Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 12: Con riêng hào môn, mắt kính play (12)



Editor: Gấu Lam

Tân chủ tịch cũng không phải người xa lạ, mà là con gái một của người đã từng là Tần chủ tịch.

Tần Diệc Nhiên trước kia không thế nào ở công ty lộ diện, rất ít người biết cô, nhưng nề hà hiện tại cái danh tra nam Giang Dương tra nam người qua đường đều biết, cô làm một trong hai đương sự, bị tra nam lừa hôn lừa tài rất khiến người ta thổn thức đồng tình, ai cũng không thể tưởng được thời gian một tháng người ta lắc mình biến hoá thành tân nhiệm chủ tịch Tần thị.

Ai cũng không biết trong đó đã xảy ra cái gì, nhóm nhân viên chỉ nhìn thấy trợ thủ của Tần Diệc Nhiên giống ném rác rưởi một đường đem CEO Giang Hách kéo dài tới cửa công ty sau đó vứt ra ngoài, làm người mở rộng tầm mắt. Hành động cường ngạnh này làm trên dưới công thở cũng không dám thở, càng đừng nói nghị luận sôi nổi.

Mọi người đều rõ ràng, Tần Diệc Nhiên hận chết Giang Dương, Giang Hách lại là anh họ Giang Dương, không tránh được bị Tần Diệc Nhiên khai đao cho hả giận. Huống chi Giang Hách ở công ty luôn luôn ỷ vào đem bối cảnh Giang Dương tác oai tác phúc, nhóm nhân viên chỉ cảm thấy đại ra một hơi, thầm mắng xứng đáng.

Tần Diệc Nhiên không được xía vào liền giải trừ chức vụ của Giang Hách, cùng ngày khi Giang Hách ở phòng an ninh tỉnh lại nổi giận đùng đùng mà muốn đi tìm Tần Diệc Nhiên gây phiền toái, lại bị bảo an ngăn lại, cấm hắn tiến vào.

“Ông mù sao, không biết tôi là ai sao?!” Giang Hách hốc mắt muốn nứt ra mà hướng bảo an rống giận.

Cho dù Giang Hách bị giải trừ chức vụ, nhưng cũng xem như người Giang, đội trưởng đội bảo an đắc tội không nổi, hảo ngôn khuyên: “Giang tổng, ngài đã bị giải trừ chức vụ, chủ tịch còn đặc biệt phân phó không cho ngài tiến công ty, ngài vẫn là đừng làm khó dễ chúng ta.”

Giang Hách thở hổn hển như trâu, phẫn nộ mà mắng quay đầu đi bãi đỗ xe lái xe thẳng đến Giang trạch. Hắn tức giận đến cơ hồ muốn hôn mê, nắm chặt tay lái đến khớp xương trắng bệch, cảm giác ở trước mặt mọi người bị nhục nhã sỉ nhục làm hắn cắn chặt răng, chân ga dẫm rốt cuộc vọt vào Giang trạch.

Tần Diệc Nhiên cùng hắn không thù không oán, liền tính cô bởi vì Giang Dương mà giận chó đánh mèo với chính mình, cũng không đến mức dùng loại phương thức kịch liệt này tới nhục nhã hắn, khả năng duy nhất chính là bị người khác xúi giục, mà cùng chính mình có thâm cừu đại hận còn không phải là tiểu tạp chủng Yến Tô sao!

“Yến Tô! Mày mẹ nó lăn ra đây cho ông!” Giang Hách một phen đẩy ra quản gia muốn chào đón hắn, trực tiếp lên lầu ở cửa phòng Nhiếp Gia hai chân đá, không ngừng tức giận mắng, lực độ đá cửa của Giang Hách cũng càng ngày càng kịch liệt: “Mày mẹ nó ra mau!”

Trong phòng Nhiếp Gia đang cùng Hoắc Thanh nói chuyện phiếm qua video, nghe thấy động tĩnh bên ngoài Hoắc Thanh giận tái đi mà nhăn lại mi, “Nghe thanh âm như là Giang Hách.”

“Vậy mà ảnh cũng có thể nghe ra là giọng của tên phế vật đó?” Nhiếp Gia ngạc nhiên mà cười cười, “Tôi bảo Tần Diệc Nhiên khai trừ hắn ta, khả năng hiện tại hắn đoán được đi. Bất quá tôi còn tưởng rằng hắn sẽ trực tiếp tìm Giang Dương, tìm tôi có ích lợi gì đâu.”

“Em không cần quản, tôi lập tức bảo Vương Tông đi đến chỗ em.” Giang Hách kia tức muốn hộc máu khẩu khí mãnh liệt muốn phá cửa làm Hoắc Thanh thập phần lo lắng cho an toàn của Nhiếp Gia.

Nhiếp Gia còn không kịp đáp lại, cửa phòng đã phanh một tiếng bị Giang Hách từ bên ngoài đá văng, hắn giống một con linh cẩu bị dẫm đuôi, con mắt đỏ chót vọt vào một phen liền nắm chặt cổ áo Nhiếp Gia đem cậu từ trên ghế nhắc lên, “Có phải mẹ nó mày bảo Tần Diệc Nhiên khai trừ tao!”

Hắn vừa nhắc tới, trực tiếp đem lòng Hoắc Thanh cũng nhắc lên, nhưng khi bọn họ video Nhiếp Gia mang tai nghe, hắn nói cái gì Giang Hách cũng nghe không được. . truyện đam mỹ

Nhiếp Gia thong dong mà tháo tai nghe xuống, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy.”

“Yến Tô, tao thấy mày là chán sống!” Giang Hách cắn răng âm trắc trắc nói: “Mày đừng quên năm đó ở quán bar mày bị tao lưu lại không ít ảnh chụp, mày nói, nếu mấy ảnh chụp đó truyền ra ngoài để khắp thiên hạ đều biết bác sĩ Yến đại danh đỉnh đỉnh là tên đồng tính luyến ái, mày ở trong nước còn có đường phát triển sao?”

“Nếu mày trừ bỏ mấy chuyện cũ năm xưa đó cũng tìm không ra lý do khác có thể uy hiếp tao thì từ bỏ đi, cùng với nghĩ như thế nào mới có thể trả thù tao, không bằng chạy nhanh đi cầu xin Giang Dương bảo hắn lại cho mày cái chén vàng đi. Mày năm nay chú định lấy không được hoa hồng Tần thị chia, lại không chạy nhanh tìm phương pháp kiếm tiền, mày nợ cờ bạc có thể không còn trả được nữa.” Nhiếp Gia gợn sóng bất kinh mà đạp một chân uy hiếp Giang Hách chột dạ.

Bị Tần Diệc Nhiên khai trừ Giang Hách phẫn nộ như thế cũng là bởi vì không có chia hoa hồng hắn liền vô pháp bổ khuyết lỗ thủng thật lớn lưu lại ở sòng bạc, chuyện này đến Giang Dương cũng không biết, cậu ta như thế nào biết được rõ ràng như vậy!

Giang Hách kinh ngạc chớp mắt một cái, cảm xúc phẫn nộ càng thêm kịch liệt, hắn cười lạnh một tiếng buông lỏng ra cổ áo Nhiếp Gia, đầu ngón tay ở trên xương quai xanh tinh tế của cậu nhẹ nhàng tháo lập tức mở ra hai cúc áo sơ mi của Nhiếp Gia, tức khắc lộ ra mấy tấc da thịt tái nhợt trơn bóng.

Nhiếp Gia mới vừa tỉnh ngủ không bao lâu, khóe mắt đuôi lông mày còn treo một chút nhập nhèm, thoạt nhìn có loại ý vị mê người không hề phòng bị.

“Mày khi còn nhỏ đã xinh đẹp, trưởng thành quả nhiên là vưu vật, thật đáng tiếc tao năm đó trong đầu đều là nữ nhân không muốn thượng mày, bất quá hiện tại cũng không muộn.” Giang Hách gần gũi nhìn dung mạo xuất chúng của thanh niên trước mắt, trong lòng nhịn không được bốc cháy lên một cổ tà hỏa.

Nhiếp Gia ngay khi Giang Hách duỗi tay muốn kiềm chế cậu, mặt vô biểu tình mà bóp hắn yết hầu. Động tác cậu thực mau, lực đạo hung mãnh lại thập phần tinh chuẩn, bóp đến Giang Hách thở không nổi nhưng cũng sẽ không trong thời gian ngắn hít thở không thông mà tèo đời, ngược lại có thể thập phần rõ ràng cảm giác bị bóp chặt nơi yếu hại thống khổ thế nào.

“Mày tìm chết.” Ánh mắt Nhiếp Gia băng liệt, giữa mày khí chất thoạt nhìn dịu ngoan sớm đã trở thành hư không, lúc này ánh mắt nhìn Giang Hách giống như đang xem một người chết.

Giang Hách căn bản không nghĩ tới Yến Tô dáng người mảnh khảnh sẽ có lực đạo lớn như vậy, bóp yết hầu hắn thở không lên hít không xuống, cảm giác hít thở không thông làm hắn hoảng sợ hai chân loạn đá liều mạng kéo tay Yến Tô, ngón tay cầm dao giải phẫu của cậu rõ ràng căn căn thon dài tinh tế phảng phất tùy tiện là có thể bẻ gãy, lúc này lại giống như đao thép vô pháp lay động cơ hồ muốn đem cổ hắn chặt đứt!

Giang Hách dưới dục vọng cầu sinh điên cuồng cào, ở Nhiếp Gia hổ khẩu(?) chỗ cào ra hai vết máu.

Nhiếp Gia ánh mắt âm trầm, tinh thần lưỡng cực mà trầm ngâm một tiếng, sau đó dứt khoát lưu loát mà bẻ mạnh hai cánh tay của Giang Hách, Giang Hách ở giữa đau nhức mãnh liệt hô hấp, rốt cuộc được thở rồi lại bị Nhiếp Gia trực tiếp ấn đầu nện ở trên bàn, Giang Hách so với hắn cao hơn nửa đầu thân hình cường tráng ở trước mặt cậu tựa như gà con, không hề có lực phản kích chỉ có thể mặc cậu nặn tròn bóp dẹp.

“Yến Tô! Yến Tô tôi sai rồi! Tôi sai rồi, tôi vừa rồi là nói bậy tôi xin lỗi cậu! Thực xin lỗi Yến Tô, tôi không phải cố ý, năm đó đều là Giang Dương sai sử tôi hạ dược cậu chụp những ảnh chụp đó cho Giang Triệu Lân xem, là nó muốn đem cậu đuổi ra Giang gia, tôi cũng là bị nó uy hiếp! Cậu buông tha tôi!” Giang Hách ghé vào trên bàn vội không ngừng mà xin tha.

Hắn hoảng sợ cực kỳ, bởi vì ngón cái của Nhiếp Gia chuẩn xác ở trên mắt phải hắn, hơn nữa đang từng chút ấn xuống! Hắn cảm giác tròng mắt của đều sắp nổ!

Hắn kiệt lực xin tha, trên người mồ hôi lạnh ròng ròng, nước mắt sớm đã tung tóe cùng mồ hôi xen lẫn vào nhau, nhưng người bạo lực đó lại như cũ không dao động, thậm chí tăng thêm lực đạo ngón tay tựa hồ hạ quyết tâm muốn đem tròng mắt hắn moi ra!

“Loại người như mày, không cho chút giáo huấn, mày liền không biết tấm thép rốt cuộc có nên đá hay không.” Nhiếp Gia khẩu khí lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như đao kiếm, tới lui xem xét chỗ yếu hại sắp thấy máu của Giang Hách.

“Bác sĩ Yến!” Một đạo thanh âm nôn nóng đánh gãy ý muốn xúc động hành hung của Nhiếp Gia, cậu ngẩng đầu, nhìn thấy trợ thủ Vương Tông của Hoắc Thanh vẻ mặt ngưng trọng mà vọt vào, nhìn thấy Nhiếp Gia bình an không có việc gì biểu tình liền thả lỏng, “Ngài không có việc gì liền tốt.”

Nhiếp Gia lúc này mới nhớ tới, cậu cùng Hoắc Thanh video còn chưa có cắt đứt. Cậu cúi đầu nhìn máy tính một cái, trong màn hình Hoắc Thanh thần sắc nghiêm túc mà nhìn cậu, cẩn thận nhìn còn có thể nhìn thấy trên nét mặt hắn có một tia khủng hoảng. Nhiếp Gia trong lòng căng thẳng, lập tức buông lỏng tay kiềm chế Giang Hách sau đó lui một bước.

Cậu nguyên bản muốn chính mình ở trước mặt Hoắc Thanh khắc chế cảm xúc, nhưng vừa rồi bị chọc giận liền hoàn toàn mất khống chế, nếu Vương Tông không có kịp thời tới chỉ sợ cậu thật sự sẽ làm trò trước Hoắc Thanh đem tròng mắt Giang Hách đào ra rồi bóp nát!

Giang Hách như tân sinh mà nằm liệt trên mặt đất, sợ tới mức hai chân thẳng run run, muốn bò lên chạy cũng không nổi.

Nhiếp Gia cũng không tốt hơn, rõ ràng cậu mới là kẻ hành hung, lúc này lại lo sợ không yên. Cậu giật giật môi mỏng khô ráo, cuối cùng cái gì cũng chưa nói một tay đem máy tính khép lại.

“Lăn.” Ánh mắt Nhiếp Gia âm trầm mà nhìn Giang Hách.

Giang Hách nào dám không lăn, vội vàng kẹp chặt cái đuôi té ngã lộn nhào mà chạy thoát đi ra ngoài.

Nhiếp Gia bực bội mà thở dài đem chính mình ném ở trên ghế, dường như không xương cốt mà nằm liệt, thoạt nhìn nửa chết nửa sống.

Di động Vương Tông vang lên, Nhiếp Gia còn nằm liệt không dao động, Vương Tông nhận được điện thoại lên tiếng: “Đúng vậy ông chủ, bác sĩ Yến không có việc gì, ngài không cần lo lắng, dạ, dạ, vâng.”

Sau khi cắt đứt điện thoại Nhiếp Gia nhìn hắn một cái, sắp tắt thở vô lực hỏi: “Hoắc Thanh?”

“Đúng vậy, ông chủ rất lo lắng an toàn của ngài.” Vương Tông cung kính mà rũ tay nói.

“Cậu cũng thấy rồi, tôi chuyện gì cũng không có, cậu đi đi.” Nhiếp Gia từ trên ghế đứng lên sau đó lặn xuống nước chui vào trên giường, đem chính mình cuộn tròn ổ chăn thành một đoàn giống như con con nhím.

Vương Tông từ trong lòng ngực lấy ra một tấm danh thiếp đặt ở trên bàn sách, “Bác sĩ Yến, đây là phương thức liên hệ của tôi, nếu ngài có phân phó hoặc yêu cầu gì có thể tùy thời sai phái ôi đi làm.”

Nhiếp Gia không lên tiếng, Vương Tông còn có việc cũng không nói thêm gì nữa, tay chân nhẹ nhàng mà đi ra ngoài đồng thời đóng cửa phòng giúp cậu.

【 Nhiếp tiên sinh, ngài lo lắng bị trưởng phòng nhìn thấy một mặt hung lệ của ngài sao? 】trong sự an tĩnh hệ thống bỗng nhiên ra tiếng hỏi.

“An tĩnh.” Cảm xúc Nhiếp Gia hạ thấp, căn bản không nghĩ nói chuyện.

Hệ thống trầm mặc một hồi nói: 【 Ngài có thể tự tin hơn. 】

Nhiếp Gia không nói chuyện, hô hấp lâu dài, không biết có phải đã ngủ rồi không.

Động tác Vương Tông thực nhanh nhẹn, một buổi sáng công phu liền đem sự tình Hoắc Thanh phân phó ở trong điện thoại làm thỏa đáng, hắn điều tra rõ nguyên nhân mười hai năm trước thiếu niên bác sĩ Yến một mình ra ngoại quốc lưu học, cùng với những ảnh chụp Giang Hách bí mật giấu chụp mười hai năm trước.

Tác giả có lời muốn nói: Tích — lão niên văn


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.