có.

Tạ Vô Song là nắng mới thuở đầu xuân còn Quân Diễn chàng là lão già đã bị mài nhẵn mọi góc cạnh, như thể nắng tàn sót lại cuối thu, không còn sức sống.

Không dám yêu, không dám hận, e dè, thận trọng giấu giếm cảm xúc, chỉ sợ bị người ấy biết.

Hắn rất xứng đôi với Diệp Trần, hợp hơn chàng nhiều.

Sự thật này gặm cắn trái tim chàng, khiến sức cầm chén trà của chàng cũng chẳng còn. Đối phương mỉm cười nhìn chàng, ánh nhìn như khiêu khích.

Quân Diễn vờ như không biết, chậm rãi nói: “Nhưng tuổi chúng vẫn còn…”

“Không nhỏ đâu!” Tống Tập ngắt lời chàng, có phần nôn nóng, “Chẳng bằng đệ đi hỏi ý Diệp Trần đi, đằng nào thì con bé cũng mới là người cưới gả, con bé mới là người nên quyết định, mấy lão già chúng ta quyết định thay làm gì chứ?”

Quân Diễn buộc phải nuốt lại tất cả những lời định nói vào bụng, chỉ còn nước gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bàn bạc xong xuôi tất cả, Quân Diễn đi tìm Diệp Trần.

Diệp Trần đang ở trong phòng đọc truyện, thấy Quân Diễn đến thì cau mày, không đứng dậy.

Quân Diễn biết nàng giận mình, mím môi, không nói được gì.

Diệp Trần suy nghĩ một hồi, cuối cùng không nỡ làm khó Quân Diễn nữa, hờ hững bảo: “Sư phụ ngồi đi.”

“Không cần.” Quân Diễn cắm mặt xuống đất, chậm rãi nói: “Ta đến chỉ để hỏi một câu thôi, chưởng môn đến cầu hôn cho Tạ Vô Song, con đồng ý không?”

Nói xong, Quân Diễn lại bồi thêm một câu: “Tuy con đã kết song anh với cậu ta nhưng chưa hẳn không còn cách khác, không cần phải vì chuyện ấy mà chấp nhận mối hôn sự này…”

“Đồng ý ạ.” Diệp Trần gật đầu, Quân Diễn sửng sốt, nắm tay xiết chặt, im lặng một lúc lâu rồi vẫn hỏi ra lời trong lòng: “Con thích nó à?”

“Nhân phẩm cậu ta rất được.” Diệp Trần ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc trả lời, “Nếu cậu ta bằng lòng thì thành thân cũng đâu có sao.”

Quân Diễn gật đầu, không nghe thêm nổi nữa, xoay người bỏ đi thẳng.

Diệp Trần quẳng sách ra bàn, ngả lưng tựa ghế, gọi giật lại: “Sư phụ.”

Quân Diễn đứng lại, Diệp Trần tỏ vẻ lạnh lùng: “Không nói xin lỗi con à?”

Quân Diễn không đáp, Diệp Trần nhắc: “Đan Nhan nói năng lỗ mãng, con dạy dỗ muội ấy nhưng không biết muội ấy có thể chất đặc biệt nên mới để xảy ra chuyện, đó là lỗi sai do con vô ý, sư phụ không hỏi ngọn ngành đã phạt con quỳ, vì sư phụ là phong chủ của Vấn Kiếm phong, là sư phụ con nên con mới giữ thể diện cho người nhưng vậy không có nghĩa là con nhận sai.”

Nói xong, Diệp Trần cao giọng: “Xin lỗi đi ạ!”

Quân Diễn im lặng, sau đó chàng quay đầu lại, bình thản hỏi: “Con đau lòng à?”

Diệp Trần ngẩn người, Quân Diễn chậm rãi nói: “Ta phạt con, ta thiên vị con bé, những chuyện ta làm khiến con đau lòng à?”

“Diệp Trần,” chàng cười đầy khổ sở, “con luôn rất nhạy cảm, con đau lòng hay không, trong lòng ta biết. Tất cả những chuyện ta từng làm chưa từng lay động trái tim con, ta biết.”

Diệp Trần không nói gì, nàng rũ mắt nhìn xuống, xoay cây bút trong tay, nghe đối phương từ từ nói: “Con muốn ta xin lỗi chỉ vì tính con thích ân oán rõ ràng, không chịu để bị người khác bắt nạt mình dù chỉ một chút. Con muốn ta xin lỗi, được thôi, xin lỗi. Tuy nhiên, nếu hôm nay ta không bắt con quỳ thì chưởng môn và các phong chủ khác nhất định sẽ không tha cho tội lớn lần này của con. Tuy con chỉ vô tình nhưng hậu quả thì rành rành ra đấy, đâu có ai thèm quan tâm xem nguyên nhân chuyện này là như thế nào. Tiểu Trần, sau này con không thể làm chuyện như vậy nữa.”

Diệp Trần cúi đầu nở nụ cười.

Quân Diễn nhíu mày, Diệp Trần nhẹ nhàng nói: “Sư phụ, đã lâu lắm rồi, người không chịu nói với con, người tốt với con. Nếu như không phải hôm nay bị con ép, người cũng sẽ không nói thật suy nghĩ của mình cho con biết, vẫn cứ để mặc con hiểu lầm phải không?”

Nói xong, Diệp Trần đứng dậy, tới gần Quân Diễn: “Người khác không thèm để ý nguyên nhân nhưng con để ý. Sư phụ, người có thể nói cho con biết tà khí trong cơ thể Đan Nhan từ ai mà ra không?”

Quân Diễn tái mặt, Diệp Trần tới gần chàng, hai người chỉ cách nhau một gang tay, Diệp Trần nhìn chàng chăm chú, giọng lạnh lùng: “Sư phụ, tà niệm của người, là do đâu vậy?”

Quân Diễn ngẩng phắt đầu lên!

Nàng biết.

Có lẽ, nàng đã biết hết tất cả rồi.

Chàng không dám nhìn Diệp Trần, xoay người bỏ đi, tiếng cười khẽ châm chọc của Diệp Trần rớt lại sau lưng.

Quân Diễn lật đật chạy về động phủ của mình, Tống Tập đứng đợi ở cửa, sốt ruột hỏi: “Hỏi chưa? Đồ đệ đệ nói thế nào?”

Quân Diễn không nói gì, chàng nhìn Tống Tập chằm chằm, kìm nén cảm xúc điên đảo trong lòng.

“Vẻ mặt đệ như vậy là sao? Sư đệ à, Vô Song của chúng ta thật sự là một đứa không tồi chút nào đâu…”

“Được.”

“Vô Song thực ra từ nhỏ đã rất thích Diệp Trần …”

“Được.”

“Hả?? Sư đệ…”

“Ta đã nói được rồi còn chưa đủ à?!” Quân Diễn quát um lên, “Có thể, cho bọn nó thành thân đi! Huynh đừng có nói thêm nữa được không!”

Vừa dứt lời, cả hai đều sửng sốt.

Tống Tập quen Quân Diễn ba trăm năm, chưa từng thấy người này cáu giận bao giờ.

Năm đó, lúc Quân Diễn đến Thiên Kiếm tông đã là một người như thể băng tuyết, lạnh lùng, xa cách. Ít khi thấy đệ ấy bộc lộ cảm xúc, dù có tức giận thì cũng chỉ dùng kiếm để thể hiện.

Suốt bao nhiêu năm, lần đầu tiên thấy đệ ấy quát to tiếng khiến Tống Tập giật cả mình. Nhận ra bản thân thất lễ, chàng quay đầu đi bảo: “Xin lỗi… Ta thất lễ rồi, ta về trước đây, chuyện hôn sự của lũ trẻ huynh lo đi, Diệp Trần bằng lòng rồi.”

Nói xong, Quân Diễn đi thẳng về động phủ của mình, lập tầng tầng kết giới, cuối cùng chỉ còn mình chàng bước vào phòng ngủ lạnh như băng, chàng mới thấy yên tâm.

Chàng đứng một mình trong bóng tối, bất giác nhớ lại mười mấy năm trước, sau khi Hồng Loan mất, có người chỉ trích chàng, cô bé con nhỏ xíu đã an ủi chàng rằng:

“Con biết tuy sư phụ tu Vô Tình đạo nhưng dịu dàng, ấm áp không thua bất kỳ ai.”

“Con biết sư phụ tốt với con, con sẽ báo đáp người.”

Lúc đấy nàng còn nhỏ xíu, nghiêm túc nói những lời ấy lại có thể khiến lòng chàng thấy vô cùng ấm áp, thậm chí khiến chàng mơ hồ cảm thấy một loại ảo tưởng không hiểu ra sao. Đứa trẻ này biết chàng, hiểu chàng, khiến chàng cảm thấy ấm lòng, muốn cứ sống vậy mãi với nhau cả đời.

Nhưng hôm nay chàng đã biết, trên đời này, con người rồi đều sẽ phải chia ly.

Chẳng rõ tại sao, chàng bỗng nhớ tới chuyện trong ảo cảnh về thế giới mà kẻ tên là Cố Gia Nam kia sống.

Trong ảo cảnh, Diệp Trần đã nói với người kia rằng người trưởng thành phải học cách từ biệt.

Nhưng chàng không muốn từ biệt.

Cố Gia Nam không muốn, chàng cũng không muốn. Chàng muốn ở bên người kia, kiếp này, kiếp sau, đời đời kiếp kiếp.

Hắc khí từ từ lan rộng, Quân Diễn bỗng cảm thấy hơi mệt, tự dưng chàng không muốn giãy dụa gì nữa, đạo tâm gì chứ, chấp nhất gì chứ, chẳng quan trọng, chàng chẳng muốn đấu tranh thêm chút nào nữa.

Chàng đứng dựa vào bức tường trong căn phòng tối tăm, không nói một lời.

Hồi lâu sau, bên ngoài có tiếng Đan Nhan gọi: “Sư phụ?”

Quân Diễn không đáp, thậm chí chàng chẳng buồn che giấu, cứ để mặc cho ma khí lan tràn. Đan Nhan đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi, lập tức ngồi xuống xếp bằng, hút tà khí vào trong người.

Tà khi bị hút đi, cuối cùng Quân Diễn cũng hơi hơi tỉnh táo. Chàng giật mình khi ý thức về chuyện vừa xảy ra, mở cửa, nhìn thấy Đan Nhan mặt mũi tái mét, chàng vội vàng cho con bé uống đan dược, cả giận quát: “Con vừa mới được thanh tẩy tà niệm trong cơ thể, không muốn sống nữa à?!”

Đan Nhan cắn môi, không nói tiếng nào.

Quân Diễn bế con bé lao đến Đệ Lục Phong nhờ đan sư mau mau xem giúp. Sau khi được dùng thuốc giúp tình hình ổn định, Đan Nhan hỏi: “Sư phụ, đã thích như vậy, tại sao không nói?”

“Nói, cũng không có được,” Quân Diễn cười đau khổ, “thì nói để làm gì?”

Con người cần phải có chút tôn nghiêm, tôn nghiêm cuối cùng.

Dầu cho trong lòng chàng luôn có một ý nghĩ thôi thúc chàng hãy nói ra.

Đan Nhan lắc đầu, không nói thêm nữa. Quân Diễn thấy tình hình con bé đã khá lên bèn đưa về Vấn Kiếm Phong rồi một mình đi Tư quá nhai, bỏ pháp thuật phòng lạnh, ngồi giữa trời Tư quá nhai băng tuyết ngập trời.

Gió và tuyết ùa tới, đau khổ thấu tim gan.

Trong đầu chàng vẫn luôn là hình bóng Diệp Trần, chẳng thể tĩnh tâm.

*******

Sau khi Diệp Trần đồng ý chuyện hôn sự, Tống Tập vô cùng hứng khởi chuẩn bị hôn lễ, toàn bộ Thiên Kiếm tông đều giăng đèn kết hoa, Tạ Vô Song đi theo Diệp Trần như hình với bóng.

Hai người ăn cơm còn phải đút cho nhau, khiến lũ chó độc thân trên dưới Thiên Kiếm tông đều phát buồn nôn.

“Nào, Vô Song, ăn trứng gà này.” Diệp Trần ngọt ngào nhìn Tạ Vô Song, gắp cho cậu ta món trứng gà cậu ta ghét nhất.

Tạ Vô Song xiết chặt đôi đũa cười ấm áp, gắp cho Diệp Trần món rau hẹ nàng ghét nhất, tình cảm bảo: “Sư tỷ, ta biết nàng thích ăn rau hẹ, nào.”

“Cám ơn chàng quá, Vô Song.” Diệp Trần nhét rau hẹ vào miệng. Tạ Vô Song nhắm mắt nhắm mũi ăn miếng trứng gà, chân thành tha thiết bảo: “Đây là chuyện ta phải làm, ai bảo ta yêu nàng tình sâu hơn biển chứ?”

Diệp Trần: “…”

Không đỡ được, cao thủ!

Tạ Vô Song cười dịu dàng y hệt cái điệu cười mỉm chuẩn mực của Ba Tám không sai chút nào.

Hai người gắp cho nhau ăn xong liền ngọt ngào đi dạo trong rừng nhỏ. Diệp Trần bảo: “Sau này đệ có thể đừng có hại ta như vậy nữa được không hả?”

“Tại tỷ hại ta trước đấy chứ!” Tạ Vô Song khoanh tay cười khẩy, “Ta bất chấp nguy cơ bị sư thúc mưu sát vẫn làm bia chắn cho tỷ, vậy mà sáng nay tỷ lại còn trộm mất món phù dung tô ta thích nhất!”

Nhắc tới vụ này, Diệp Trần húng hắng ho một tiếng, đánh trống lảng: “Sư phụ sao mãi không thấy đâu nhỉ, liệu có phải người không có ý gì với ta không?”

“Làm gì có ai không thích tỷ,” Tạ Vô Song cười, đôi mắt ánh lên chút chua xót, “sư tỷ nên có lòng tin vào bản thân.”

“Cũng phải.” Diệp Trần gật gù, nhờ Ba Tám kiểm tra tình hình tâm ma của Quân Diễn.

Nhưng mà Ba Tám lại bảo là tình hình của Quân Diễn rất ổn định, vẫn đang ngồi im trên Tư quá nhai.

Diệp Trần sốt ruột, cô sắp phải thành thân với Tạ Vô Song rồi, tâm ma của Quân Diễn vẫn không thay đổi chút nào là sao? Chẳng lẽ trong lòng Quân Diễn, cô thực sư không quan trọng đến thế?

Nỗi lo lắng này thôi thúc cô liên tục diễn trò tình cảm với Tạ Vô Song, nếu Quân Diễn bất ngờ xuất hiện, cô nhất định phải bất chấp tất cả thúc đẩy tâm ma của Quân Diễn phát triển.

Chờ rồi lại chờ, đêm trước ngày thành hôn, cuối cùng Diệp Trần cũng chờ được Quân Diễn đến.

Cô đã đoán chắc đêm nay kiểu gì Quân Diễn cũng sẽ tới nên cố ý bảo Tạ Vô Song đến phòng mình tán gẫu, dặn sẵn Ba Tám, thấy Quân Diễn đến thì lập tức báo động. Ba Tám đồng ý. Diệp Trần chuẩn bị rượu, mặc đồ cưới, ngồi nói chuyện với Tạ Vô Song.

Tạ Vô Song thấy lạ, nóng ruột hỏi: “Sư tỷ, mai chúng ta thành thân, giờ tỷ mặc trước đồ cưới như vậy, không ổn lắm thì phải?”

“Đệ đừng có nói chuyện,” Diệp Trần trừng mắt uy hiếp, “đêm nay chắc chắn sư phụ sẽ đến, chúng ta phải đóng kịch thật tốt!”

Tạ Vô Song ngẩn người rồi cười phá lên: “Được, được, được, chúng ta đóng kịch.”

Hai người nói chuyện luyên thuyên với nhau trong lúc chờ Quân Diễn tới. Tửu lượng của Tạ Vô Song tốt, uống một hồi thì Diệp Trần say trước, chống cằm ngắm góc nghiêng hoàn hảo của Tạ Vô Song bảo: “Vô Song, đệ thật là đẹp.”

“Ta biết, ta đẹp, sư tỷ thích cái mã này của ta.” Tạ Vô Song cũng hơi say, bắt chước chống cằm giống Diệp Trần.

Rất nhiều chuyện cậu ta đều học theo Diệp Trần. Ví dụ như mồm mép tép nhảy, ví dụ như mấy động tác nhỏ như chống cằm.

Hai người cùng mặc đồ cưới, cùng làm một động tác, trông thân mật đến mức có cảm giác như không ai có thể chen vào giữa họ.

Hai người vô tư uống quá chén, bắt đầu nói linh tinh, có chuyện Diệp Trần vốn không định nói thì giờ lại nói ra: “Vô Song, đệ yên tâm, chờ xong chuyện này… chuyện song anh, đệ không cần lo, đệ chắc chắn sẽ được ở bên Đan Nhan!”

Tạ Vô Song sững sờ rồi lại cười: “Ta ở với muội ấy làm gì chứ?”

“Đệ và muội ấy sẽ ở bên nhau!” Diệp Trần nói chắc nịch, “Số mệnh, đều đã được trời cao định sẵn!”

Trời cao đã định sẵn Tạ Vô Song sẽ yêu Đan Nhan giống như trời cao đã định trước Quân Diễn bạc tình.

Tạ Vô Song cầm chén rượu nhạt, nhấp một ngụm, cảm thấy đắng vô cùng.

Cậu ta thầm nghĩ, có những điều mà có người cả đời cũng không hiểu, mà cũng không cần hiểu.

Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, Diệp Trần buồn ngủ, đúng lúc này, Tạ Vô Song choàng tỉnh.

Cậu ta có rất nhiều pháp bảo nên ngay khi Quân Diễn vừa xuất hiện là liền phát hiện ra ngay. Diệp Trần cũng bị Ba Tám báo động ầm ĩ gọi dậy, gắng mở mắt nhìn Tạ Vô Song, Tạ Vô Song hiểu ý, ánh mắt chớp cái liền thay đổi.

Đó là sự yêu thương và chiều chuộng một cách trần trụi của một tân lang dành cho tân nương của mình đầy mến thương và trân trọng.

“Hiện giờ ta không có gì cả,” Tạ Vô Song dịu dàng đưa tay vén tóc mai của cô ra sau tai, khẽ thì thầm, “sư tỷ theo ta, sợ là phải chịu thiệt thòi.”

Vô sỉ…

Diệp Trần nghiến răng nghiến lợi, cái tên này thật khéo diễn trò nói quá. Trong lòng nghiến răng, ngoài mặt lại tình ý dạt dào: “Ta thích chàng như vậy, sao có thể thấy thiệt thòi chứ?”

“Nàng thích ta điểm nào?” Tạ Vô Song tiến lại gần cô, như thể sắp hôn nhau đến nơi. Diệp Trần vẫn cố mỉm cười ngoài mặt, trong lòng thì đã bắt đầu chửi um lên.

Đồ con rùa…

Nhưng cô không thể đánh cậu ta, không thể mắng cậu ta, hiện giờ cậu ta còn đang hữu dụng, vậy nên Diệp Trần quyết định giữ cái mạng còm lại cho cậu ta.

Diệp Trần thong thả đáp: “Mọi thứ chàng có, không điểm nào ta không thích. Ta thích tính cách như ánh mặt trời của chàng, nụ cười ấm áp, môi biết nói lời ngon tiếng ngọt, tay giỏi nấu cơm ngon, chàng hoàn mỹ đến thế, không có điểm nào là ta không thích!”

Tạ Vô Song: “…”

Cậu ta suýt thì không đỡ nổi nữa, gắng gượng mỉm cười: “Nhắm mắt đi.”

Diệp Trần lập tức nhắm mắt, chu mỏ, Tạ Vô Song kéo nàng vào lòng, chặn tầm mắt của Quân Diễn.

Đúng lúc đó, khí tức của Quân Diễn biến mất.

Động tác của cả hai cứng lại, Tạ Vô Sách cách cô chỉ một gang tay. Diệp Trần nghe Ba Tám báo Quân Diễn đã bỏ đi, thở phào nhẹ nhõm.

Thấy Diệp Trần thở phào, Tạ Vô Song lập tức buông người ra, tặc lưỡi bảo: “Những lời buồn nôn như vậy mà cũng nói ra miệng được. Bội phục! Bội phục!”

“Bị đệ ép ra đấy, như nhau cả thôi.”

Diệp Trần chắp tay, nhìn về hướng Quân Diễn bỏ đi, Tạ Vô Song nhấp một ngụm trà: “Đi rồi.”

Cậu ta cũng phải về thôi.

Đối với Diệp Trần, chuyện tình yêu này, ở chỗ không có Quân Diễn thì cũng không cần tới Tạ Vô Song.

Quân Diễn lật đật quay về Tư quá nhai, nỗ lực điều tiết hơi thở hỗn loạn của bản thân, áp chế tâm ma muốn chiếm đoạt cơ thể mình.

Chàng vốn chỉ muốn nói chuyện với Diệp Trần, vốn chỉ muốn nói lời xin lỗi với tiểu đồ đệ, vốn chỉ là muốn hỏi nàng một câu, gả cho Tạ Vô Song, đã quyết định chắc chắn chưa.

Nhưng mà khi nàng mặc đồ cưới, nói lời đường mật, thắm thiết, chàng bỗng ý thức được, không phải mình muốn đi làm những chuyện này.

Chàng đến, là vì muốn bảo nàng đừng gả cho Tạ Vô Song, đừng thích Tạ Vô Song.

Nhưng mà nàng thích.

Nàng chưa bao giờ thích chàng, chàng biết.

Nhưng mà chàng cũng chưa bao giờ ngờ có một ngày nàng sẽ thích ai khác, người nam tử đó thậm chí còn là chàng tận mắt trông thấy nàng mang về, tận mắt trông thấy gã trưởng thành.

Chàng nên giết gã từ lâu rồi mới phải… nên giết gã ngay lần đầu tiên chàng trông thấy hắn, ngay lúc Diệp Trần có ý định mang hắn về Thiên Kiếm tông.

Vô số suy nghĩ khát máu bùng cháy, những tâm tư không dám nói, những điều đen tối cất giấu trong trái tim bỗng cuộn trào.

“Mày còn do dự điều gì?”

Có một giọng nói đang thúc giục chàng: “Nàng là của mày, mày tự tay nuôi nấng nàng, nàng nên là của mày mới phải, vì sao phải chắp tay dâng cho kẻ khác chứ?”

“Vô Tình Đạo? May bây giờ còn tu Vô Tình đạo làm chó gì? Mau đi chiếm đoạt nàng, sở hữu nàng.”

“Nàng không thương mày? Có hề gì, nàng ở bên cạnh mày là đủ rồi. Giết tất những gã đàn ông xung quanh nàng, khiến cả đời này nàng chỉ có mình mày, nàng nhất định sẽ yêu mày.”

“Nàng từng nói muốn báo đáp mày, là nàng khiến mày động lòng trước, sao có thể cứ thế để nàng đi được?”

“Nàng không được đi…”

“Giết Tạ Vô Song. Giết hết đàn ông xung quanh nàng. Thiên đạo, tu vi, có cái gì quan trọng hơn nàng?”

“Quân Diễn, mày là đồ ngụy quân tử! Nàng thích người khác! Thích người khác!”

Câu “thích người khác” cứ vờn qua vờn lại trong óc chàng cùng vô số những kí ức ngắn ngủi ùa về. Năm đó, nàng bé bỏng lúc nào cũng đi theo chàng, nàng mặc thanh y tay cầm trường kiếm, lưng đeo hồ lồ, lúc mười ba tuổi gọi chàng là sư phụ, đêm thất tịch, nàng quỳ trước mặt chàng, dịu dàng đón nhận nụ hôn của chàng và cả những đêm đen chàng một mình theo đuổi hơi ấm…

Điều cuối cùng chàng nhớ tới lại là những điều trong ảo cảnh.

Cố Gia Nam ngồi ở đầu giường, ánh mặt trời đậu trên giường, cậu ta cuộn người, nắm điện thoại, khóc nức nở.

Sau đó, cậu ta mất cô ấy mãi mãi, thậm chí còn chưa từng có được cô ấy.

Chàng đã trơ mắt nhìn nàng gả cho người khác một lần còn có thể trơ mắt nhìn thêm lần thứ hai sao?!

Quân Diễn mở choàng mắt, linh lực mạnh mẽ quanh người chàng bỗng bùng nổ. Mắt chàng đỏ rực, quần áo hóa thành màu đỏ ma mị, hoa văn đỏ như lửa cháy giữa hai hàng mày, mái tóc dài màu đen buông xõa sau lưng, gió tuyết thổi vù vù.

Chàng bình tĩnh đi về động phủ của mình, nhanh chóng vẽ phù trận rồi chờ trong đó, không nói một lời.

Trời mỗi lúc một sáng, ngoài kia có tiếng pháo râm ran. Theo tập tục của Thiên Kiếm tông, chàng là sư phụ của Diệp Trần, Diệp Trần sẽ cùng Tạ Vô Song đến bái lạy chàng.

Chàng ở nơi sâu nhất của động phủ, không thắp đèn, chìm trong bóng tối, im lặng lắng nghe tiếng ồn áo náo nhiệt bên ngoài.

Đợi khá lâu, cuối cùng chàng cũng nghe thấy tiếng Diệp Trần ở bên ngoài: “Sư phụ, chúng con tới chào!”

“Vào đi.”

Chàng ngồi trên ghế tựa, hờ hững bảo.

Diệp Trần kéo Tạ Vô Song, vui vẻ bước vào trong động phủ, vừa bước vào, cửa chính liền đóng sập lại, Tạ Vô Song linh cảm thấy bất ổn, Diệp Trần nắm chặt tay cậu ta, lén lút đặt Kết hồn ấn vào trong cơ thể Tạ Vô Song. Tạ Vô Song thoáng ngạc nhiên rồi sực hiểu ra, hôm nay không phải đơn giản là thành thân, những chuyện Diệp Trần làm với Quân Diễn…

Cũng không ắt là vì thích.

Tạ Vô Song nhíu mày, Diệp Trần nắm chặt cậu ta, cùng bước vào trong, cậu ta không dám làm phiền Diệp Trần vào lúc này, đành ngoan ngoãn đi theo vào tới chỗ sâu nhất trong động phủ, nghe Diệp Trần cung kính thưa: “Sư phụ, bọn con tới rồi.”

Cửa phòng mở toang ra, gió lạnh thổi hun hút, Quân Diễn ngồi một chỗ, không thắp đèn, phòng tối mù mù, chỉ thấp thoáng thấy bóng Quân Diễn, cho dù chỉ có thế, Tạ Vô Song vẫn cảm nhận được ma khí ngút trời ở đây, bất giác kéo Diệp Trần lùi vội lại, đúng lúc đó, pháp trận bừng sáng.

Ánh sáng từ pháp trận soi rõ người trong động phủ, tóc đen áo đỏ, vẻ mặt lạnh lùng.

Hắn lẳng lặng nhìn hai người trong pháp trận, Diệp Trần níu tay Tạ Vô Song, tiến lên trước một bước, giấu cậu ta sau lưng, cười bảo: “Sư phụ làm gì vậy?”

“Có vẻ như con chẳng hề ngạc nhiên chút nào.” Quân Diễn nhìn nàng, bình tĩnh cất lời, “Ta biến thành thế này, có vẻ như, con đã sớm biết.”

Diệp Trần mỉm cười không đáp, hỏi Quân Diễn: “Giờ sư phụ muốn làm gì?”

Quân Diễn rũ mắt: “Ta muốn làm gì, nàng không biết sao?”

Diệp Trần đi về phía hắn, quỳ một gối, ngẩng mặt lên nhìn y.

Nàng mặc đồ cưới đỏ rực rỡ, tiệp với màu áo đỏ của y như thể có đôi có cặp, nàng mỉm cười, đáy mắt rất đỗi dịu dàng: “Không biết ạ. Đệ tử xuất giá, sư phụ không vui ư?”

Quân Diễn bật cười trào phúng, loáng cái, trong pháp trận xuất hiện hơn chục thanh trường kiếm, lao về phía Tạ Vô Song. Tạ Vô Song tái mặt, vội vàng rút kiếm ra cản.

Diệp Trần bình thản như không, Quân Diễn vuốt cằm nàng, dịu dàng bảo: “Ta không vui.”

“Tiểu A Trần của ta,” hắn tới gần nàng, mắt ngập tràn yêu chiều, “sư phụ yêu con nhường ấy, sao con có thể gả cho người khác chứ? Con không thích hắn, đúng không?”

Diệp Trần mỉm cười không nói, quanh người, tiếng kiếm chạm nhau choang choang. Quân Diễn xiết chặt cằm nàng, ngang ngược bảo: “Trả lời ta, con không thích hắn, đúng không?”

Vừa dứt lời, một thanh kiếm cắt ngang gò má Tạ Vô Song, ngay lập tức, trên mặt Diệp Trần xuất hiện một vết thương.

Quân Diễn cứng đờ người. Tạ Vô Song bị mười mấy thanh kiếm bào mòn sức lực, không kịp tránh một cái, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào bụng y!

Tất cả xảy ra chỉ trong thoáng chốc, Quân Diễn thậm chí không đủ thời gian dừng chúng lại đã trông thấy bụng Diệp Trần trào máu đỏ.

Quân Diễn mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi.

“Năm đó, sư phụ đặt Kết hồn ấn trên người Diệp Trần, Diệp Trần đã đoán rằng, sư phụ, nhất định rất thương yêu Diệp Trần.”

Diệp Trần mở miệng, máu tươi trào ra. Quân Diễn ngơ ngác nhìn nàng, Diệp Trần nhoẻn cười, đưa tay xoa má Quân Diễn, dịu dàng nói: “Sư phụ yêu ta, phải không?”

Quân Diễn không nói gì, nước mắt đọng trên bàn tay nàng. Tạ Vô Song thấy Diệp Trần bị thương, vội vàng chạy về phía đó, kiếm quanh người lập tức tấn công, Tạ Vô Song sợ Diệp Trần bị thương nặng thêm nên đành dừng lại, hét lên: “Quân Diễn, chớ có ra tay với nàng! Có chuyện gì cứ để ta chịu thay!”

Quân Diễn như thể không nghe thấy những lời y nói, hắn nhìn Diệp Trần, đôi mắt nàng ngời sáng, rất thông minh, dường như đã sớm hiểu thấu tất cả.

Bao năm qua, những tâm tư y không dám nói với ai, đã sớm phơi bày lồ lộ trước mắt nàng.

Hắn bật cười, giọng run rẩy, nghe gần như khóc, như đã phát cuồng.

“Ta dạy con Kết hồn ấn, con lại dùng nó cho Tạ Vô Song…”

Cơ thể chàng run nhẹ, nắm chặt cổ tay nàng, mắt nhìn nàng không rời: “Vì sao…”

Giọng chàng khàn khàn: “Vì sao… nàng lại yêu hắn? Vì sao nàng phải đối xử với ta như vậy? Tiểu Trần, ta không tốt với nàng sao? Ta yêu nàng không đủ sao? Có thứ gì hắn có thể cho mà ta không thể ư? Vì sao phải rời bỏ ta? Vì sao không thể nhận lời ta cùng nhau tu đạo phi thăng, suốt đời bầu bạn chứ?”

Diệp Trần mỉm cười, không nói tiếng nào, miệng vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu, ma khí quanh người Quân Diễn ngày càng mạnh. Một bóng ma màu đen xuất hiện sau lưng y như một cái bóng. Hễ chàng nói một câu, cái bóng ấy cũng sẽ rít gào theo.

Diệp Trần nhìn bóng đen đó, Ba Tám liên tục báo cáo trong đầu cô.

“95%, 96%…”

“99%, kí chủ chuẩn bị cắn nuốt.”

“100%! Hệ thống cắn nuốt khởi động!”

Tiếng Ba Tám vừa dứt, Diệp Trần nhảy lên, túm chặt cổ tâm ma, bắt đầu niệm chú hệ thống chuẩn bị sẵn từ trước.

Diệp Trần vừa mở miệng, khí đen ngút trời kia lập tức lao về phía cô. Tạ Vô Song biến sắc, đến giờ khắc này rồi thì còn gì mà y không hiểu nữa?

Diệp Trần thành thân với y không phải vì chọc tức Quân Diễn mà là vì nuôi tâm ma của Quân Diễn khiến tâm ma đủ mạnh, có thể độc lập tách hẳn khỏi cơ thể Quân Diễn rồi biến cơ thể mình thành bình chứa.

Cách này còn triệt để hơn cả việc Đan Nhan tinh lọc nhưng cũng quá tàn nhẫn.

Khí đen điên cuồng tuôn từ người Quân Diễn vào cơ thể Diệp Trần, sức mạnh khổng lồ như vậy, cho dù Quân Diễn đã bày kết giới cũng vẫn khiến bầu trời Thiên Kiếm tông mây gió vần vũ, báo động reo khắp Thiên Kiếm tống. Tống Tập dẫn người tới, kinh ngạc thốt lên: “Đây… đây chẳng phải là động phủ của sư đệ sao?”

Vừa mới nói xong, Tống Tập liền biến sắc: “Không đúng, Vô Song và Diệp Trần còn đang ở bên trong!”

Tất cả mọi người đều tái mặt, đây là những hạt giống tốt nhất của Thiên Kiếm tông ngoài Đan Nhan, ma khí mạnh mẽ như vậy, nhất định là đại ma đầu khiến cả Tu Chân Giới phải khiếp sợ, Diệp Trần và Tạ Vô Song ở trong đó, e rằng khó mà thoát chết.

Tống Tập định đi cứu người nhưng lại bị túm lại.

“Sư huynh chớ xúc động, xem mức độ đậm nhạt của ma khí hiện giờ, xông vào đó là đâm đầu vào chỗ chết, ta đã truyền tin cho cao thủ các phái khác, mở truyền tống trận, chờ mọi người đến đông đủ rồi cả vào cũng chưa muộn!”

Tống Tập buộc phải dừng chân, không nói gì thêm.

Đan Nhan đứng giữa đám đông, cắn chặt môi, nước mắt rưng rưng.

Không thể có chuyện…

Sư phụ… tuyết đối không thể có chuyện…

Trong lúc bên ngoài tích cực chuẩn bị chiến đấu, Diệp Trần đã từ từ hấp thụ hết tâm ma.

Sau khi hoàn thành, Diệp Trần mở mắt ra, mắt đã chuyển sang màu đỏ. Quân Diễn ngất xỉu trên ghế nhưng vẫn không quên túm chặt áo Diệp Trần.

Miệng vết thương trên người Diệp Trần tự động khép lại, bộ đồ cưới màu đỏ biến thành áo choàng đỏ thắm, giữa trán xuất hiện hoa văn màu đỏ, tóc đen không gió vẫn tự cuộn lên, nhếch mép cười nửa miệng nhìn Tạ Vô Song.

“Ngươi là Diệp Trần ư?”

Tạ Vô Song run run hỏi. Diệp Trần cười: “Đồ ngốc, không phải Diệp Trần thì ta là ai?”

Tạ Vô Song thoáng ngạc nhiên rồi lao thẳng tới ôm chặt Diệp Trần vào lòng: “Làm ta sợ muốn chết…”

Cả người y run lập cập: “Sư tỷ không biết vừa rồi ta sợ thế nào đâu, ta…”

Còn chưa nói xong, cả người đã bị dính Định thân phù, không thể động đậy.

Hắn mở to mắt, nỗi sợ ngập tràn trong lòng nhưng giờ khắc này, y đến cả nói cũng không thể, chỉ có thể nhìn Diệp Trần.

“Vô Song ngốc nghếch,” nàng dịu dàng bảo, “sau này phải sống cho tốt.”

Nói xong, nàng thọc tay vào bụng.

Tạ Vô Song choáng váng, lập tức hiểu ra nàng muốn làm gì!

Nàng muốn cắt Nguyên Anh! Nàng muốn đưa Nguyên Anh cho hắn!

Tạ Vô Song van xin bằng ánh mắt nhưng chẳng thể làm gì khác, trơ mắt nhìn người con gái này thọc sâu dần vào đan điền.

Máu tươi trào ra, mặt nàng tỉnh bơ như không hề cảm thấy đau đớn, chỉ có sắc mặt là dần tái đi, chứng tỏ nàng đang đau thật.

Đừng, sư tỷ, đừng mà…

Tạ Vô Song nước mắt giàn giụa, cảm giác cả thế giới đều nhòe đi.

Hắn không cần nàng cắt Nguyên Anh, không cần nàng mất tu vi.

Hắn rất muốn mở miệng nói, rất muốn nói cho nàng biết, hắn đùa thôi, hắn không thích người con gái nào khác, hắn không hối hận đã kết song anh với nàng, có thể kết song anh với nàng là chuyện hắn cảm thấy vô cùng may mắn.

Hắn không thích Đan Nhan, hắn mới chỉ gặp muội ấy mấy lần, chỉ là hắn không muốn nàng áy náy, không muốn nàng cảm thấy có gánh nặng. Hắn biết nàng thích Quân Diễn nên tình nguyện làm sư đệ tốt của nàng cả đời, che chở nàng, bầu bạn với nàng.

Nàng là người quan trọng nhất cả đời y, nàng đã cho y một cuộc đời mới, cho y tất cả.

Năm mười ba tuổi đó, nàng mặc áo xanh, tay cầm trường kiếm, lưng đeo hồ lô rượu xuất hiện trong đời y, đã gieo vào lòng y một hạt mầm.

Hạt mầm ấy vẫn luôn ở đó, nàng đáp lại, nó sẽ là tình yêu, nàng không đáp lại, nó sẽ là tình thân.

Cho dù nàng có đáp lại hay không, hạt mầm ấy cũng sẽ lớn thành đại thụ vươn tới trời xanh. Từ lúc nàng che chắn cho y, y đã thề, đời này, nhất định phải che mưa chắn gió cho nàng.

Chàng không muốn Nguyên Anh của nàng…

Nếu như kết song anh có kết cục thế này, chẳng bằng không kết.

Đôi mắt y đẫm lệ, Diệp Trần móc Nguyên Anh trong bụng, một tay giữ vai, tay kia đầm đìa máu, dùng linh lực đẩy Nguyên Anh vào bụng y, thong thả dặn dò: “Giữ Nguyên Anh của ta thì phải phấn đấu nhiều vào nhé. Sau này nhất định phải trở thành người lợi hại nhất Tu Chân giới, nhất định phải làm người tốt, nỗ lực vì hòa bình thế giới, cống hiến thật nhiều…”

Nguyên Anh cuối cùng cũng bị đẩy vào trong bụng, hai Nguyên Anh nhanh chóng ôm lấy nhau sau đó nhờ linh lực, dần dần dung hợp lại.

Diệp Trần tựa đầu lên vai cậu ta, yếu ớt bảo: “Đừng cho là ta sàm sỡ đệ, ta phải dựa một lát, ta hơi mệt.”

Tạ Vô Song không nói được, nước mắt rơi xuống, chảy vào trong cổ Diệp Trần.

“Đừng khóc.” Diệp Trần điềm đạm bảo, “Con đường này, do ta chọn, ta không hối hận, cũng chẳng có gì đáng hối hận cả.”

Nàng khẽ cười rộ lên, ngẩng đầu nhìn Tạ Vô Song: “Ta không khóc, đệ khóc cái gì vậy?”

Nói xong, nàng mới nghĩ tới chuyện mình đã hạ cấm ngôn với Tạ Vô Song bèn giải chú cho cậu ta, dùng thần thức quét không gian bên ngoài rồi nhẹ nhàng bảo: “Đệ còn gì muốn hỏi không? Ta phải ra ngoài ngay đây.”

“Tỷ đã lập mưu sẵn từ trước rồi phải không?” Tạ Vô Song khàn khàn hỏi, “Dùng ta chọc giận sư thúc, tẩm bổ tâm ma của y, sau đó lại biến bản thân thành bình chứa, nhốt tâm ma của y trong cơ thể mình.”

“Đúng vậy.” Diệp Trần cười tủm tỉm, vỗ tay, “Vô Song thật thông minh!”

“Tỷ có biết mình sẽ gặp phải chuyện gì không?”

“Biết.”

“Sẽ chẳng có ai tin tỷ có thể giam giữ tâm ma mạnh mẽ thế này, cho dù tin cũng không dám đánh cược mạo hiểm lớn như vậy.”

“Ta biết. Nhưng mà, ta còn có thể làm sao đây?” Diệp Trần cười bất đắc dĩ, “Ta không thể nhìn người ngày càng suy tàn rồi bị tâm ma hủy diệt được.”

Diệp Trần tự vuốt tóc mình, cúi đầu, nhẹ nhàng bảo: “Ta không còn cách nào khác cả, Vô Song ạ.”

Tạ Vô Song không nói nổi tiếng nào, bên ngoài có tiếng ồn huyên náo. Diệp Trần thở dài, vỗ vai cậu ta: “Ta phải đi đây, nếu còn có cơ hội, ta sẽ rủ đệ đi uống một chầu.”

Nói xong, Diệp Trần đi ra ngoài, vừa đi vừa nói: “Nhớ đấy, hôm nay kẻ nhập ma là ta, ta nhập ma xong thì đả thương đệ và sư phụ, sư phụ không có liên quan gì hết.”

Nói xong lời này, Diệp Trần đã đi đến cửa, lo lắng ngoái đầu lại hỏi: “Vô Song sẽ giúp ta chứ?”

Tạ Vô Song nhắm mắt lại, khổ sở lên tiếng: “Tất cả những việc tỷ phải làm, có bao giờ ta không giúp tỷ chưa?”

“Cám ơn.” Diệp Trần cười tươi như hoa, cất bước đi.

Quân Diễn đứng giữa biển sương mù, mơ hồ nhìn thấy nàng mặc áo đỏ như màu máu, tóc đen buông xõa, đi mỗi lúc một xa.

“Đừng đi… Tiểu Trần…”

Chàng khó nhọc gọi theo, muốn cử động người nhưng không thể nhúc nhích nổi, đến cả nói cũng không phát ra tiếng.

Chàng chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng đi tới tận cùng hành lang dài, tay đặt trên nắm cửa rồi mở toang cửa lớn ra.

Ánh mặt trời bị cơn gió lốc cuốn vào trong động phủ, Diệp Trần chói mắt nheo mắt lại. Trước động phủ, trên trời dưới đất đặc ngầu các tu sĩ lăm lăm binh khí, có người Diệp Trần quen, có người không quen.

Cơn gió thổi thốc vạt áo Diệp Trần tung bay cuồn cuộn. Diệp Trần ngẩng đầu lên, trông thấy những đôi mắt sợ hãi của các huynh đệ tỉ muội ngày xưa.

“Ma đầu!” Một tiếng quát chính trực, nghiêm nghị vang lên, “Còn không mau bó tay chịu trói!”

Diệp Trần mỉm cười, bị hỏi như vậy liền không nhịn được cười to.

“Nghịch đồ Diệp Trần của Thiên Kiếm tông,” nàng cao giọng, “bái kiến chư vị có mặt ở đây.”

Chú thích:

Phù dung tô 芙蓉酥

chapter content


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.