Ánh sáng mờ mịt, lay động bóng người, cùng với hơi nước lạnh ẩm ướt, tầm nhìn mơ hồ từ từ rõ ràng.
Thu Lạc từ trong ồn ào tỉnh lại, toàn thân như bị đá nghiền qua, đầu óc choáng váng nặng như đổ chì.
Cảm nhận sâu sắc thần kinh xé rách, kích thích trí nhớ sống lại.
Hắn gọi Thu Lạc, sinh ra là tiểu thiếu gia ngậm thìa vàng của tập đoàn Thu Diệp, vợ chồng chủ tịch lúc tuổi già có con cho nên coi như châu báu, còn có một anh trai ưu tú kế thừa gia sản.
So với ông anh ổn trọng lạnh lùng, Thu Lạc thân sĩ tuấn lãng, phong độ nhanh nhẹn, thuở nhỏ đã được tập đoàn gia tộc sủng ái lớn lên.
Một đoạn nhân sinh đãi ngộ nhất định hạnh phúc, nhưng sau khi tiệc sinh nhật hai mươi lăm tuổi kết thúc đột nhiên dừng lại.
Tiệc sinh nhật Thu Lạc chơi đến tối, ngồi trên xe anh trai về nhà, hắn híp nửa con mắt say khướt, câu được câu không mà cùng anh trai tán gẫu.
Trên đường đổ mưa to, tia chớp đem cửa sổ xe chiếu lên sáng như tuyết, ánh sáng nhạt của đèn đường lung lay như sắp đổ trong sấm sét.
Khi xe đi qua một giao lộ, đột nhiên nhảy ra một bóng đen!
Tài xế sợ hãi kêu lên, gấp gáp thắng xe, tiếng mèo kêu thê lương hỗn tạp đồng thời ở một chỗ, va chạm, đau đớn và chóng mặt bao phủ tới, tiếng kêu lo lắng của anh trai dần dần đi xa, Thu Lạc tối sầm, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự…
Tai nạn xe hơi… Hắn còn sống?
Giọt mưa lạnh như băng rơi trên người, Thu Lạc chậm chạp chuyển động con ngươi, miễn cưỡng đứng dậy.
Bánh xe khổng lồ chạy như bay mà qua, nước đọng bắn lên đổ ập xuống cả người hắn, gió thổi qua, lạnh thấu tim thấu xương.
Đợi đã……
Thu Lạc ngửa đầu nhìn bốn phía xe cộ và người đi đường biến lớn, đột nhiên giật mình một cái.
Thế giới trở nên lớn? Hay là hắn nhỏ đi?
Cúi đầu, trong vũng nước bẩn thỉu, một đôi móng vuốt lông nhung đen như mực, từng nắm lông mềm ẩm ướt ngã trái ngã phải.
Thu Lạc không thể tin mở to hai mắt, run rẩy nâng lên một cái trong đó, đệm thịt mềm mại, lòng bàn tay mơ hồ có thể thấy được một nốt ruồi màu đỏ ảm đạm, đó là tay của hắn — sao lại thành móng mèo?!
Làm sao có thể!
Thu Lạc thốt ra, lại vang lên một tiếng mèo kêu khàn khàn:
“Meo meo!”
Dựa vào ánh sáng trong nháy mắt sáng như tuyết, Thu Lạc thấy rõ hình ảnh phản chiếu của mình trong vũng nước một con mèo nhỏ ba tháng tuổi, là loại đen đến ném vào trong đống than đá tìm không ra, chỉ còn một đôi mắt mèo tròn xoe, khiếp sợ trừng mắt nhìn mình.
“Phía trước tắc rồi, có xe cứu thương đi qua, là xảy ra tai nạn xe sao?”
Tiếng người hỗn loạn truyền đến, Thu Lạc lập tức theo tiếng nhìn lại, cách đó không xa, một đám người ồn ào quay quanh, có ánh đèn xe cứu thương mơ hồ lóe ra.
Thu Lạc sử dụng tứ chi, đạp lên nước đọng, ra sức chen vào đám người.
Chỉ thấy chiếc Maybach màu bạc kia của anh trai hung hăng đâm vào cột đèn ven đường, thân xe nghiêng, tài xế hôn mê vừa mới đưa lên xe cứu thương.
Bốn phía một mảnh hỗn loạn, may mà anh trai Thu Lẫm của hắn thương thế không nặng, chỉ là một thân âu phục vết nhăn thấm ướt, chật vật không chịu nổi.
Thu Lạc thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó nghe được tiếng gọi anh cả, trái tim lại trong nháy mắt nhấc lên — cơ thể mình làm sao?
“Tiểu Lạc! Em bị thương ở đâu? Có thể nói chuyện không?”
Thu Lẫm xưa nay bình tĩnh đáy mắt tràn đầy lo âu, ‘Em trai’ trong ngực sắc mặt tái nhợt, cũng may lát sau liền mở mắt.
‘Em trai’ vừa xa lạ vừa mờ mịt nhìn anh, cúi đầu nhìn mình, lại nhìn bốn phía, ánh mắt rời rạc rốt cục tập trung, thử thăm dò kêu một tiếng: “Anh cả? Em…Em đau đầu…?
‘Chính mình’ vậy mà mở miệng nói chuyện?
Trái tim Thu Lạc mãnh liệt co rút, đại não ù ù, một lọai cảm giác hoang đường khó có thể diễn tả trong nháy mắt xông lên, lông tơ ướt đẫm toàn thân nổ tung, cơ hồ từng cọng dựng thẳng.
Này là quỷ nhập vào người sao? Rõ ràng chính mình ở chỗ này, lại có người dám chiếm thân thể của hắn, gọi anh trai hắn!
Thu Lẫm quan sát bộ dạng đối phương không giống như bị thương nặng, nhẹ nhàng thở ra, trầm giọng nói: “Yên tâm, có anh ở đây, sẽ không có việc gì. Anh mang em đi bệnh viện.”
Bảo tiêu Thu gia cùng người chữa bệnh và chăm sóc ở một bên chờ, lúc này lập tức tiến lên, cẩn thận từng li từng tí đem người nâng lên cáng cứu thương.
Mèo đen kéo tứ chi ngắn nhỏ không phối hợp, dùng sức nhào tới, móc ống quần tây trang của Thu Lẫm.
“Meo meo!” Em mới là Thu Lạc!
Thu Lẫm dừng lại, cúi đầu nhìn mèo hoang không biết từ đâu chui ra.
Cả người nó vừa bẩn vừa ướt, một đôi mắt mèo màu vàng lợt trông mong nhìn chằm chằm anh, ướt át giống như tích trữ nước mắt, tiếng meo tủi thân lại thê thảm, tràn đầy vẻ một con thú con đáng thương bị người vứt bỏ.
“Mèo hoang ở đâu ra?”
Thu Lẫm nhíu nhíu mày, anh không hề thích loại sinh vật yếu ớt này, nhưng chẳng biết vì sao lại không nhịn được nhắc tới một tia xót xa.
“Mèo đen?” ‘Thu Lạc’ vừa được nâng lên cáng cứu thương như là đột nhiên bị kinh hãi, chỉ vào mèo đen nhỏ, tràn đầy chán ghét kẹp chặt lông mày.
“Chính là con mèo hoang này! Nếu không là nó đột nhiên vọt ra đụng vào kính chắn gió, sao có thể xảy ra chuyện! Ta ghét nhất mèo đen, mau đem nó đuổi đi!”
Bảo tiêu bên cạnh gã nhận được mệnh lệnh, không nói hai lời, tiến lên đem mèo đen xách lên ném qua một bên.
Lực chú ý của Thu Lẫm một lần nữa trở lại trên người ‘Em trai’, bồi hộ cáng cứu thương lên xe, trầm giọng trấn an: “Đừng sợ, một con mèo hoang mà thôi, bọn họ sẽ xử lý.”
Mèo đen nhỏ không chịu từ bỏ ý định, lập tức đứng lên, duỗi móng vuốt với lấy giày da của Thu Lẫm.
Vệ sĩ hạ quyết tâm, dứt khoát một cước đá văng “đầu sỏ gây nên” này.
Một cước này cường độ to lớn, mèo đen nhỏ bị đạp bay hai ba thước, lăn lộn liên tục hai cái, hung hăng nện vào trong vũng nước, đầu đập vào mặt đường cứng rắn, đau đến vang lên ong ong.
Mèo đen Thu Lạc cắn răng, gian nan chống móng vuốt, lần thứ hai từ trong vũng nước đứng lên, cổ họng nghẹn một đoàn lửa, phát ra một tiếng gầm nhẹ khàn khàn: “Meo meo ngao!” Anh cả, em ở chỗ này a!
Mèo đen nhỏ không để ý bảo tiêu xua đuổi, khập khiễng bò về phía trước, đệm thịt ma sát nhựa đường lạnh lẽo, móng vuốt cộm đến đau đớn.
Bị nước mưa làm tầm mắt mơ hồ, Thu Lẫm hết sức chăm chú mà trấn an ‘Em trai’ đau đầu suy yếu, không có nhìn lại mèo con một cái.
Cửa xe cứu thương khép lại, hoàn toàn ngăn cách thân ảnh anh trai, chiếc xe nghênh ngang rời đi trong khói.
Đám người bốn phía dần dần tản, không ai để ý tới một con mèo đen không rõ mang đến tai nạn xe.
Mắt thấy xe cứu thương càng lúc càng xa, trái tim Thu Lạc đột nhiên trầm xuống, ép sức lực toàn thân đứng lên chạy nhanh, phấn đấu quên mình đuổi theo phía sau xe.
Thân thể xa lạ không dễ sai khiến, nó kéo đuôi té ngã lại bò dậy, chạy hai bước lại ngã sấp xuống, giống như tảng đá đen bị gió cuốn đi, ngoan cố lại chật vật, lại còn cố chấp đuổi theo không buông.
Bảo tiêu từ kính chiếu hậu nhíu mày liếc một cái, bấm điện thoại di động: “Nhị thiếu không thích mèo, liên hệ chỗ quản lý động vật lưu lạc, đem mèo hoang nơi này bắt sạch sẽ.”
Mưa càng lúc càng lớn, Thu Lạc nằm rạp trên mặt đất thở dốc nặng nề, rốt cuộc chạy không nổi nữa, trơ mắt nhìn xe cứu thương biến mất ở trong đêm mưa.
Toàn thân nó da lông bẩn thỉu ẩm ướt, 蔫蔫(?) dính vào trên người, móng vuốt chẻ ra một đoạn nhỏ, đau đến hít sâu.
Người đi trên đường vội vã, nhìn thấy mèo hoang xa xa liền vòng qua, giống như tránh đi một thứ vi khuẩn dơ bẩn.
Thu Lạc vừa đau vừa lạnh vừa đói, miễn cưỡng từ thùng rác bên cạnh lùa ra một chút cơm thừa canh cặn, bị nước mưa ngâm, toả ra một cỗ mùi khó ngửi.
Ngày hôm nay trước đây, Thu Lạc nằm mơ cũng không nghĩ tới, mình đường đường là nhị thiếu gia tập đoàn Thu thị, sẽ lưu lạc đến kết quả nhặt rác no bụng.
Mèo đen nhỏ tránh người đi đường, hai móng vuốt ôm cái đuôi không biết bị ai giẫm một cước, cuộn mình dưới đèn đường.
LC: hu hu tội anh tôi quá à TT
Nó cúi đầu, dùng móng vuốt nhẹ nhàng chải vuốt lông đuôi kết thành đoàn, lại xoa đi vết bẩn trên mặt, cho dù biến thành mèo hoang, nó cũng muốn làm quý công tử mèo.
Xung quanh người đến xe đi, xa xa đèn neon tựa như mộng ảo, nó lại giống như đặt mình trong hoang dã, bốn phía đều thành ảnh chụp cũ phai màu đen trắng, chỉ còn lại một mình nó, cùng cái đuôi sống nương tựa lẫn nhau.
Thời điểm đại não trống rỗng, sau tai nạn xe trí nhớ gã đột ngột nhiều hơn một đoạn khó hiểu phần của hắn, Thu Lạc, một nhân vật chính quyển xuyên thư văn, ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi phát sinh ngoài ý muốn.
Một cái gọi là “Xuyên thư giả” linh hồn chủ trì thân thể của hắn, đương nhiên mà tiếp nhận thân phận thiếu gia hào môn của gã, cha mẹ thương gã, anh trai sủng gã, ngồi ôm tài sản khổng lồ làm trời làm đất, từ nay về sau thay thế địa vị hắn đi lên con đường vã mặt đánh mặt đoàn sủng sảng văn.
Sống hơn hai mươi năm chân thật, mai kia lại biến thành một quyển tiểu thuyết?
Mà hắn thậm chí không phải nhân vật chính, sau tai nạn xe ‘Xuyên thư giả’ kia chiếm lấy thân thể hắn, mới là nhân vật chính chân chính của tiểu thuyết.
Bất quá chính mình mỗi quyển tiểu thuyết xuyên thư bề ngoài nguyên chủ xui xẻo, ngoại trừ mở màn tức chết bất đắc kỳ tử đưa nhân vật ở bên ngoài nhảy vào, không có bất kỳ giá trị gì.
Nghĩ vậy, sống lưng Thu Lạc bỗng nhiên lóe lên một tia hàn ý.
Tuy rằng không biết mình làm sao lại nhập vào trên người con mèo hoang bị đâm chết này, nhưng hắn dựa vào cái gì phải làm một công cụ người không liên quan đau khổ(?)?
Ngay tại thời khắc linh hồn Thu Lạc phát ra khảo vấn(*), xa xa, một chiếc xe tải nhỏ dừng ở bên đường quốc lộ, mấy người đàn ông cầm trong tay lưới và đèn pin từ xa đến gần, miệng nói lải nhải cằn nhằn: “Sếp, vùng này mèo hoang chó hoang, không phải khoảng thời gian trước mới dọn dẹp qua một vòng sao?”
khảo vấn: đánh đập tra hỏi
“Ai biết được? Nghe nói có mèo hoang gây ra tai nạn xe, cấp trên lại cho chúng ta sờ một bên, nhất là mèo đen, toàn bộ mang về triệt sản.”
Con ngươi màu vàng lợt của Thu Lạc giật giật, chậm rãi híp lại, rồi đột nhiên trở nên sắc bén.
Lúc này bóng đêm đã khuya, mèo đen nhỏ kéo móng vuốt bị thương, cẩn thận dán sát chân tường trốn vào hẻm nhỏ tối đen.
Trong hẻm nhỏ không có đèn đường, ô nước sơn bôi đen, xung quanh cực kỳ im lặng, chỉ có tiếng mưa tí tách bọc lấy tiếng bước chân vang vọng.
Người đàn ông đến lục soát mèo hoang chó hoang mặc áo mưa, giơ đèn pin, ánh sáng trắng ảm đạm lung lay xung quanh, tên còn lại trong tay cầm một cây trường côn(*) quấn lưới, không ngừng đánh gõ gõ, phát ra âm thanh loảng xoảng loảng xoảng, hù dọa mèo hoang đang trốn.
trường côn: giống như cây gậy của mấy bạn học võ.
Thu Lạc ghé vào khe hở phía dưới thùng rác, đôi mắt căng thẳng nhìn chằm chằm bốn chân càng ngày càng gần.
Hai người đàn ông dừng lại ở thùng rác trước mặt, trường côn hung hăng gõ một cái, vẫn như cũ không có động tĩnh gì.
Một người nói: “Đem gậy quét quét ở phía dưới, mèo hoang luôn thích trốn ở bên trong.”
Thu Lạc trong nháy mắt nín thở, trái tim vọt tới cổ họng, bốn chân nhẹ nhàng cuộn tròn lại, tùy thời chuẩn bị chạy trốn.
“Quên đi, chuyện trời mưa to phí công này? Chúng ta đổi chỗ khác tìm xem, sớm báo cáo kết quả công tác là được…”
Thu Lạc cuối cùng thở phào nhẹ nhõm, chờ đợi một lát, nó thò ra một cái đầu mèo, thấy đầu ngõ đã mất người, mới cố sức di chuyển ra.
Nó không thể tiếp tục đứng ở nơi này, nó phải về nhà! Lấy lại thân thể của mình từ trong tay tên giả mạo kia!
Nhưng mà nó cúi đầu nhìn bản thân mài rách móng vuốt chảy máu, đói bụng đến trước ngực dán vào phía sau lưng, không bò được hai bước, phải dựa vào chân tường suy yếu thở gấp hai hơi.
Thu Lạc mệt mỏi cười khổ một tiếng, chỉ sợ còn chưa bò trở về, đã lặng lẽ không một tiếng động chết ở bên ngoài.
Cảm thấy khôi phục một chút sức lực, nó một lần nữa phấn chấn lại, dọc theo chân tường chậm rãi đi về phía trước.
Ra khỏi đầu ngõ quẹo đến bên đường, Thu Lạc đang suy nghĩ tìm một chiếc đi nhờ xe, đỉnh đầu đột nhiên bị một trận gió mạnh đột kích, chuông báo động trong lòng mèo đen nhỏ vang lên, lộn mèo tại chỗ, khó khăn né tránh lưới.
“Nhìn xem, có phải con mèo đen này không? Mau bắt nó về!”
Hai người đàn ông kia thế nhưng còn chưa đi xa!
Thu Lạc quay đầu bỏ chạy, hai người đuổi theo phía sau nó không buông, thế nhưng mèo con thật sự quá suy yếu, rất nhanh bị người đuổi kịp, mắt thấy lưới bắt lại hướng hắn bao phủ cả người Thu Lạc xù lông, dùng hết sức lực, phát ra một tiếng uy hiếp cuối cùng tru lên: “Grừ grừ!”
LC: Xin lỗi nhưng mà mik hk bik mèo rống s nên đành ghi z, ban đầu mik định ghi ngao ngao:))
“Chờ một chút.”
Trong dự liệu lưới không thể rơi xuống, một bóng người xuất hiện ở trước mặt mèo đen nhỏ, cầm lấy trường côn buộc lưới
“Đây là mèo của chủ nhân nhà ta đi lạc, các người không thể bắt.”
Thu Lạc trừng mắt nhìn, người nọ lại nói vài câu, cho chút tiền rồi thoải mái đuổi đối phương, nhẹ nhàng đem mèo đen ôm lên, không chút ghét bỏ trên người nó vừa bẩn vừa thối, xoay người bỏ vào ghế sau của một chiếc Bentley màu đen.
Trong ghế sau một người đàn ông đang ngồi, hai chân đan chéo, mười ngón đan xen, trầm tĩnh mà dựa vào trên lưng ghế, trên người là âu phục cao cấp đắt tiền, cổ tay là một chiếc đồng hồ đơn giản nội liễm.
Y quay mặt lại, ánh đèn mờ nhạt mông lung từ ngoài cửa sổ xe chiếu vào, dọc theo sống mũi cao thẳng của người đàn ông, nửa sáng nửa mờ chiếu ra sườn mặt anh tuấn, một bên sườn khác trong bóng tối hốc mắt thâm thúy, ánh mắt u ám không có một tia ánh sáng.
Thấy rõ dáng vẻ đối phương, Thu Lạc bỗng dưng sửng sốt, đôi mắt dựng thẳng hơi nheo lại – – đây không phải là đối tượng kết hôn Lâm Tẫn Nhiễm mà cha mẹ sắp xếp cho hắn sao?