Đột nhiên, Lam phu nhân dừng lại, tay miết nhẹ lên cánh môi cô.
– Hừm, ta nghĩ lại thì cô cũng nên có chút phúc lợi gì đó trước khi chết! Thời gian hiến tế, ta sẽ lùi lại.
Nói rồi, bà ta sai 2 người đàn ông vạm vỡ đến.
– Sung sướng trước khi chết, thế còn gì bằng? Cô hãy tận hưởng những giây phút ấy cuối đời đi.
Lãnh Tuyết Vy cứng đờ người, vừa bị vũ nhục, vừa bị đem làm vật tế?
– Không… đừng… đừng làm vậy với tôi.
Cô run rẩy van cầu xin, khuôn mặt không còn giọt máu.
– Đừng chạm vào tôi, đừng mà!!!!
2 người đàn ông kia hệt như con hổ đói lao thẳng vào cô.
Lãnh Tuyết Vy nhắm nghiền hai mắt lại, cô không thể thoát khỏi cửa tử rồi!
Đoàng! Đoàng.
Tiếng súng vang lên, 2 tên đàn ông ngã xuống. Thẩm Quân Nghị cùng vô số cảnh sát xông vào áp giải Lam phu nhân và những tên côn đồ khác.
Anh lại gần, khẽ chạm vào người cô.
– Đừng động vào tôi! Tránh xa tôi ra!
Lãnh Tuyết Vy run rẩy tột độ, cô kích động la lên.
Thẩm Quân Nghị gỡ trói xích cho cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
– Đừng sợ, có anh ở đây rồi!
Cô từ từ bình tĩnh lại, toan định đẩy anh ra, Thẩm Quân Nghị đột nhiên ôm chặt lấy cô, xoay người cô về hướng ngược lại.
Đoàng!
Tiếng súng lại vang lên, Thẩm Quân Nghị dần dần ngã xuống người cô.
– Thẩm Quân Nghị!
Cô xoay người lại, nhìn chằm chằm về người phía trước.
Người đứng đằng kia, lại là Đào Nhã Linh?
Đào Nhã Linh vứt súng sang một bên, cô lầm bầm.
– Thẩm Quân Nghị, em không cố ý, em không cố ý!
Cảnh sát áp giải cô ta xuống, cô ta như điên loạn mà khóc lớn, miệng vẫn lẩm bẩm câu em không cố ý.
Xe cứu thương tới, Thẩm Quân Nghị được đẩy lên xe.
Lãnh Tuyết Vy thẫn thờ đứng đó với bàn tay thấm máu của Thẩm Quân Nghị.
Sao mọi chuyện lại trở nên thế này?
Trương Quang chạy lại ôm lấy cô vào lòng, tay khẽ xoa vào lưng cô.
– Tuyết Vy, em không sao là tốt rồi! Anh rất lo em!
Lãnh Tuyết Vy đột nhiên bật khóc, cô nắm lấy áo của Trương Quang mà rấm rứt.
– Tại sao? Tại sao chuyện này lại xảy ra với em? Em có lỗi gì với ông trời sao?
Trương Quang không nói gì, chỉ để tôi khóc đẫm áo anh.
Tại bệnh viện, Thẩm Quân Nghị cấp cứu bên trong.
Viên đạn quá sâu, chỉ cần nhích 2 li nữa là mất mạng.
Mặc dù không nguy hiểm đến tính mạng nhưng mất máu quá nhiều, cộng với cơ thể chưa khỏi hẳn, đã rơi vào hôn mê sâu.
Lãnh Tuyết Vy đứng đó lắng nghe, vẻ mặt hiện lên vài tia buồn rầu. Chính cô là người làm liên lụy người khác.
Lãnh Tuyết Vy luôn muốn anh sống không bằng chết, nhưng khi thấy anh như thế này, cô cũng chẳng vui vẻ gì.
Trương Quang khuyên cô về thế nào cũng không được, đành để cô ở lại bệnh viện.
Mạc Dương Lãnh cũng tìm cô để nói chuyện.
– Sao cô lại quan tâm anh ra đến thế? Chẳng phải né anh ta như tà sao?
Lãnh Tuyết Vy thở dài.
– Anh ta như thế là vì bảo vệ tôi, mạng của tôi cũng do anh ta cứu!
Mạc Dương Lãnh nhìn cô khó hiểu.
– Chẳng phải chỉ cần cho người chăm sóc anh ta, sao cô lại tự mình như vậy? Hay là cô với anh ta có gì khác!
Lãnh Tuyết Vy im lặng.
Mạc Dương Lãnh nắm chặt lấy tay cô như muốn kéo cô về.
– Trở về đi, anh ta tôi sẽ kiếm người chăm sóc thay cô.
Cô giật tay mình lại, nói với giọng trầm thấp.
– Không thể.
Mạc Dương Lãnh hơi tức giận, anh quát lên.
– Sao cô lại…? Đừng nói cô thích anh ta đấy nhé!
Lãnh Tuyết Vy bây giờ không nhịn được nữa, cô nhìn thẳng vào anh.
– Bởi vì, Thẩm Quân Nghị là cha của con trai tôi!