Tô Đường không cần nhìn cũng biết mình đang ở trong tình huống nào. Từ sau khi cậu trưởng thành vẫn thường hay gặp phải tuy có chút ngượng ngùng nhưng phản ứng cũng không nghiêm trọng như bây giờ.
Dù sao đều là đàn ông, mộng tinh gì đó là chuyện rất bình thường. Nhưng đối tượng lần này lại khiến cậu vô cùng hoảng hốt.
Cậu trong mơ đang mây mưa cùng Đồng Thịnh Chử, mặc dù ban đầu là do hắn cưỡng ép, nhưng về sau nhìn cậu có vẻ như rất sung sướng, nguyện ý cùng hắn triền miên.
Mấu chốt chính là Tô Đường vẫn nhớ rõ đến từng chi tiết. Cậu nhớ bản thân mình đã ỷ lại hắn cỡ nào, ôm lấy bả vai dày rộng, để lại những vết cào rướm máu sau lưng hắn. Chân quấn chặt hai bên hông của Đồng Thịnh Chử, cầu xin hắn tiến sâu hết lần này đến lần khác.
“A a a a a!” Cảnh tượng trong mơ lần nữa tái hiện lại trong đầu Tô Đường càng lúc càng rõ ràng, đến mức Tô Đường thậm chí còn nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy khoái cảm của bản thân.
Tô Đường đưa tay bưng kín hai má nóng rực sắp phun trào như núi lửa, chân đá loạn trong chăn, cảm thấy mình không còn mặt mũi ra ngoài gặp Đồng Thịnh Chử nữa.
“Sao lại có thể mơ thấy chuyện hoang đường như vậy được chứ?” Tô Đường thấp giọng nói.
Cảm giác trong mơ thật sự quá chân thật, nhưng Tô Đường vẫn biết rõ đây chỉ là một hồi mộng tưởng.
“Nhất định là do hôm qua nghe thấy mấy lời đó của Đồng Thịnh Chử.” Đà điểu Tô Đường lẩm bẩm âm mưu đội nồi cho hắn.
Sau khi đem toàn bộ ngọn nguồn đẩy qua cho Đồng Thịnh Chử, cậu vỗ hai má đỏ rực của mình: “Chỉ là mơ thôi, một lát liền quên ngay. Đúng rồi, sẽ quên nhanh thôi.”
Chuẩn bị tốt tâm lý, Tô Đường ôm chăn cẩn thận xem xét căn phòng mình đang ở.
Đêm qua tuy phát sinh nhiều chuyện nhưng Tô Đường vẫn nhớ rõ phong cách bày trí bên trong phòng khách sạn không lạnh lẽo như nơi này.
Khoan đã, có một thứ rất quen thuộc.
Tô Đường nghiêng đầu nhìn tủ đầu giường. Trên đó có một tờ giấy A4 bởi vì lâu năm nên hơi ố vàng, nhưng vẫn được bảo quản rất tốt trong một cái khung kính.
Đây chính là bức tranh mà Tô Đường tự họa bản thân, sau đó trải qua chia cách tận mấy năm mới có cơ hội đem tặng cho Đồng Thịnh Chử.
Thật không ngờ Đồng Thịnh Chử lại giữ gìn kĩ đến như vậy.
Những cảm xúc rối loạn tức giận của Tô Đường nháy mắt khi nhìn thấy bức vẽ này đã tiêu tán đi một ít, cậu không kiềm lòng được đưa tay sờ nhẹ lên khung tranh, sau đó khẽ lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Nhiều năm qua A Chử vẫn luôn trân trọng nó.
Tô Đường đang hạnh phúc hồi tưởng lại quãng thời gian trước kia thì cảm giác lành lạnh dưới quần lập tức kéo cậu trở về.
Tô Đường lúc này mới nhớ lại việc cấp bách bây giờ là giải quyết cái vấn đề xấu hổ này. Đôi mắt nhìn lướt qua toàn bộ căn phòng một lần, sau đó liền vội vã xốc chăn chạy vào nhà vệ sinh để tẩy rửa.
Cậu không chút do dự cởi đồ ra quyết định tắm vòi sen cho sạch sẽ, xong xuôi vừa dự định mặc quần áo vào thì chợt ngây ngẩn cả người.
Tô Đường: “…”
Đạ mú! Trong đây không có bột giặt, đã vậy ngay cả khăn tắm cũng không có!!!
Tô Đường trần trụi đứng dưới vòi sen, há hốc mồm tìm kiếm xung quanh, rồi lại quay qua nhìn chằm chằm quần áo của mình.
Mặc hay không mặc đây?
Cậu còn đang quay mòng mòng với lựa chọn gian nan này thì đột nhiên ngoài cửa phòng tắm truyền đến từng đợt âm thanh gõ vang, ngay sau đó một giọng nam trầm ấm y như trong giấc mơ điên đảo đêm qua cất lên.
“Bảo bối ở bên trong sao?”
Cách một cánh cửa lại nghe thấy xưng hô thân mật này, sắc mặt Tô Đường nháy mắt đỏ hồng, cậu bối rối nhìn cơ thể ướt sũng không biết phải xử lý như thế nào.
Đồng Thịnh Chử đứng ở ngoài cửa kiên nhẫn đợi hơn mười giây vẫn không nghe tiếng đáp lại, gương mặt hắn trầm xuống: “Nếu bảo bối không trả lời, vậy tôi liền vào trong.”
Nói xong Đồng Thịnh Chử lập tức ấn lên tay nắm cửa.
Tô Đường đứng bên trong kinh ngạc mở to hai mắt, nghe tiếng lạch cạch mới chợt nhớ ban nãy vội quá nên quên khóa chốt. Cậu cúi xuống nhìn cơ thể không một mảnh vải che thân, luống cuống chạy tới đè chặn cánh cửa vừa mới hé mở được một chút, kích động hô to: “Cậu đừng vào, mau ra ngoài đi!”
Đồng Thịnh Chử mím môi, ánh mắt càng trở nên tối tăm hơn.
Em ấy cự tuyệt mình!
Cảm xúc chiếm hữu điên cuồng trong đầu liên tục quấy phá, Đồng Thịnh Chử dùng thêm sức đẩy cửa: “Em đang trốn tôi?”
Lúc này Tô Đường làm gì còn tâm trạng để ý cảm xúc của Đồng Thịnh Chử, cậu đang không mặc đồ, chỉ một lòng một dạ cầu nguyện hắn đừng vào, nếu không sẽ xấu hổ lắm hu hu!
Nhưng Đồng Thịnh Chử bên ngoài lại càng dùng sức nhiều hơn, cậu căn bản không thể chặn được hắn. Tô Đường gấp đến mức nước mắt sắp rơi ra ngoài.
Cậu lớn tiếng kêu: “Cậu chờ một chút.”
Bên trong do vừa mới tắm rửa nên sàn nhà vô cùng trơn trượt, một tay cậu giữ cửa, một tay cố sức vươn đến bộ quần áo được treo cách đó không xa.
“Bịch”
Bỗng chốc lòng bàn chân Tô Đường bị trượt, cả người ngã lên nền gạch men sáng bóng, cảm giác đau đớn liền truyền khắp toàn thân.
Cùng thời khắc đó, cánh cửa sau lưng cậu được mở ra. Một thân ảnh cao lớn tiến vào phòng tắm đứng bên cạnh cậu.
Tô Đường đau đớn nhăn mặt, ánh mắt ngập nước, cậu gian nan ngẩng đầu thấy một gương mặt âm trầm đang nhìn mình.
“Oa!”
Tô Đường nhịn không được muốn khóc rống lên.
Vừa đau vừa nhục nhã!