Thời điểm Tư Hạo Lam đi thử vai, Kha Lâm đã nâng cao kỹ năng diễn của mình.
Hắn đem sách biểu diễn sân khấu Tư Hạo Lam mang về đọc một chút. Hắn vừa đọc vừa mê man: “Sao Tư Hạo Lam có thể xem hết đống sách này, còn đọc nhanh như vậy.”
Mai Khâm đứng bên cạnh Kha Lâm nói: “Tư thiếu gia rất mạnh. Tôi thấy cậu ấy chỉ cần đọc một lần có thể quay đầu thuật lại nội dung cho Martha nghe. Đọc nhiều sách như vậy cũng không bỏ sót nội dung.”
Kha Lâm trầm mặc một lúc nói: “Hắn thông minh vậy sao? Ta còn tưởng hắn chỉ là kiểu người yêu bạo lực.”
… Người yêu bạo lực là cái quỷ gì?!
Mai Khâm lại lo lắng cho tiên sinh nhà mình nói: “Tiên sinh, không nên đọc mấy quyển sách kì quái.”
Kha Lâm phản đối nhìn anh ta, nói: “Tiểu thuyết con gái thích đọc sao lại kì quái. Hơn nữa ta cũng đã thay đổi khẩu vị theo lời anh nói, đổi thành ngọt sủng văn.”
Tốt xấu có chút tiến bộ, Mai Khâm thoáng cảm thấy mừng mừng, lại cảm thấy niềm vui của mình yêu cầu quá thấp.
Kha Lâm lại nhíu mày, có chút nghi hoặc khó hiểu: “Nội dung trong sách sử dụng máy bay trực thăng đến đón nữ chính. Đây là phương pháp thể hiện sủng ái phải không?”
Kha Lâm ban đầu còn nghiêm túc cân nhắc mua một chiếc máy bay trực thăng, nhưng hiện tại muốn cũng không kịp rồi, cho nên hắn dùng một đoàn Audi đến đón Tư Hạo Lam.
Không biết có thể khiến cho Tư Hạo Lam cảm thấy rất có mặt mũi không nhỉ.
Mai Khâm: “…”
Mai quản gia mệt mỏi hít sâu một hơi, nói: “Tiên sinh, lúc cậu chọn sách có thể đọc qua đánh giá trên internet, cố gắng đọc một vài cuốn tiểu thuyết đại chúng nổi tiếng xem.”
Kha Lâm cũng cảm thấy có chút mệt, nói: “Giao tiếp với người hầu thật phức tạp. Cho dù tham khảo tác phẩm văn học cũng rất khó khăn. Đặc biệt Tư Hạo Lam chung quy không làm theo kịch bản. Diễn viên đều thích ứng biến tại hiện trường như vậy sao.”
Mai Khâm bật cười nói: “Tư thiếu gia là một người rất thú vị, lại nói cậu ấy hẳn đã về đến nơi rồi.”
Nghe vậy, đôi mắt phượng của Kha Lâm chớp một cái, ánh mắt sáng lên, nói: “Đẩy ta xuống. Chúng ta ra cửa chờ hắn.”
Tư Hạo Lam bị đoàn xe Audi đưa về Kha trạch.
Dinh thự cổ quái. Quen thuộc. U ám. Y đã trở lại, lần này mới hơn sáu tiếng đồng hồ.
Y xuống xe. Đoàn xe ô tô chậm rãi rời đi không có ý dừng lại. Tư Hạo Lam vào nhà. Kha Lâm và Mai Khâm quả nhiên đang đợi y ở đại sảnh.
Kha Lâm nâng mắt phượng, mím môi, chẳng ừ chẳng hử, thoạt nhìn rất âm u.
Tư Hạo Lam không hiểu sao hơi chột dạ. Nhưng y từ trước đến nay muốn làm gì thì làm, cần gì phải nhìn sắc mặt người khác. Dù sao Kha Lâm đã phái người đến đón y, y đi đâu làm gì Kha Lâm nhất định đều biết.
Tư Hạo Lam ngoan cố không hé răng, im lặng đối mặt với Kha tiên sinh.
Cuối cùng vẫn là Kha Lâm mở lời trước, hắn hỏi Tư Hạo Lam: “Tại sao ngươi đi không từ mà biệt?”
Tư Hạo Lam hừ một tiếng, chống đối nói: “Tại sao ta phải báo cáo với ngươi.”
Tư Hạo Lam phản đối, Kha Lâm lại cho là lẽ dĩ nhiên, hắn nói: “Vì ngươi là bà xã ta mua về.”
Tư Hạo Lam lại bùng nổ: “Ai là bà xã của ngươi?”
Kha Lâm nghĩ nghĩ, nghiêm túc sửa lại: “Không đúng, hiện tại hẳn vẫn là vị hôn thê. Ngươi là vị hôn thê ta mua về.”
Tư Hạo Lam hít sâu mấy hơi, nhẫn nhịn hỏi: “Ngươi trả bao nhiêu tiền?”
Kha Lâm nói: “Khoảng mấy triệu, vẫn chưa bàn hợp đồng.”
“???” Tư Hạo Lam nghĩ thầm, đúng là coi tiền như rác. Xem ra ta rất có giá nha. Sau đó lại nhớ ra, người ngươi mua là nguyên chủ, quản ta cái rắm!
Tư Hạo Lam cho rằng mình rất có đạo lý, nhất thời đúng lý hợp tình nói: “Dù sao ta muốn đi thì đi, muốn ở thì ở.”
Mai Khâm đứng một bên nghe bọn họ đối thoại theo trình độ học sinh tiểu học, cảm thấy mắt không nỡ nhìn, tai không nỡ nghe.
“Được rồi, được rồi. Nếu Tư thiếu gia đã về vậy nên ăn trưa nhỉ.” Mai quản gia bên cạnh điều hòa mâu thuẫn.
“Không được.” Kha Lâm nhìn Tư Hạo Lam, như đinh đóng cột nói: “Không thể dễ dàng bỏ qua như vậy, cần phải trừng phạt.”
Mai Khâm: “?”
Không phải đã nói không đọc cẩu huyết ngược văn sao. Sao còn muốn khiển trách play?
Tư Hạo Lam cũng kinh ngạc. Biến thái quả nhiên là biến thái. Cả ngày không biết suy nghĩ cái gì.
Kha Lâm tự đẩy xe lăn đi đến gần Tư Hạo Lam. Tư Hạo Lam sợ tới mức lùi về sau, vừa lùi vừa cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên.
Hắn muốn trừng phạt như thế nào?
Có lẽ bản thân y cũng bị lây nhiễm biến thái rồi. Tư Hạo Lam thế mà cảm thấy có chút tò mò, thân thể không nghe khống chế nảy sinh phản ứng.
Kha Lâm ngước mắt nhìn y, ánh mắt trong trẻo nói: “Ngươi đi theo ta.”
Tư Hạo Lam nghĩ, tại sao ta phải đi theo ngươi hả. Rõ ràng nói muốn trừng phạt ta, ta còn đi theo không phải đồ ngu hay sao?
Nhưng y chính là đồ ngu.
Tư Hạo Lam như bị trúng độc, mê mê mẩn mẩn theo sát phía sau xe Kha Lâm, theo hắn vào phòng riêng.
Mai Khâm trợn mắt nhìn hai người họ, nhất thời cảm thấy mình uổng phí tâm tư CAO. Đây rõ ràng là ngươi tình ta nguyện mà. Quản gia nghĩ nghĩ, vẫn nên đi nấu cơm thôi, đợi bọn họ đói bụng tự khắc sẽ ra ăn cơm.
Vì Kha Lâm đi đứng bất tiện, phòng riêng, phòng sách còn có một số phòng cần sử dụng để sinh hoạt thường ngày toàn bộ đều ở tầng một. Kha Lâm đẩy xe lăn chậm rãi đi phía trước, Tư Hạo Lam theo sau còn đang không ngừng hoài nghi chính mình. Tại sao ta lại đi theo hắn?!
Tư Hạo Lam không biết mình bị cưỡng chế thuần phục, chỉ cảm thấy Kha Lâm nhất định có khả năng CAO thao túng lòng người, dễ dàng mê hoặc y. Hai người bọn họ một trước một sau vào phòng riêng. Đây là lần đầu tiên Tư Hạo Lam vào phòng Kha Lâm, không khỏi cẩn thận đánh giá một phen.
Phong cách trong phòng ngủ giống y hệt bên ngoài, đều được thiết kế theo phong cách phục cổ cũ. Trong phòng rất sạch sẽ, trên tường treo rất nhiều bản thiết kế đường nét lộn xộn. Tư Hạo Lam xem không hiểu cụ thể là cái gì.
Tiếp đó trong phòng còn có rất nhiều đồ trang trí, đều là các loại ô tô chiến hạm hoặc là mô hình người máy to to nhỏ nhỏ đặt cạnh nhau, cực kì đồ sộ. Tư Hạo Lam nói không nên lời là cái cảm giác gì, chính là cảm thấy căn phòng này không giống phòng của một đại thiếu gia thuận miệng nói chỉ bỏ ra khoảng mấy triệu.
Giữa phòng đặt một chiếc giường rộng lớn, khiến cho người ta chú ý chính là trên thành giường trang bị mấy cái tay vịn, bên giường dựng hai cái ba toong kim loại. Tầm mắt Tư Hạo Lam cuối cùng dừng trên một chiếc gậy.
“Nhìn xong chưa?” Thanh âm của Kha Lâm khiến y hồi phục tinh thần, Tư Hạo Lam lúc này mới lần nữa chú ý đến Kha Lâm.
Kha Lâm cũng đang chăm chú quan sát y.
“Ngươi muốn làm gì?” Tư Hạo Lam vừa lên tiếng liền dọa sợ chính mình. Giọng của y sao lại khàn như vậy?! Tư Hạo Lam không được tự nhiên hắng giọng, đợi Kha Lâm lên tiếng.
Ánh mắt Kha Lâm lập lòe, hắn mập mờ nói: “Ngươi lại đây.”
Tư Hạo Lam không dám.
Có thể khiến Tư Hạo Lam lúng túng như vậy, từ thuở khai thiên lập địa đến nay chỉ có mình Kha Lâm.
Kha Lâm thấy y bất động, ngẩng đầu nhìn y. “Ngươi giúp ta bóp chân đi.”
“Cái gì?” Tư Hạo Lam tưởng mình nghe nhầm.
Kha Lâm hơi nổi nóng, chủ động cao giọng rõ ràng nhắc lại: “Ta bảo ngươi đến mát xa chân cho ta.”
Đây là trừng phạt?
Tư Hạo Lam lại cảm thấy mạch não của Kha Lâm thật vi diệu, đã đạt đến trình độ không thể lý giải nổi ____ tuy rằng y cũng không hề thua kém.
Nhưng mà nói đạo lý, Hạo Lam Quân y chưa từng hầu hạ ai, trước nay đều là người khác hầu hạ y.
Tư Hạo Lam nhất thời vẫn không hề động. Kha Lâm giận tái mặt, sắc mặt rất khó coi, đôi môi mỏng mím thành một đường chỉ, hàm dưới kéo căng.
Hai người giằng co một hồi, Kha Lâm dần dần rũ mắt, nói: “Bỏ đi.”
Hắn ngoài mặt vân đạm phong khinh, nhưng bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại, khiến tấm khăn mỏng trên đùi dúm vào.
Tấm thảm mỏng kia động một chút, Tư Hạo Lam liền mềm lòng.
Tư Hạo Lam ý chí sắt đá, không để ai vào mắt thế mà lại mềm lòng.
Chính y cũng không hiểu đây là loại tâm lý gì, bắt đầu bước từng bước về phía Kha Lâm.
Cách hắn ba bước y bắt đầu đỏ mặt. Đến khi chỉ còn cách hắn một bước tim y đập đến độ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Nhưng Tư Hạo Lam vẫn cắn môi ngồi xổm xuống trước mặt Kha Lâm. Dù sao xương sống thắt lưng và chân y đều mỏi, muốn đứng cũng không đứng nổi.
Tư Hạo Lam đặt tay lên đầu gối Kha Lâm, mặt đỏ ra máu, có chút bối rối nói: “Ta nên làm như thế nào?”
Kha Lâm thâm trầm nhìn y, nói: “Tùy ngươi, chân của ta không có cảm giác.”
Tư Hạo Lam chậm rãi vén lớp vải mỏng trùm trên đùi Kha Lâm, đôi chân dưới tấm khăn không hề có sức sống, vô cùng nhỏ gầy, mặc một chiếc quần rộng thùng thình, ống quần như trống không. Tư Hạo Lam thử dùng tay ấn các phần cơ đùi còn lại, Kha Lâm cũng không có phản ứng gì.
Cho dù không có cảm giác cũng phải mát xa thường xuyên, nếu không cơ thể sẽ ngày càng khô héo.
Tư Hạo Lam hiểu đạo lý này, năm ngón tay dán lên quần Kha Lâm, bắt đầu dùng lực mát xa chân cho y. Xúc cảm dưới ngón tay thật kì diệu. Đó là một đôi chân không có sức sống, nhưng vẫn như trước có độ ấm của sự sống. Nhiệt độ truyền từ nơi hai người tiếp xúc đến thân thể như có dòng điện chạy qua, là bỏng Tư Hạo Lam đến váng đầu hoa mắt, rồi lại cảm thấy trong người tê tê ngứa. Thật thoải mái.
Cả người y như nhũn ra không có khí lực, cho nên xuống tay cũng không mạnh, ngược lại nhẹ nhàng ôn nhu, rất tỉ mỉ.
Kha Lâm lẳng lặng nhìn động tác của y, ánh mắt không chớp cũng không rời. Tư Hạo Lam bị hắn nhìn càng thêm xấu hổ buồn bực, nói: “Đừng nhìn chằm chằm ta.”
“Tại sao? Nhìn ngươi rất đẹp.” Kha Lâm chân thành nói.
Đôi với ngoại hình của mình, Tư Hạo Lam luôn luôn tự phụ. Hôm nay được Kha Lâm khen, y thế mà cảm thấy tâm hoa nộ phóng.
Dù hiểu rõ điều này, Tư Hạo Lam vẫn không hề buông tay, tiếp tục vận động cơ bắp cho đôi chân gầy yếu của Kha Lâm.
Kha Lâm vẫn chăm chú quan sát y, nói: “Ngươi còn nói ngươi không giống con thỏ. Hiện tại mắt hồng y hệt thỏ con.”
Tư Hạo Lam trừng hắn một cái, lại không hề có lực sát thương. Ánh mắt mềm mại, trong mắt Kha Lâm lại như liếc mắt đưa tình.
“Hơn nữa ngươi còn tuổi thỏ.” Kha Lâm nói.
Tuổi thỏ là nguyên chủ, bản thân Tư Hạo Lam không biết mình cầm tinh con gì.
Từ nhỏ y là cô nhi, luôn luôn một mình một bóng, không ai biết y sinh năm nào, cũng không ai hỏi y.
Tư Hạo Lam không phản bác, im lặng đồng ý.
Xoa bóp một hồi, động tác của Tư Hạo Lam càng càng càng yếu ớt vô lực. Kha Lâm cũng nhìn ra, chủ động nói: “Đủ rồi, có thể ngừng.”
Tư Hạo Lam nhất thời không khởi động được thân thể, từ từ cúi đầu, ghé lên đầu gối Kha Lâm thở dốc.
Ma xui quỷ khiến. Kha Lâm cúi xuống, hai người kề bên nhau rất gần. Kha Lâm dường như có thể hôn lên gáy Tư Hạo Lam.
Tư Hạo Lam căng thẳng níu chặt lấy tấm thảm bên cạnh, tim đập như nổi trống, cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của người bên trên như gió núi lướt nhẹ qua tóc y.
Kha Lâm rốt cuộc cái gì cũng chưa làm, một lần nữa ngồi thẳng dậy, thản nhiên mà nói: “Ăn cơm thôi.”
Hiện tại đến cả ăn cơm cũng không có biện pháp hấp dẫn lực chú ý của Tư Hạo Lam. Y thoát khỏi đầu gối Kha Lâm từ trên trượt xuống, cả người ngã trên mặt đất.
Đây tuyệt đối là khiển trách play!