Tư Hạo Lam quỳ một gối xuống đất, chăm chú bóp chân cho Kha Lâm, trên mặt mây hồng bay bay, giữa chân mày hàm chứa cảnh xuân, thỉnh thoảng ngước lên nhìn hắn, sau đó nhanh chóng thẹn thùng dời mắt.
Dù sao trong mắt Kha Lâm, Tư Hạo Lam chính là như vậy.
Tư Hạo Lam dũng cảm mát xa cho Kha Lâm. Theo lệ mặt y chỉ có đỏ mới không thừa nhận là mình can tâm tình nguyện.
Y tìm cho mình một cái lý do. Y phải lấy độc trị độc.
Tiếp xúc nhiều với Kha Lâm, không phải sẽ có thể miễn dịch sao? Tỉ như lần này, tuy rằng tim y vẫn đập bình bịch nhưng y không còn căng thẳng, cũng không còn yếu ớt ngã xuống đất nữa.
Tư Hạo Lam rất vừa lòng, càng gắng sức mát xa chân cho Kha Lâm.
Kha Lâm lý giải loại hành vi này của y là _____ lấy lòng mình.
Kha Lâm cúi đầu nhìn bàn tay Tư Hạo Lam đặt ở trên đùi mình, nói: “Ngươi… không cần ra sức như vậy.”
Tư Hạo Lam mạc danh kì diệu: “Ta đâu có ra sức.”
Kha Lâm trầm mặc nhìn Tư Hạo Lam cố sức đến độ toát ra một tầng mồ hôi mỏng, kiềm chế một chút mới không vươn tay lau đi mồ hôi đọng trên chóp mũi y.
“Quan hệ tiền bạc với cha ngươi chỉ có thể tính là giao dịch. Có ngươi hay không có ngươi đều phải tiến hành.” Kha Lâm hiếm khi hảo tâm đề cập với y.
Tư Hạo Lam tỏ vẻ tiếp thu, liên quan gì đến ta, nhưng biểu tình lẫn động tác không hề thay đổi.
“… Tóm lại, không được chạy lung tung.” Kha Lâm đối với cố chấp của y cảm thấy khiếp sợ. Tư Hạo Lam liều mạng như vậy, chẳng lẽ thời điểm bàn hợp đồng, Tư Ích Niên đòi tăng giá.
Tư Hạo Lam nghĩ đến gian xưởng kia.
Kha Lâm cực kì nặng tình, tất cả mọi thứ trong căn nhà này hắn đều không nỡ bỏ đi, nhưng tại sao lại bài xích mỗi nhà xưởng. Theo lý mà nói là di vật của ba, hắn phải quý trọng gấp bội. Nhưng hắn thậm chí đến cả nhìn cũng không muốn nhìn, đóng đinh tất cả rèm cửa, khẳng định phải có nguyên nhân đặc biệt.
Ta càng muốn chạy lung tung. Tư Hạo Lam nghĩ.
Y nhìn Kha Lâm, thử từ trên gương mặt trưởng thành mà nhợt nhạt này tìm thấy đứa nhỏ vui tươi trong tấm ảnh kia, nhưng ngoại trừ đôi mắt có cùng hình dáng, khí chất trên người bọn họ đã hoàn toàn là hai người khác nhau.
Kha Lâm cũng nhìn lại y, khoảnh khắc tầm mắt hai người giao nhau Tư Hạo Lam mất dũng khí, lại ngã.
Kha Lâm: “…”
Đúng lúc này, di động của Tư Hạo Lam vang lên. Y thuận thế xoay người lộn nhào sang bên cạnh, nửa vòng quỳ gối xuống đất đứng dậy. Sau đó bắt chéo chân ngồi xuống tiếp điện thoại.
“Lam Lam à! Cậu thử vai thành công rồi! La nam ba nha! Ha ha ha ha! Nam ba đó nha!”
Trong điện thoại truyền đến âm thanh hưng phấn mà đinh tai nhức óc của lão bản. Tư Hạo Lam cau mày, giơ điện thoại cách xa lỗ tai mình một chút, nói: “Coi như bọn chúng có mắt, không bị mù.”
“Hắc hắc hắc.” Lão bản còn cao hứng hơn Tư Hạo Lam, nói hươu nói vượn: “Đây chính là cơ hội trời ban nha. Tôi đã bàn hợp đồng với bên kia rồi. Tuy rằng ban đầu giá cả không cao nhưng mà cậu bắt được cơ hội lần này từ từ giá sẽ tăng.”
Tư Hạo Lam nghe xong chân mày nhăn càng sâu, hỏi: “Cát xê bao nhiêu tiền?”
Lão bản hàm hàm hồ hồ báo một vài chữ, nói: “Bởi cậu là người mới, vì vậy giá trọn gói bất quá đừng lo. Chúng ta là người mới mà, lấy học tập làm chính.”
Tư Hạo Lam nghĩ thầm, y đến Kha gia, Kha Lâm phải dùng không ít tiền để mua y, hiện tại đi đóng phim lại còn mất tiền.
“Hai hôm nữa sẽ chụp tạo hình, tới nhận kịch bản, tháng sau sẽ chính thức vào đoàn. Cậu nhớ chuẩn bị cho thật tốt, lịch trình cụ thể tôi sẽ thông báo sau.” Lão bản nói một đống chuyện linh ta linh tinh. Tư Hạo Lam đã xiêu vẹo ngã xuống thảm, vừa ngáp vừa nghe gã nói.
Kha Lâm tò mò nhìn điệu bộ lười nhác, không chút để ý đến hình tượng bản thân của mình, tùy ý giang rộng tay chân bày ra vẻ mặt ta là lão đại, ta to nhất. Nhưng ngay cả khi y lười biếng cũng vẫn là cảnh đẹp ý vui.
Lão bản cuối cùng cũng lải nhải xong: “Tóm lại, Lam Lam cố lên! Ha ha ha! Tôi thật sự rất cao hứng!”
Tư Hạo Lam tắt điện thoại, lúc này mới chậm rãi nhích về cạnh Kha Lâm. Dáng vẻ tùy tiện lão tử đứng đầu thiên hạ vừa rồi lập tức bị thu hồi, y lại cẩn thận bóp chân cho Kha Lâm, lại trở về bộ dáng thẹn thùng hai má đỏ ửng.
“…” Kha Lâm nói với Tư Hạo Lam. “Kĩ năng diễn của ngươi thật tốt.”
Tư Hạo Lam không nhận ra ý tứ của hắn, tự hào nói: “Chuyện đương nhiên.”
Kha Lâm rũ mắt, vừa rồi đối phương trong điện thoại lớn tiếng như vậy, hắn đã nghe thấy tất cả. Hắn hỏi Tư Hạo Lam: “Ngươi phải đi đóng phim?”
Tư Hạo Lam gật đầu.
Kha Lâm lại hỏi: “Ngươi thích đóng phim à?”
Tư Hạo Lam nghĩ nghĩ, nói: “Thích đi.”
“Tại sao thích?” Kha Lâm hiếm khi hào hứng như vậy, không ngừng tra hỏi.
Đặt vào lúc thường, Tư Hạo Lam đã sớm mất kiên nhẫn. Mỗi việc quay phim ngươi hỏi cái rắm. Nhưng hiện tại y đang tiếp cận Kha Lâm, sương mù bốc hơi đầy đầu, khiến y mơ mơ màng màng như lọt vào trong sương, chỉ cảm thấy toàn thân lâng lâng. Y thành thành thật thật trả lời: “Vì có thể nổi tiếng. Sau khi nổi tiếng còn có rất nhiều fans.”
Kha Lâm hơi ngẩn người, nói: “Chỉ vì vậy?”
Tư Hạo Lam nhu thuận gật đầu.
Ngón tay Kha Lâm giật giật, không biết suy nghĩ cái gì, đột nhiên nói: “Người kia gọi ngươi là “Lam Lam”?”
Tư Hạo Lam lơ đễnh mà nói: “Đó là người đại diện của ta.” Ông chú trung niên muốn gọi thế nào thì gọi thế đấy, Tư Hạo Lam không hề lưu tâm.
Môi Kha Lâm mấp máy một chút, cuối cùng vẫn không lên tiếng, chỉ thay đổi một câu: “Được rồi hôm nay cứ như vậy đi. Ta phải đi làm việc.”
Tư Hạo Lam lúc này mới dừng tay, nhìn chân Kha Lâm, cảm giác có chút lưu luyến không rời. Nhưng mà y cũng phải đi đọc tư liệu lão bản gửi đến, còn lên mạng tìm kiếm tin tức về bộ phim “Nghịch lưu” nữa.
Đi trước Tư Hạo Lam, Kha Lâm nhàn nhạt bổ sung một câu: “Lần này không được không từ mà biệt.”
Tư Hạo Lam có chút chột dạ, sau đó nói: “Ta đi đóng phim, mấy tháng sẽ không về.”
Kha Lâm chỉ tỏ vẻ đã biết, cũng không nói thêm gì.
Chờ Tư Hạo Lam rời đi, hắn mới nâng mắt, lấy ra di động của mình, mở weibo tìm ba chữ “Tư Hạo Lam”.
Lão bản cho Tư Hạo Lam mấy ngày để nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, thời điểm chụp tạo hình mới có thể có trạng thái tinh thần tốt nhất. Tư Hạo Lam cảm thấy mình không có lúc nào là không ở trên đỉnh, không có tâm CAO gì tốt. Tin tức về “Nghịch lưu” trên mạng đã truyền ra không ít, đại đa số đều nói về nam nữ chính. Chỉ có ít truyền thông nhắc vài câu bộ phim này không chỉ có diễn viên chính phái thực lực, còn ra mắt không ít người mới có tiềm lực, hy vọng mọi người mỏi mắt chờ mong.
Buổi tối Tư Hạo Lam nằm trên giường lướt weibo, vì tin tức phim truyền hình không hoàn toàn công khai. Weibo y vẫn duy trì không khí trầm lặng, chỉ có fans năm chữ số lão bản mua bổ sung cho y chút mặt mũi.
Nhưng mà hôm nay y đột nhiên nhận được rất nhiều “Like”. Y ấn vào xem mới phát hiện có một fan mới chú ý đến y, đem weibo của y đọc một lượt từ đầu tới cuối, dưới mỗi bài viết đều thả một like.
Trên weibo của Tư Hạo Lam còn lẫn cả nội dung của nguyên chủ trước kia, mấy năm trước còn rất nhiều, toàn bộ được like sạch, xoát hết danh sách của y.
Đây là ____fan chân ái trong truyền thuyết sao?
Nhưng cũng có thể là clone của người khác. Mặc kệ y là gì, có kiên nhẫn đào mộ từng bài từng bài để like cho Tư Hạo Lam cũng đã đủ khiến cái đuôi của Tư Hạo Lam vểnh lên trời.
Qủa thực đây chính là fan thích y thật lòng nha.
Ngay lúc y đang vui vẻ rạo rực, không ngừng mở xem danh sách like, thanh thông báo lại nhảy ra một nhắc nhở mới.
Nhìn mắt thường cũng có thể thấy fans của y đang liên tục gia tăng.
Tư Hạo Lam trơ mắt mà nhìn số lượng fans của mình nháy mắt đảo lộn. Dù y có tự cao tự đại cũng nhận ra đây không bình thường, lập tức gọi điện thoại cho lão bản, trực tiếp hỏi: “Ngươi lại mua fans cho ta?”
Lão bản mạc danh kì diệu: “Không có nha. Tôi lấy đâu ra tiền.”
Lão bản nhìn weibo Tư Hạo Lam xong cũng bị dọa sợ, nói: “Sao lại thế này? Có phải đoàn phim chê số liệu internet của cậu không đẹp cho cậu xoát fans không?”
Người nào của đoàn phim nhàn đến độ không có việc gì mới làm ra loại chuyện này, bình thường không phải đều là việc của bộ phận marketing công ty sao. Bọn họ lại không có tiền mời công ty làm tuyên truyền.
Hai người đoán nửa ngày cũng không nghĩ ra là ai làm. Cuối cùng lão bản giải phiền cho cho y, nói: “Quản nó làm gì. Số liệu đẹp một chút cũng rất tốt. Cậu chỉ cần chuyên tâm quay phim cho tốt là được.”
Tư Hạo Lam tắt máy, lại nằm xuống, mặc kệ số lượng fans tăng vọt. Y nghĩ nghĩ, ấn vào danh sách like, chú ý đến chữ cái huynh thả like từng bài từng bài weibo cho y.
Lại qua vài ngày, đôi bên chung sống hòa thuận, Martha hàng ngày vẫn quét dọn từ sáng sớm đến tối muộn. Tư Hạo Lam nghiên cứu một ít tài liệu thời dân quốc hỗ trợ y lý giải vai diễn. Kha Lâm như cũ ngày ngủ đêm dậy làm việc. Mai Khâm bớt thời gian sửa lại cánh cửa bị Tư Hạo Lam phá hỏng, thay vào một chiếc khóa mới tinh.
Nhà xưởng vườn hoa kia lại lần nữa bị phong tỏa, yên lặng nằm ở nơi đó giống như chưa từng có người chú ý đến.
Cho đến một ngày, Mai Khâm đến trước mặt Kha Lâm, bất đắc dĩ lại có chút buồn cười đưa ra một tờ giấy cho tiên sinh nhà mình.
Kha Lâm nhận tờ giấy mở ra xem, chỉ thấy bên trên viết mấy chữ ngang ngược: “Ta đi quay phim.” Chữ viết rất to, nét bút cẩu thả tùy tâm sở dục giống như người viết ra nó, tùy tiện làm bậy.
Rất tốt, lần này quả thật không có không từ mà biệt.
Kha Lâm bình tĩnh gấp lại tờ giấy một cách ngay ngắn, ngẩng đầu hỏi Mai Khâm: “Lần này mất cái gì?”
Mai Khâm trả lời: “Chỉ lấy xe đi thôi.”
Kha Lâm gật đầu tỏ vẻ đã biết, không hề để tâm chuyện này, chỉ hỏi Mai Khâm vấn đề khác: “Chuyển phát nhanh của ta đã tới chưa?”
Mai Khâm sửng sốt. Cứ như vậy để Tư Hạo Lam đi sao…
Mai quản gia lấy ra một bọc giấy cho Kha Lâm nói: “Cần cái gì trực tiếp nói với tôi. Tôi đi ra ngoài mua là được rồi. Người gửi nói nhân viên chuyển phát không muốn leo lên núi, còn muốn tôi xuống núi nhận bưu kiện…”
Mai Khâm oán hận. Kha Lâm đang xé mở gói hàng đột nhiên dừng lại.
Kha Lâm lấy ra cái gì đó từ trong gói bưu kiện y mua, mở ra cho Mai Khâm xem.
Lại là một quyển sách màu sắc rực rỡ, tên sách ghi rõ ràng “Cực hạn sủng ái: Cuộc sống ngọt ngào của tôi và kim chủ.”
Mai Khâm á khẩu cạn lời.
Kha Lâm hơi nheo mắt, trong đôi mắt thâm trầm kia mơ hồ toát ra ý cười. Hắn nói: “Câu chuyện về kim chủ và tiểu minh tinh, ta cảm thấy kịch bản này không tồi.”