Nhân Vật Phản Diện Làm Mất Mặt Hào Quang Nhân Vật Chính

Chương 10: Con riêng hào môn, mắt kính play(10)



Editor: Gấu Lam

Lịch trình phẫu thuật của Yến Du đã an bài đầy lịch, cứ việc Nhiếp Gia đến sau trừ bỏ bệnh án của Diệp Thư Minh không có nhận hẹn trước nữa, nhưng công tác trước đó Yến Tô tích trữ lại như cũ làm Nhiếp Gia bận rộn một đoạn thời gian.

Diệp Thư Minh khôi phục thật sự mau, dù sao cũng là trực tiếp thông qua dị năng của Nhiếp Gia nên khỏi hẳn, không mấy ngày là có thể sau khi ăn xong cùng Hoắc Vân ở bên hồ dạo bước. Hắn hoàn toàn khỏi hẳn, nhưng Hoắc Thanh lại không có bất luận ý tứ để Nhiếp Gia dọn về Giang trạch, ngay cả trước đí Nhiếp Gia có đề cập qua về Giang trạch cũng bị Hoắc Thanh quải cong dời đi đề tài.

Hắn cũng luôn có lý do cự tuyệt Nhiếp Gia, tỷ như từ nơi này đi bệnh viện tương đối gần, tỷ như nơi này buổi tối an tĩnh có thể để cậu nghỉ ngơi tốt, tỷ như Diệp Tiểu Quyết luyến tiếc chú xinh đẹp là cậu đi mất……

Nhiếp Gia ý thức được loại ý nguyện mãnh liệt này của Hoắc Thanh, cũng không nhắc đến việc về Giang gia nữa, dù sao ngủ phòng cho khách lại không phải cậu.

“Anh Thanh đang theo đuổi bác sĩ Yến sao?” Diệp Thư Minh kinh ngạc lẩm bẩm.

Buổi sáng bởi vì Nhiếp Gia có phẫu thuật không có thời gian ăn cơm sáng, Hoắc Thanh cũng chưa đi đến nhà ăn trực tiếp mang theo một hộp cháo thịt nạc để cậu ăn trên đường còn mình lái xe đưa cậu đến bệnh viện.

Diệp Thư Minh nhìn hai người cùng nhau rời đi, rốt cuộc đã nhận ra một tia manh mối…… Mấy ngày nay giống như vẫn luôn là anh hắn tự mình lái xe đưa bác sĩ Yến đi bệnh viện, có đôi khi hai người còn đêm hôm khuya khoắc mới về nhà, vừa nghe hương rượu trên người bọn họ liền biết hai người đơn độc ở bên ngoài dùng bữa tối.

Hoắc Vân giúp Diệp Tiểu Quyết bôi mứt trái cây cho bé hừ nhẹ nói:

“Anh gặp qua anh trai đưa cho bác sĩ Yến một đóa hoa, nói qua một câu thổ lộ sao?”

“Nhưng anh nhìn thấy anh Thanh tình nguyện mỗi ngày ngủ phòng cho khách cũng không muốn để bác sĩ Yến đi, nga đúng rồi, anh còn thấy bởi vì thời tiết lạnh bác sĩ Yến lại thường xuyên chạy ra ban công, anh Thanh cố ý trong thời gian bác sĩ Yến công tác đem ban công phòng cậu khóa lại.” Lông mi Diệp Thư Minh ôn nhu mà nhìn chăm chú vào vợ mình.

Hoắc Vân cười rộ lên: “Em chỉ cảm thấy ca ca là đang đuổi con lừa, anh ấy không có nói qua không muốn để bác sĩ Yến đi chỉ là nói đông nói tây ám chỉ, anh xem bác sĩ Yến này không phải không đi rồi sao. Ca ca cũng không có trực tiếp nhắc nhở bác sĩ Yến trời lạnh đi ban công khoác thêm quần áo, chỉ là yên lặng ở ban công che chắn cửa, thoạt nhìn đây là vì bác sĩ Yến suy nghĩ, kỳ thật chính là từng bước một đem bác sĩ Yến đuổi vào lãnh địa của mình, tâm cơ boy, cũng chỉbác sĩ Yến nhìn không ra thôi.”

“Tâm cơ boy là có ý tứ gì vậy mẹ?” Diệp Tiểu Quyết không hiểu ra sao hỏi.

Hoắc Vân cùng Diệp Thư Minh nhìn nhau cười, cúi đầu nói với con trai: “Ý tứ chính là, con đại khái sắp có hai người bác.”

Diệp Tiểu Quyết đột nhiên bất an lên: “Vì cái gì? Con không muốn hai người bác, con thích người bác hiện tại cơ, nếu lại có thêm một người bác liền phải đem thích phân đi, con không đủ thích người bác hiện tại, người bác kia nhất định rất khổ sở.”

“Vậy nếu người bác thứ hai là bác sĩ Yến thì sao?” Hoắc Vân hỏi.

Diệp Tiểu Quyết chớp đôi mắt, cười đến nheo lại đôi mắt, “Con đây nguyện ý đem thích phân cho người bác mới.”

Diệp Thư Minh nhìn con trai lập trường không kiên định, “Con lại không lo lắng bác cả con khổ sở sao?”

“Sẽ không, bác cả cũng rất thích chú Yến, bác sẽ không khổ sở.” Diệp Tiểu Quyết nghiêm túc phản bác cha bé.

Diệp Thư Minh thực giật mình, cười con trai nhỏ xoa nhẹ trên đầu một phen, trong lòng đối với con trai có thể nói ra lời này thập phần cảm động.

Hôm nay là cuộc phẫu thuật cuối cùng của Nhiếp Gia, là bệnh án vị bệnh tình thập phần khó giải quyết, giải phẫu giằng co 11 tiếng đồng hồ, Nhiếp Gia buổi sáng tiến phòng giải phẫu, giải phẫu thành công đã đêm.

Hoắc Thanh vẫn luôn chờ ở ngoài phòng giải phẫu, có chút lo lắng nhìn Nhiếp Gia: “Có khỏe không?”

Nhiếp Gia tinh bì lực tẫn, suy yếu mà nhún vai nói: “Người bệnh cùng tôi đều thực tốt, tôi có thể nghỉ ngơi.”

Hoắc Thanh nguyên bản dự định bữa tối ở nhà hàng bên bờ sông, thấy Nhiếp Gia tinh thần vô lực cũng không nói đến mà trực tiếp dẫn cậu về nhà.

Hai người trở về khi Hoắc Vân đang cùng Diệp Tiểu Quyết làm vằn thắn, Diệp Thư Minh ở một mâm luống cuống tay chân mà cán vỏ sủi cảo, đầu bếp nữ thật sự nhìn không được nhỏ giọng nói: “Diệp tiên sinh…… Nếu không vẫn là em đến đi……”

“Không được, đây là bài tập gia đình cùng Tiểu Quyết, đến chính anh tới thử.” Nói lại cán ra một cái vỏ hình thù kỳ quái.

“Ba ba, cái này của ba rất có phong cách lập thể của Picasso.” Lời bình của Diệp Tiểu Quyết đậu đến cha mẹ cười không ngừng, theo sau nhìn đến Hoắc Thanh cùng Nhiếp Gia tiến vào lập tức hưng phấn mà múa may móng vuốt dính đầy bột mì của mình hướng bọn họ vẫy tay: “Bác! Chú Yến!”

Diệp Tiểu Quyết bò xuống ghế dựa hướng hai người chạy tới.

Đứa trẻ dơ hề hề như đạn pháo tiến tới Nhiếp Gia, Hoắc Thanh bất đắc dĩ mà làm thủ thế ngăn lại, Diệp Tiểu Quyết vội vàng phanh lại đứng yên ở trước mặt hai người, lộ ra một loạt răng trắng nhỏ cười nói: “Hôm nay trường học giao bài cùng gia đình làm bài, phải cùng người nhà cùng nhau hoàn thành, bác cùng chú Yến cũng tới.”

“Chú Yến hôm nay công tác mệt mỏi, bác đưa chú ấy đi lên nghỉ ngơi, chờ trở về bồi con làm bài tập được không?” Hoắc Thanh kiên nhẫn nói.

Diệp Tiểu Quyết có chút đáng thương mà nhìn thờ ơ Nhiếp Gia, “Chính là thầy nói muốn cả nhà tham dự, mẹ hôm nay nói chú Yến sẽ trở thành bác mới của con, cũng là người nhà của con mà.”

Nhiếp Gia ngẩn ra, cả người cương tại chỗ. Hoắc Thanh giương mắt nhìn lại, Hoắc Vân cùng Diệp Thư Minh chạy nhanh buồn đầu làm vằn thắn, làm bộ cái gì cũng không nghe được.

“…… Chú lên trước.” Nhiếp Gia bỏ mặc ánh mắt vô cùng đáng thương của Diệp Tiểu Quyết, vội vàng cúi đầu lui về phía sau hai bước rời đi, nghe tiếng bước chân lên lầu của cậu thậm chí còn có chút hoảng loạn.

Hoắc Thanh nhìn cậu rời đi, xoay người câu môi đối Diệp Tiểu Quyết nói: “Bác Yến hôm nay công tác rất mệt, cậu ấy yêu cầu nghỉ ngơi, lần sau lại bồi con làm bài tập được không?”

Diệp Tiểu Quyết đành phải ủy khuất ba ba gật đầu, cũng lôi kéo Hoắc Thanh tham dự tác nghiệp, sau đó Hoắc Vân cùng Diệp Thư Minh liền không dám nói thêm một chữ, trầm mặc mà hoàn thành bài tập của Diệp Tiểu Quyết. Vừa vặn đầu bếp nữ cũng chuẩn bị tốt cơm chiều, Hoắc Thanh rửa qua tay liền lên lầu kêu Nhiếp Gia.

Hoắc Vân nhẹ nhàng thở ra: “Em thật sợ vừa rồi ca ca lại giống như khi còn nhỏ đánh em một trận.”

“Anh Thanh luyến tiếc đánh em, đánh anh thì còn có thể.” Diệp Thư Minh cười ở đầu ngón tay của vợ hôn một chút, khi hắn mới vừa theo đuổi Hoắc Vân không thiếu chịu Hoắc Thanh ngược đãi.

Trên lầu, Hoắc Thanh cố tình phóng nhẹ bước chân, cũng không có gõ cửa mà đi vào phòng, hắn biết thanh niên hôm nay mệt muốn chết rồi có lẽ hiện tại đã ngủ rồi. Nhưng hắn đi vào trên giường lại không có người, của ban công mở ra. Hoắc Thanh lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ cđi đến bên ban công, “Nên ăn cơm, Tô Tô.”

Người ghé vào lan can xoay người, ban đêm gió lạnh đem sợi tóc đen nhánh của cậu thổi hỗn độn tung bay, Nhiếp Gia híp mắt nhìn nhìn Hoắc Thanh, nhẹ nhàng hừ ra một âm tiết lười biếng, theo sau lại không dao động mà xoay trở về, ngửa đầu đem non nửa ly rượu vang đỏ trong tay uống cạn.

Hoắc Thanh nhìn bình rượu vang đỏ trên bàn trà đã bị cậu uống nửa bình, nhíu mày đi lên trước đem ly rượu lấy về, một tay phủng đầu ngón tay có chút lạnh của Nhiếp Gia vuốt ve một chút, “Cậu giữa trưa cái gì cũng chưa ăn, bụng rỗng uống nhiều như vậy sẽ đau dạ dày.”

Nhiếp Gia lần này không có bất luận ý tứ muốn né tránh gì, thậm chí hơi hơi nghiêng đầu, gương mặt ở trên tay Hoắc Thanh cọ cọ. Bộ dáng mắt đuôi đỏ bừng hơi say như là một con mèo.

Cậu cọ giống như có cổ điện lưu theo lòng bàn tay thoán vào trong lòng, Hoắc Thanh nói: “Cậu uống say?”

“Không có.” Nhiếp Gia dứt khoát mà trả lời, nhưng bộ dáng lại rõ ràng là say, cậu câu môi cười nói: “Tôi chỉ là nghĩ thông suốt một chút sự tình, tâm tình thực tốt.”

“Hả?” Hoắc Thanh giương lên mi, cùng Nhiếp Gia dựa vào trên lan can, cúi đầu cùng cậu nói chuyện, xa xa nhìn như là hai người đang thân mật nhĩ tấn tư ma(?).

(?):có nghĩa là tai và tóc cọ sát vào nhau. Mô tả các tình huống thân mật.

Nhiếp Gia nói: “Hoắc tiên sinh, anh trước kia từng nói qua, nếu tôi có thể trị cho Diệp Thư Minh, cho tôi cổ phần Hoắc thị cổ cũng không thành vấn đề, còn giữ lời sao?”

“Đương nhiên, chỉ cần là em yêu cầu, anh đều sẽ thỏa mãn em.” Hoắc Thanh giơ tay đem mắt kính của Nhiếp Gia gỡ xuống, gần gũi mà nhìn hai tròng mắt lộng lẫy như sao trời của cậu.

Hai người nhìn thật sự gần, Hoắc Thanh có thể nghe thấy hương rượu nhàn nhạt bên môi thanh niên, làm tâm trí hắn hướng về, rất muốn chính miệng nếm thử. Nhưng mà hắn chỉ là có tà tâm không có gan làm, Nhiếp Gia đã một phen túm cà vạt hắn cường thế mà hôn ở bên môi hắn, hắn thấp giọng nói: “Tôi không cần cổ phần Hoắc thị, tôi muốn anh làm bạn trai tôi.”

Ánh mắt Hoắc Thanh đen tối, căn bản không kịp đáp lại lời nói của cậu, thân thể liền gấp không chờ nổi một tay đem người ôm tiến trong lòng ngực, nảy sinh ác độc mà hôn môi gia tăng hương rượu.

Thật lâu sau Hoắc Thanh mới lưu luyến không rời mà đem người buông ra, đôi tay lại vẫn gắt gao ôm eo Nhiếp Gia, chống cái trán sung sướng mà khẽ cười nói: “Anh còn tưởng rằng đại khái muốn theo đuổi em phải tốn một đoạn thời gian.”

“Không cần, kỳ thật mới vừa gặp ánh mắt đầu tiên của anh, tôi đã bị anh mê hoặc.” Đôi tay của Nhiếp Gia vòng ở sau cổ hắn, thập phần mê luyến mà lại nhón chân hôn Hoắc Thanh một ngụm, “Tôi hiện tại cực kỳ cực kỳ thích anh.” . Truyện Võng Du

“Vậy vì cái gì trước đó né tránh anh? Anh còn tưởng rằng có phải em thích loại hình khác không.” Hoắc Thanh thể xác và tinh thần sung sướng.

Nhiếp Gia nho nhỏ trầm mặc một chút, cười nói: “Đây đúng là tôi muốn cùng anh nói.” Cậu dừng một chút, tiếng nói bỗng nhiên có chút khàn khàn, trong âm sắc nhiều một tia bi thương nhỏ đến không thể nghe thấy: “KHi anh thanh tỉnh, cảm thấy tôi cùng trước kia không giống nhau, không hề thích tôi, cái gì đều không cần suy xét trực tiếp từ bỏ tôi, tôi sẽ không quấn lấy anh cũng không nghĩ gặp lại anh, anh cũng không cần lại đến tìm tôi, hiểu không?”

Hoắc Thanh cau mày, hắn hoàn toàn nghe không hiểu Nhiếp Gia đang nói cái gì, trong lòng lại loáng thoáng có cảm xúc kịch liệt.

“Anh sẽ không từ bỏ em, vô luận phát sinh cái gì đều sẽ không.” Hoắc Thanh thần sắc bất an đem người ôm vào trong ngực, “Đừng lại nói loại lời nói này.”

Nhiếp Gia dựa ở trên vai hắn cười cười, cậu từ bỏ chống lại chính mình, cậu thích Thời Kham nhiều năm như vậy hiện tại chỉ muốn sống cho hiện tại, nếu tương lai Thời Kham thật sự để ý biến hóa kia của cậu cậu cũng không oán không hối.

Tác giả có lời muốn nói: Tích —— tiên nữ văn!

Tuyến cảm tình rốt cuộc loát ra rồi, tâm mệt, một ngày Nhiếp tiên sinh giả thiết viết thật khó a, tui nhớ rõ tui viết loại mau xuyên nói không bao giờ viết loại này không có nguyên tố thêm thành thế giới, tôi vì cái gì lại viết! Tôi vì cái gì tay tiện! →_→

Editor: Dạ, em cũng mệt tâm với ngài đó, tác giả đại đại, hehe, cuối cùng cũng xong, sau khi tui edit xong tới chương 10 của bộ baby kia tui lại về bộ này nhoa, iu!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.