Editor: Gấu Lam
Những người này cứ thỉnh nguyện mặc kệ Nhiếp Gia có nhìn thấy không, cũng vô dụng, cậu sao có thể nhân từ với người thường chứ.
Phần lớn quân đội năng lực giả đều rút về Đông Hải ngạn, đó là nơi Nhiếp Gia không dễ dàng tập kích. Đồng thời vì tránh cho có người thường chuồn vào Đông Hải ngạn tị nạn sẽ khiến toàn bộ Đông Hải ngạn bị liên lụy, năng lực giả ở bên trong kiểm tra từng người, phát hiện người thường lập tức đuổi ra khỏi Đông Hải ngạn.Hành động tàn nhẫn lại vô tình, nhưng như Nhiếp Gia nói, chỉ cần năng lực giả thông minh thì sẽ được sống……
Lúc này quân đội như rắn mất đầu, đại đa số quan quân năng lực giả vì tự bảo vệ mình sớm đã tuyên bố dẫn bộ đội rời khỏi trận chiến, chỉ dư lại mấy năng lực giả ít ỏi.
Trong chiến tranh vô số chiến sĩ đã từng như tre già măng mọc chết trận trở thành anh hùng, đó là bởi vì quốc gia là một cộng đồng mang lại lợi ích, nhưng Nhiếp Gia chỉ tuyên chiến người thường, năng lực giả không cần liều mạng chỉ cần khoanh tay đứng nhìn sẽ sống sót, huống chi khi trước người thường từng kháng nghị kịch liệt ép uổng năng lực giả Đông Hải ngạn…… Bọn họ đã quyết không ra tay, vậy làm được gì nhau……
Trước đó Nhiếp Gia chưa xuất hiện, Thẩm Tô và Hạ Thanh Đường suốt đêm tập kết năng lực giả nguyện ý tham chiến cùng thủ vệ Tây Hải ngạn, cái nơi mà Nhiếp Gia từng đánh cược cả tánh mạng để bảo vệ, giờ đây cậu chủ muốn tự tay huỷ hoại nó.
” Xem các người giờ có vẻ rất đoàn kết nhỉ.” Nhiếp Gia đứng giữa trời Tây Hải ngạn, cậu nhìn một đám người đen nghìn nghịt dưới chân, trong cổ họng phát ra tiếng cười nhạo lạnh lùng.
“Nhiếp Gia!” Nhiếp Gia vừa xuất hiện ở Tây Hải ngạn Thẩm Tô đã lập tức cảm nhận được, hắn bay đến trước mặt Nhiếp Gia, biểu tình cấp bách, không đến vạn bất đắc dĩ Thẩm Tô cũng giống người thường hy vọng Nhiếp Gia không cần khai chiến, “Chúng ta nói chuyện đi, tôi không tin anh thật sự muốn giết nhiều người như vậy. Anh nhìn xem Tây Hải ngạn phồn vinh ra sao, đây là do anh cứu, anh nhẫn tâm hủy diệt sao?”
Trong đôi mắt vàng của Nhiếp Gia tràn đầy tàn nhẫn, ” Tôi cứu bọn họ, nhưng bọn họ lại giết Thời Kham.”
“Anh không thể đem việc Thời trưởng chết quy tội cho mọi người.” Thẩm Tô chỉ phía dưới nói: “Anh nhìn xem bộ đội năng lực giả dưới chân anh, trong bọn họ có không ít người là năng lực giả ốc đảo, đã từng bị bao nhiêu kỳ thị và khuất nhục? Giờ đây bọn họ cũng nguyện ý vì Tây Hải ngạn chiến với anh, chính là bởi vì bọn họ không giận chó đánh mèo lên cả tập thể.”
“Đúng vậy, Tây Hải ngạn đã từng coi bọn họ như hồng thủy mãnh thú, hợp lại thỉnh cầu chính phủ để bọn họ ở ngoài biên giới tự sinh tự diệt, hiện tại tai họa ngập đầu, người Tây Hải ngạn lập tức tiếp nhận bọn họ, thật nực cười!” Thần sắc Nhiếp Gia biến đổi, giơ tay, đột nhiên một thanh đao đen xuất hiện ở giữa ngực Thẩm Tô.
Thẩm Tô né tránh không kịp bị đánh lui mấy trượng, xương sườn đứt đoạn, nôn một mồm máu, “Nhiếp Gia…… Anh không thể đi xuống!”
“Cậu tốt nhất đừng cản trở chuyện của tôi.” Nhiếp Gia không có hạ sát thủ, cảnh cáo Thẩm Tô xong, thân ảnh lập tức biến mất, ngay sau đó xuất hiện trước mặt bộ đội vũ trang hạng nặng.
“Nhiếp, Nhiếp Gia tới!”
Bộ đội tiền tuyến lập tức căng thẳng thần kinh, mặc dù đã chuẩn bị tốt sẽ chịu chết, nhưng khi đối diện với Nhiếp Gia, tâm lý đã xây dựng từ lâu bỗng vỡ tan tành.
Bộ đội năng lực giả cản ở tiền tuyến, Nhiếp Gia kỳ thật có thể vòng qua bọn họ đánh thẳng vào chỗ tị nạn ở Tây Hải, nhưng cậu không làm, tựa hồ muốn khai đao với bộ đội năng lực giả trước.
“Xem ra tôi không cần phải nói một lần cuối cùng nữa.” Nhiếp Gia mắt lạnh nhìn Hạ Thanh Đường tiến lên trước.
” Tôi cũng không muốn đối địch với anh, nếu anh nguyện ý dừng tay, vậy không thể tốt hơn.” Biểu tình của Hạ Thanh Đường nghiêm cẩn lạnh lùng, phía sau cô là bộ đội năng lực giả được trang bị đến tận răng, sớm đã chuẩn bị liều chết một trận với Nhiếp Gia. Bọn họ là phòng tuyến cuối cùng của nhân loại, một khi bị công phá, Tây Hải ngạn coi như tiêu.
Ai có thể nghĩ đến nhân loại mới vừa thống nhất không lâu, sẽ trải qua tai họa ngập đầu như thế, mà địch nhân cũng chỉ có một mình Nhiếp Gia.
Nhiếp Gia không tiếp tục vô nghĩa với Hạ Thanh Đường, khi cậu đang chuẩn bị phóng châm lập tức cảm nhận được dị động dưới chân, nhanh chóng thoái lui mấy bước, sương đỏ của Hạ Thanh Đường phóng ra. Chỉ trong chớp mắt, hai người đã dò xét thật hư của đối phương.
Lại chớp mắt, Nhiếp Gia vòng qua Hạ Thanh Đường, nắm điện quang vọt vào đám người. Hạ Thanh Đường căn bản không phản ứng kịp tốc độ của Nhiếp Gia, trơ mắt nhìn cậu lướt qua, không kịp ngăn cản chỉ có thể hạ lệnh cho bộ đội dưới trướng: “Không được hoảng! Ngăn anh ta lại!” Nói xong cũng lập tức điều khiển sương đỏ, không sợ chết đuổi theo.
” Anh ấy không muốn giết trung giáo.” Ở bộ chỉ huy, Tống Noãn Dương phát hiện Nhiếp Gia cố tình tránh Hạ Thanh Đường, ôm cánh tay ở một bên lẩm bẩm.
Hạ Thanh Đường không có quan hệ gì với số liệu ở thế giới này, nếu trong lòng Nhiếp Gia thật sự không có một chút tình cảm, sẽ không nề hà mà giết Hạ Thanh Đường ngay, nhưng cậu có, nên mới vòng qua cô.
Đầu ngón tay Nhiếp Gia phóng ra tia sét, đụng phải một vách tường băng cao ngất tầng mây, trăm dặm tia sét bị chặn lại. Sau đó đất đau rung chuyển, trên dưới nhanh chóng hình thành vách tường băng lớn nhốt Nhiếp Gia lại, lục đằng thô tráng trong nháy mắt từ dưới chân Nhiếp Gia phá băng xông ra, cuốn lấy cậu thật chặt.
“Rút không khí bên trong, để anh ấy hôn mê!” Hạ Thanh Đường đứng giữa trời hạ mệnh lệnh.
Mấy chục vạn năng lực giả đánh một mình Nhiếp Gia, nhân số tuy rằng nhiều lại hành động như thế.
Xương sườn Nhiếp Gia bị lục đằng cuốn lấy nên hơi đau, không nghĩ tới bọn họ còn dùng tới chiến thuật này.
“Áp chế anh ấy!” Bộ chỉ huy nháy mắt bộc phát ra tiếng hoan hô.
Tống Noãn Dương bước lên, cấp bách nói với Hạ Thanh Đường: “Hạ trung giáo, đừng bắt sống Nhiếp Gia, vô dụng thôi, phải giết anh ấy!”
Hạ Thanh Đường nghe thanh âm từ trong tai nghe truyền đến, ngẩn người: “Nhưng đó là Nhiếp Gia…… Tôi không hạ thủ được.”
” Cô cũng biết đó là Nhiếp Gia! Cơ hội để cô hạ sát thủ cực kỳ bé nhỏ, một khi có cơ hội cũng đừng buông tha, cô phải giết anh ấy, mới là cứu vớt anh ấy.” Tống Noãn Dương nói.
Nếu cậu bị giết thế giới sẽ về như cũ, như vậy sẽ ngăn được giá trị tội ác.Khi Nhiếp Gia trở lại thế giới thật hoặc là trực tiếp tiến vào vòng luân hồi có thể sửa đổi tâm ý hay không, chỉ có thể dựa vào Thời trưởn.
Hạ Thanh Đường không hiểu nổi lời Tống Noãn Dương, vách tường băng dưới chân vỡ vụn, giống như một viên đạn Hydro bị kíp nổ, lấy Nhiếp Gia làm trung tâm mọi vật bao gồm năng lực giả đều bị văng ra, chỉ lưu lại trên mặt đất một hố sâu với đường kính hơn 1 km.
Nhiếp Gia đứng ở giữa hố trống không, ngẩng đầu lạnh lẽo nhìn Hạ Thanh Đường đã khẩn trương đến độ trái tim kinh hoàng, Nhiếp Gia bỗng chốc biến mất.
“Là dẫn lực của Ninh Lãng.” Thẩm Tô kịp thời xuất hiện kéo Hạ Thanh Đường tránh giữa không trung, một kích của Nhiếp Gia thất bại, quay đầu lại nhìn hai người như lâm đại địch.
“Tôi, biết.” Hạ Thanh Đường hô hấp dồn dập, cô không nhìn Nhiếp Gia, mà cúi đầu nhìn hố lớn dưới chân, trong hố sạch sẽ, nhưng quanh đó lại là thi thể máu tươi đầm đìa của vô số năng lực giả. Trong nháy mắt này, không biết hy sinh bao nhiêu người.
Hốc mắt Hạ Thanh Đường phiếm đỏ, ngẩng đầu trừng Nhiếp Gia, phẫn nộ chất vấn: ” Dù anh có giết sạch toàn nhân loại, trưởng phòng cũng không sống được! Nếu anh đã biết ngài ấy vì bảo vệ hoà bình mà vất vả thế nào, vì sao còn muốn huỷ hoại tâm huyết của ngài ấy!”
Cô cố ý nhắc tới Thời Kham, nhưng Nhiếp Gia lại không có phản ứng, không hề để ý tới cô, mà xoay người nhìn năng lực giả dưới chân đang cố kéo dài hơi tàn, lạnh lùng nói: “Tôi lại cho các người một cơ hội cuối cùng, còn muốn tiếp tục bảo vệ Tây Hải ngạn, đối địch với tôi hay không?”
Cậu dùng năng lực của Tống Noãn Dương đem thanh âm truyền vào trong đầu mọi người, bao gồm cả người thường của Tây Hải ngạn.
Người còn lưu lại Tây Hải ngạn nhìn thấy bắt đầu có năng lực giả lục tục rời đi, bọn họ càng thêm hoảng sợ tuyệt vọng, tức giận lại mắng to, nhưng rồi cũng bất lực trước hiện trạng.
Nhiếp Gia chờ một lát, người rời đi không ít, nhưng sau trận chiến vừa rồi, đại đa số năng lực giả vẫn tiếp tục lưu lại chiến trường.
“Các người cho rằng, bằng vào các người có thể bảo vệ Tây Hải ngạn sao?”Giữa mày Nhiếp Gia hơi có chút giận dữ, cậu vung tay lên, một mũi tên đen dài thật lớn xuất hiện ở phía sau cậu, nhanh chóng bắn về khu bình dân.
Đó là thứ gì, ai cũng không biết, nhưng một khi Nhiếp Gia ra tay nhất định là một đòn trí mạng, Hạ Thanh Đường vội vàng dùng hết toàn lực ngăn trở, năng lực giả cũng lần lượt cố gắng ngăn cản. Vách tường băng đất lửa liên tiếp mọc lên từ mặt đất, thậm chí Thẩm Tô còn tập kích Nhiếp Gia, nhưng mũi tên khổng lồ không hề giảm tốc, đánh bay hết thảy một đống cao ốc, oanh một tiếng thoáng chốc đã bị san thành bình địa.
Khu bình dân bị tập kích, tất cả mọi người đều nổ bay, kinh hoảng thất thố trốn ra.
Năng lực giả không thể ngăn cản, trơ mắt nhìn mấy trăm người bỏ mạng, bị kích thích đến đôi mắt đỏ lên, cao giọng hò hét thề tuyệt đối không để Nhiếp Gia thương tổn ai nữa, liều chết cũng phải chiến thắng.
Nhiếp Gia sớm đã nói rõ sẽ không bỏ qua bất luận kẻ nào, cậu hơi giơ tay, phía sau lại ngưng tụ mũi tên thứ hai, tiếp đó là cái thứ ba, thứ tư, thứ năm……
Càng ngày càng nhiều, dày đặc, che cả bầu trời.
Bóng đen ngăn cách ánh mặt trời, nhóm năng lực giả ngửa đầu nhìn Nhiếp Gia, ánh mắt chậm rãi từ phẫn nộ, biến thành tuyệt vọng.
Đám người đang chạy trốn sợ hãi ngừng lại, tất cả mọi người tuyệt vọng nhìn bầu trời đen. Người đã từng sợ hãi, cũng dần phẫn nộ không thôi, đây là năng lực giả, nếu chính phủ không cần cái gọi là bình đẳng, sớm chế ước năng lực giả, nào sẽ có tai hoạ hôm nay!
“Nhiếp Gia, dừng tay đi, dừng tay đi, cầu anh!” Tình cảnh bây giờ không ai có thể ngăn cản, Hạ Thanh Đường nhịn không được thốt lên tiếng cầu xin bi thương.
Bây giờ còn ai có thể ngăn cản Nhiếp Gia?
Tống Noãn Dương nhìn bầu trời đen nghìn nghịt, hắn thất hồn lạc phách rút ra cây đao mà hắn đã sớm chuẩn bị, do dự một hồi, ngoan tâm đâm vào trái tim mình.
Nhưng mũi đao còn chưa đâm vào thân thể, Nhiếp Gia bỗng nhiên hiện thân ở bộ chỉ huy, đột nhiên nắm lấy tay Tống Noãn Dương.
“Nhiếp Gia, là Nhiếp Gia!” Bộ chỉ huy lập tức sợ tới mức lá gan muốn nứt ra, kinh hoảng thất thố chạy ra phòng chỉ huy.
“Đến cậu cũng muốn cản tôi.” Thanh sắc Nhiếp Gia âm trầm, cậu nhìn Tống Noãn Dương, trong mắt có một tia giãy giụa.
” Anh là bạn tôi, tôi không thể nhìn anh chịu chết.” Tống Noãn Dương khổ sở nói.
“Chịu chết? Sau khi tôi trở về sẽ cả toà án, ai có thể giết được tôi!” Giữa lông mi Nhiếp Gia hiện lên sự vô tình.
“Anh thích Thời trưởng như thế, vậy mà đến ngài ấy anh cũng từ bỏ, trở thành người không ra người quỷ không ra quỷ, cùng chết có khác gì đây.” Ngực Tống Noãn Dương phập phồng, từng giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Nhiếp Gia, “Dừng tay đi, hết thảy vẫn còn kịp. Thời trưởng đang ở một thế giới khác chờ anh, anh có thể sờ ngài, hôn môi ngài, anh và Thời trưởng vẫn còn cơ hội mà. Nếu snh thật sự giết mọi người thì khi trở lại hiện thực, phải đối mặt với Thời trưởng thế nào? Ngài ấy yêu anh như vậy, anh lại vứt bỏ ngài ấy, anh nhẫn tâm sao?”
Nhiếp Gia trầm mặc, cậu quay đầu nhìn đám đen nghìn nghịt ngoài cửa sổ, trong miệng nhàn nhạt nói: “Không kịp nữa rồi.”
Dứt lời năm ngón tay vươn ra, phía chân trời mũi tên như mưa to trút xuống từng ngóc ngách Tây Hải ngạn.
Tống Noãn Dương tuyệt vọng, bất lực nhìn ngoài cửa sổ: ” Đừng…… đừng mà……”