Long Tiểu Chi không biết là Long Phong Triệt là không muốn nhận mình, là do có điều cố kỵ, nghĩ đến việc ở thành Cổ Mạch lần trước, những lời Long Phong Triệt đã từng nói, lịch sử mà Hiên Khâu Thiên Giác từng nói sơ qua với mình, nàng cảm thấy có một sợi dây mơ hồ xâu chuỗi mọi chuyện, nhưng sợi dây này sẽ dẫn bọn họ đi đâu?
Hiên Khâu Thiên Giác không hỏi nguyên nhân Long Tiểu Chi mất ngủ, bởi vì hắn biết rõ cho dù hỏi cũng không nhận được đáp án, mặc dù Tiểu Chi ngẫu nhiên u mê, tâm tư lại tinh xảo đặc sắc, hơn nữa tự có chuẩn tắc làm việc.
Tựa như hiện tại nàng không nói gì, không phải là bởi vì không tin tưởng, mà là vì cảm thấy nói ra có thể sẽ uy hiếp ai đó, hơn nữa người này, có khả năng rất lớn là người Tiểu Chi ỷ lại.
Long Tiểu Chi còn đang ngẩn người, Hiên Khâu Thiên Giác đã đứng dậy đến bên cạnh bàn, bởi vì đêm đã khuya, Hiên Khâu Thiên Giác mặc rất tùy ý, quần áo phân tán, tóc dài cũng chỉ buộc đơn giản, cả người tỏ ra lười biếng mà nhẹ nhàng.
Duỗi tay nâng người tí hon quấn chăn trong lòng bàn tay, chọc vào cái đầu nhỏ đang nghiêng đầu nhìn hắn.”Tiểu Chi cùng vi sư ra ngoài giải sầu được không?”
“Dạ.” Long Tiểu Chi ngoan ngoãn gật đầu, đang muốn đứng dậy lại bị Hiên Khâu Thiên Giác ngăn cản.
“Ban đêm lạnh, Tiểu Chi thế này là được, vi sư mang con đi.” Nói xong, đưa ngón tay thon dài ra lại bao bé con vào trong chăn thật kĩ càng, rồi mới đi ra ngoài cửa.
Hiên Khâu Thiên Giác để Long Tiểu Chi ở trong tà áo trước ngực, Long Tiểu Chi nằm trong tà áo, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ, có chút tò mò hết nhìn đông tới nhìn tây, muốn xem Thương Lan kiếm tông ban ngày và ban đêm có gì khác nhau.
Cảm nhận được hành động của người trong ngực, Hiên Khâu Thiên Giác thả chậm tốc độ, hai thầy trò giống như thần tiên lạc vào nhân gian, bóng dáng mờ ảo, không dính bụi bặm.
Hiên Khâu Thiên Giác cũng không ngự không mà đi, mà là dùng những bước chân kì diệu, mũi chân vừa điểm, người đã ở giữa không trung. Thương Lan kiếm tông ở trên núi nên ban đêm rất lạnh, chỉ có điều nhiệt độ trong sơn cốc không thay đổi nhiều, chốc lát sau, Hiên Khâu Thiên Giác đã đến mục đích: Điệp Cốc.
Có thể được gọi là kỳ cảnh Nam Cảnh, Điệp Cốc của Thương Lan tông tự nhiên không bình thường, Hiên Khâu Thiên Giác chậm rãi rơi từ giữa không trung rơi xuống sơn cốc.
Chỉ thấy sơn cốc còn u ám mông lung yên tĩnh trong nháy mắt Hiên Khâu Thiên Giác rơi xuống thì phát sáng lên, ánh sáng màu tím nhàn nhạt lộng lẫy bắt đầu hiện ra, cho đến lúc bao phủ cả sơn cốc, bên trong sơn cốc lập tức giống như một biển màu tím.
“Đó là tử điệp? Vì sao cánh bọn họ lại phát sáng?” Long Tiểu Chi đưa ra bàn tay mũm mĩm ra níu lấy tà áo của Hiên Khâu Thiên Giác, chú ý tới hành động của Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác nhếch môi cười.
Ánh sao màu tím đầy trời nhanh nhẹn nhảy múa, đó là từng con từng con bươm bướm màu tím cùng cỡ với Long Tiểu Chi, cánh tử điệp đang tản phát ra ánh sáng màu tím dịu dàng mà rực rỡ tươi đẹp lộng lẫy, hơn nữa những con tử điệp này đều đã hóa hình người!
Mặc dù nói tử điệp trên đại lục cũng không phải linh thú được yêu thích, thậm chí bình thường sẽ không có người chọn tử điệp làm linh sủng, nhưng biến hóa này cũng quá nhiều rồi!
“Trên đại lục này những chỗ kì lạ nhiều đếm không xuể, Điệp Cốc là một trong số đó, tử điệp bên trong vừa phá kén tức thì đã có hình người, hơn nữa sau lưng mọc một đôi cánh phát sáng, chỉ sống trong Thương Lan điệp cốc, sau khi mặt trời lặn, nếu có người lạc nhầm vào sơn cốc, tử điệp sẽ thắp sáng cánh dẫn đường cho người đi lạc.”
Trong lúc Hiên Khâu Thiên Giác nói chuyện, một con cái đầu tiểu tử điệp nhỉ xíu đã hiếu kỳ bay đến trước người Hiên Khâu Thiên Giác, dừng ở trước mặt Long Tiểu Chi, nghiêng đầu nhìn Long Tiểu Chi, hình như đang nghi ngờ: Sao con này không bay ra?
Long Tiểu Chi ngừng thở, mở to mắt không nháy mắt nhìn con tử điệp này, hình như thời gian phá kén của tiểu tử điệp này hơi ngắn, bay còn hơi lảo đảo, nhưng rất chấp nhất dựa vào gần Long Tiểu Chi, cuối cùng cuối cùng đã được như nguyện, đưa móng vuốt béo mập ra níu lấy quần áo Hiên Khâu Thiên Giác, khuôn mặt nhỏ nhắn cơ hồ dán sát vào Long Tiểu Chi, đôi cánh phát sáng sau lưng vẫn còn tỏa ánh sáng tím nhàn nhạt.
Trong nháy mắt Long Tiểu Chi cảm giác mình bị manh*, không tự chủ được duỗi ngón tay ra chọc chọc khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, xúc cảm thật tốt!
*manh: dễ thương đáng yêu, ý là bé bươm bướm thấy cưng quá nên Tiểu Chi bị sự cute của bé làm lạc lối
Tiểu tử điệp bị chọc cũng không sợ hãi, vỗ cánh vui vẻ, sau đó thò đầu hôn lên mặt Long Tiểu Chi một cái. Long Tiểu Chi ngây người, chờ phản ứng lại đây, tiểu tử điệp trước mặt đã bay mất.”Sư phụ, con tử điệp vừa nãy đâu?”
Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng hỏi.”Nhiều tử điệp như thế Tiểu Chi nói con nào vậy?”
Long Tiểu Chi sờ sờ mặt mình.”Chính là bé vừa mới hôn con đó.”
Hiên Khâu Thiên Giác lặng im một lát mới tiếp tục nói.”Bay đi rồi, có cần vi sư giúp con tìm về không?”
“Bay đi? Vậy cũng không cần, ta vốn muốn cảm tạ bé một cái.” Đối mặt với một con tiểu tử điệp còn nhỏ hơn mình, Long Tiểu Chi hoàn toàn không nghĩ ra đây là vô lễ, mà là cảm thấy giống như được đứa bé hôn một cái.
Hiên Khâu Thiên Giác dịu dàng cười, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Long Tiểu Chi.”Muốn đi thang cốc xem một chút không?”
“Đi nhanh vậy sao?” Long Tiểu Chi kinh ngạc hỏi, nàng còn muốn đi ra bay hai vòng nữa.
“Trong Thang Cốc chẳng những có suối nước nóng có thể tắm rửa, gần đó còn có nhiều hoa quả sống gần suối nước nóng, chỉ ban đêm mới có, hơn nữa giờ khác nhau, thì hương vị cũng không giống, một khi mặt trời lên, quả suối nước nóng sẽ tự động rơi xuống, hòa vào mặt đất.”
“Đi!” Long Tiểu Chi lập tức bị trái cây thần kỳ này hấp dẫn, hương vị thế nhưng thay đổi theo canh giờ, rất muốn nếm thử.
Mũi chân Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ điểm, bóng dáng mờ ảo đi ra ngoài cốc. Trong sơn cốc, một con tiểu tử điệp bay đến choáng váng trong trận pháp cuối cùng lạch cạch một tiếng rơi xuống đất khỏi trận pháp, trong nháy mắt rơi xuống đất thì mở cánh bay ra ngoài cốc, tốc độ cực nhanh kia và bóng dáng khéo léo kia đâu còn nửa phần lảo đảo.
Đuổi tới bên cạnh sơn cốc, bóng tiểu tử điệp mới dừng lại, cuối cùng bất đắc dĩ nhận rõ thực tế, giai nhân đã đi xa, đuổi theo không kịp, lập tức đau lòng ngồi dưới đất oa oa khóc lớn.
Long Tiểu Chi còn không biết sư phụ vẻ mặt chính trực vô tư, ôn tồn tao nhã nhà mình đã cắt đứt một đóa “hoa đào” của nàng, bây giờ nàng đang nghịch ngợm trong suối nước nóng.
Dáng người bé nhỏ linh hoạt như một con cá nhỏ, làm mặt nước bình lặng lan ra từng vòng gợn sóng, trên mặt suối nước nóng còn nổi một tấm bèo xanh đậm làm mâm đựng trái cây, trên đó bày biện một đống linh quả nhỏ.
“Sư phụ, có thể ăn chưa?” Nghịch đủ, Long Tiểu Chi nâng cằm nhỏ nằm trên tấm bèo hỏi.
Chỉ nghe suối nước nóng gần đó truyền đến giọng nói của Hiên Khâu Thiên Giác. “Cách canh giờ sau còn có một phút đồng hồ, Tiểu Chi thích ăn thì cứ ăn đi, ăn hết, vi sư lại đi hái.”
“Không cần, Tiểu Chi ăn nhiêu đây là được rồi.” Long Tiểu Chi cự tuyệt không chút suy nghĩ, nếu như không phải là trên đường hiếu kỳ, chạy tới xem một cái, nàng còn không biết trái cây này mọc trong bụi gai, hơn nữa lúc hái không được dùng linh lực hộ thể, nếu không trái cây vừa đụng đến linh lực sẽ hòa tan.
Long Tiểu Chi nghĩ, nếu như mình không có vụng trộm đi theo, nhất định Hiên Khâu Thiên Giác sẽ dùng phù triện chữa khỏi vết thương trên tay, sau đó trước sau như một cái gì cũng không nói.
Cuối cùng Long Tiểu Chi cũng không thể ăn xong quả suối nước nóng, cuối cùng nằm trên bèo tấm mà ngủ.
Nghe tiếng hít thở đều đều của Long Tiểu Chi, Hiên Khâu Thiên Giác chậm rãi đứng dậy, thân thể thon dài gần như hoàn mỹ, trên ngực rộng lớn chảy xuống từng vệt nước, tóc dài hơi ẩm dính trên người, che một phần ánh mắt, rất nhanh, bức tranh mỹ nam tắm rửa này bị bạch y bao phủ, Hiên Khâu Thiên Giác đi đến suối nước nóng kế bên, nhặt đồ đệ nhỏ ngủ đến mức thiếu chút nữa lăn vào suối nước nóng, thản nhiên trở về.
_hết chương 43_