Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 30: Solo nói cho mi ai mới là ba ba (4)



Editor: Gấu Lam

Sư Duyên, cũng chính là vai chính công thế giới này, Thái Tử gia tập đoàn Vạn Khải, em trai ruột Sư Tư, người cầm quyền đương nhiệm tập đoàn Vạn Khải. Chẳng qua bối cảnh của hắn trước mắt trừ bỏ cao tầng công ty thì không ai biết, bao gồm Tạ Nhất Hàng.

Sư Duyên tính cách phản nghịch, bởi vì bối cảnh trên đỉnh kim tự tháp dọa người, từ nhỏ đã không gặp được bạn bè thiệt tình, cực chán ghét thân phận mình, tốt nghiệp đại học liền ký công ty quản lý hy vọng có thể hoàn toàn thoát khỏi quan hệ Sư gia, tìm một nhân sinh mới. Sau khi thành lập nhóm D gặp được Tạ Nhất Hàng, chậm rãi bị Tạ Nhất Hàng ấm áp thiện lương hấp dẫn, bị sự nỗ lực hướng về phía trước của hắn lây nhiễm, âm thầm giúp hắn vượt mọi chông gai.

Giai đoạn hiện giờ, Sư Duyên vẫn còn đang trạng thái yên lặng yêu thầm.

Em trai Sư Tư, Nhiếp Gia hơi hơi nheo lại đôi mắt, ánh mắt lộ ra một tia không tốt. Cậu trước đó khắp đầu óc đều là người yêu mình, hoàn toàn quên mất tên tra này, hiện tại mới chú ý tới chi tiết đó.

Tạ Nhất Hàng vừa thấy không khí giữa hai người giương cung bạt kiếm, nhanh chân tắt nhạc, chạy chậm đến cầm đồ uống tài trợ bày biện trên mặt đất muốn đưa cho Nhiếp Gia, nửa đường lại bị Sư Duyên đoạt đi. Sư Duyên trực tiếp vặn đồ uống hớp một mồm lớn, không có sắc mặt tốt đi đến một bên nghỉ ngơi.

“Sư Duyên không phải ý kia, cậu có thể tới chúng tôi đã thực vui vẻ. Thời gian quá hấp tấp, mọi người đều có chút sốt ruột, Nghê Phi cậu đừng để ở trong lòng.” Tạ Nhất Hàng lại đi cầm đồ uống vị quả đào đưa cho Nhiếp Gia hóa giải xấu hổ. . ngôn tình ngược

Hắn xưa nay đã như vậy, đảm đương người hoà giải trong nhóm, miễn cho trong nhóm mỗi ngày hỏa hoa văng khắp nơi, các fan thích Tạ Nhất Hàng như vậy, giống mặt trời nhỏ ấm áp. Nhiếp Gia hồi trước chỉ thấy Tạ Nhất Hàng, hiện tại nhìn thấy người, trong lòng cuối cùng minh bạch Nghê Phi vì cái gì không chỉ chán ghét Sư Duyên mà còn chán ghét Tạ Nhất Hàng.

Đối chọi loại ba phải như Tạ Nhất Hàng càng gay gắt hơn.

Tạ Nhất Hàng cầm đồ uống nửa ngày Nhiếp Gia cũng không duỗi tay lấy, cởi áo khoác tháo khẩu trang xuống đi đến một bên ngồi lật xem ba người chuẩn bị công tác. Tạ Nhất Hàng xấu hổ đến chỗ cameras sửa sửa mi, cũng trở lại bàn tròn ngồi xuống.

“Duyên ca, điện thoại của anh.” Trợ lý Sư Duyên ở bên ngoài nhô đầu hô một tiếng.

Sư Duyên lập tức buông đồ uống đi ra ngoài, tiếp nhận điện thoại trong tay trợ lý đi đến một bên đè thấp thanh âm: “Anh……”

“Vòng bán kết chúng ta chuẩn bị dùng bài hát đó.” Tạ Nhất Hàng cầm chai nước vị đào nói, sắc mặt hắn ửng hồng, trên cổ treo một tầng mồ hôi tinh mịn chưa kịp lau, cả người đều lộ ra một cổ đáng yêu mềm như bông, “Chúng ta vốn bởi vì thời gian gấp gáp lo sẽ không kịp, may mắn cậu đã đến rồi, chúng ta không cần tập luyện vị trí nữa, đợi lát nữa luyện tập một lần hẳn là được.”

Một thành viên khác Thần Thiên ngồi trên mặt đất uống nước nghỉ ngơi, không cao hứng nói: ” Cậu nếu tới sớm một chút, chúng ta cũng không cần ném mũi mũi ở vòng bán kết.”

“Bộ cậu lần đầu tiên biết tôi không lên gameshow sao?” Nhiếp Gia mắt cũng không nâng mà nói, Thần Thiên từ trên mặt đất đứng lên, tức giận trừng mắt lên, Nhiếp Gia nhàn nhàn tựa lưng vào ghế ngồi lật xem kịch bản, “Lúc các cậu ra thông cáo nên biết tôi sẽ không tới, các cậu nếu tính dựa vào ba người đoạt giải quán quân thì nên chuẩn bị cho tốt, kết quả nửa đường bị người ta loại, ngược lại quăng đến trên người tôi, ba người các cậu cũng chỉ làm ra vẻ.”

“Cậu!” Sắc mặt Thần Thiên đỏ lên nhìn Nhiếp Gia, nhất thời cũng không biết nói cái gì.

“Nghê Phi cậu đừng nóng giận, A Thiên không phải ý đó……”

Tạ Nhất Hàng lại muốn sử dụng kỹ năng người hoà giải lại bị Nhiếp Gia hờ hững đánh gãy.

Đầu ngón tay cậu lật qua một tờ, lười biếng giương mắt quét Tạ Nhất Hàng một cái, trong miệng nhàn nhạt nói: “Cậu ta có ý gì không cần cậu ở đây lắm miệng giải thích, tôi tự mình có lỗ tai.”

Tạ Nhất Hàng mím môi, bộ dáng ủy khuất trầm mặc. Hai đầu gối hắn khép lại thẳng eo ngồi ở trên ghế, dáng ngồi thực ngoan, giống như đứa trẻ ngoan nghe lời. Trái lại Nhiếp Gia bên cạnh, lười biếng ngưỡng người tựa lưng vào ghế ngồi, hai chân thon dài bắt chéo nhau đặt lên ghế dựa, một bộ không xương cốt lại có khí thế áp bách người, khi biên đạo tổ tiết mục cùng người chế tác đẩy cửa tiến vào nhìn thấy một màn này còn tưởng rằng Nghê Phi khi dễ Tạ Nhất Hàng.

Thành viên trong nhóm D không hợp nhau mọi người đều biết, nhưng dưới tình huống có camera còn trắng trợn táo bạo như vậy, biên đạo cùng người chế tác không khỏi lắp bắp kinh hãi, trong lòng ẩn ẩn mừng thầm, có lẽ là Nghê Phi lần đầu tiên than gia tống nghệ nên không chú ý chi tiết, nếu như tiết lộ ra ngoài, đề tài cùng nhiệt độ tuyệt đối sẽ đạt tới độ cao xưa nay chưa từng có.

Tuy rằng chỉ là Nghê Phi tham gia tống nghệ cũng đã mang theo đủ đề tài cùng nhiệt độ.

Biên đạo cùng người chế tác đơn giản nói hai câu tình huống hiện tại cho Nhiếp Gia, Nhiếp Gia bỗng nhiên đem kịch bản tùy ý ném trên bàn, thanh sắc đạm mạc nói: “Đổi bài, bài hát này không được.”

Tạ Nhất Hàng ngốc ngốc nói: “Đổi cái gì?”

“Đổi 《 Chiến Ca 》, đã bị đào thải một lần, vòng bán kết còn không chuẩn bị tốt à?” Nhiếp Gia nói.

Cậu vừa dứt lời, biên đạo cùng người chế tác hai mắt cọ sáng giống như đèn pin.

Bởi vì bài hát này, giống như một truyền kỳ.

《 Chiến Ca 》 là bài hát chính trong album năm thứ hai Nghê Phi gia nhập nhóm D, khúc phong mang theo cảm giác nồng hậu xa hoa cùng mơ hồ bi thương, lấy thị giác của một bác sĩ chiến địa miêu tả một hồi chiến tranh thi hoành khắp nơi, nhạc dạo to lớn cùng mỗi nhịp đều ở tiết tấu bùng nổ,thế không thể đỡ đem nhóm D đẩy lên thần đàn, cũng vì Nghê Phi tạo ra thần khúc thắng được khen ngợi.

Bài hát ngang trời xuất thế sau đó càn quét các bảng xếp hạng, không bài gát nào đẩy lùi được, nhóm D chính thức mở ra thời đại huy hoàng, fans đem bài hát 《 Chiến Ca 》này cũng gọi là chiến ca của nhóm D.

Bất quá không biết vì nguyên do gì, bài hát này rất ít được nhóm D lấy ra biểu diễn tại sân khấu, tính cả ở buổi biểu diễn, bài hát này cũng chỉ xuất hiện một hai lần, rõ ràng là một bài hát chấn động như thế, video biểu diễn tại sân khấu lại ít đến đáng thương, các fan hai năm đó chỉ có thể xem lại video hồi đó hoặc là xem MV.

Tạ Nhất Hàng nghe vậy không nói chuyện, chỉ là bỗng chốc nắm chặt chai nước trong tay.

Thần Thiên giận dữ bực mình cau mày: “Ngày mai phải quay rồi, cậu hiện tại lâm thời muốn đổi bài?!”

“Làm sao vậy?” Sư Duyên nhận xong điện thoại trở về, cảm nhận được không khí ngưng trọng, nhăn lại mi hỏi.

Tạ Nhất Hàng lắp bắp mà nói: “Nghê Phi muốn đổi bài hát vòng bán kết ngày mai, đổi Chiến ca……”

Đồng tử Sư Duyên căng thẳng, mời biên đạo cùng người chế tác đi ra ngoài, trở về trừng mắt dựng mục với Nhiếp Gia, “Tiểu Hàng cảm mạo giọng nói còn chưa tốt căn bản hát không nổi, Chiến ca có lấy ra cũng không đạt được hiệu quả, lãng phí cơ hội.”

Nhiếp Gia nga một tiếng, nhàn nhạt nói: “Vậy tôi đạm nhận vị trí C, phần của cậu ta, tôi hát.”

“Cậu có phải tìm việc hay không?” Sư Duyên cắn răng hung ác nhìn chằm chằm Nhiếp Gia.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.