Nhân Sâm Dưỡng Linh Chi

Chương 4: Con người



Mưa gió lớn như thế nên Long Tiểu Chi không thể nào bay lên lần nữa, cây cối thích hợp dừng chân cũng không nhiều, hơn nữa phần lớn cũng có chủ, nếu như tùy tiện xâm nhập, sẽ bị công kích.

Một đêm này, Long Tiểu Chi qua đêm trong một khoảng hở nham thạch nhỏ, ngày hôm sau, nghe không thấy tiếng giọt mưa gõ vào nham thạch nữa, Long Tiểu Chi mới đẩy hòn đá chất ở lối vào ra.

Mùi bùn đất trong sạch đập vào mặt, sau cơn mưa rừng rậm rực rỡ hẳn lên, xa xa nhìn lại, như một khối viên ngọc bích nạm giữa sơn mạch.

Xuyên thấu qua tầng lá dày đặc, ánh mặt trời nhỏ vụn vừa vặn chiếu vào trên tảng đá chỗ Long Tiểu Chi, Long Tiểu Chi leo ra khỏi nham thạch, ngồi trên ánh mặt trời loang lổ ngẩn người.

Cuối cùng Long Tiểu Chi buông tha cho hành vi xông loạn, nàng dùng nửa tháng, tìm một sơn cốc an bình, cũng an cư ở một gốc cây cổ vân thụ.

Long Tiểu Chi dần dần thích ứng sinh sống một mình, biết đi ra ngoài tìm đồ ăn, biết quan sát thời tiết, khảo sát nguy cơ, mỗi ngày phơi nắng phơi nắng, tu luyện tĩnh tọa, luyện tập sử dụng linh lực.

Trong sơn mạch Hằng Đoạn không có bốn mùa, hàng năm nhiều mưa, bốn mùa như xuân. Long Tiểu Chi cứ sinh sống thế này năm năm, năm nắm đối với nàng ngắn ngủi như một cái chớp mắt, Long Tiểu Chi thậm chí cảm thấy, mình có thể liên tục sống thế này. Cho đến có một ngày, trong sơn cốc có những tu sĩ khác đến.

Vị trí sơn cốc này ở chỗ sâu trong sơn mạch Hằng Đoạn, hơn nữa rất bí ẩn, người thường rất khó tiến vào, đây cũng là nguyên nhân liên tục năm năm chưa có người tiến vào sơn cốc.

Tuổi thọ cổ vân thụ rất dài, thân cây thẳng đứng, không dễ leo lên, ngọn cây cành lá sum xuê, nhìn từ đàng xa, như một đám mây, mỗi một trăm năm, cổ vân thụ sẽ mọc lên một mảnh “Đám mây”.

Hơn nữa cổ vân thụ có mùi thơm ngát nhàn nhạt, có công hiệu đuổi xà trùng, Long Tiểu Chi ở trên cổ vân thụ, chỗ an gia là một “Đám mây”.

Long Tiểu Chi đào ra một hang cây cho mình, ổ nhỏ của Long Tiểu Chi đối với cổ vân thụ đường kính dài đến sáu thước mà nói không hề gì cả, sau đó trong thời gian dài, nàng tỉ mỉ bố trí ổ nhỏ của mình, để cho mình ở càng thêm thoải mái.

Sáng sớm hôm nay, Long Tiểu Chi còn ngủ trong giường phô mềm mại của mình, đã bị tiếng cãi vã dưới gốc cây làm bừng tỉnh.

Long Tiểu Chi dụi dụi con mắt, lặng lẽ từ thò đầu ra từ trong hốc cây, trên này cách cách mặt đất có ba bốn mươi mét, còn có nhánh cây che, Long Tiểu Chi không lo lắng mình sẽ bị phát hiện.

Năm năm nay, trong sơn cốc bình tĩnh yên ắng, thậm chí nhiều thời gian linh thú cũng không xuất hiện qua, đây là lần đầu tiên Long Tiểu Chi nhìn thấy con người ở trong sơn cốc.

Dưới tàng cây có ba người, quần áo giống nhau, áo trắng mờ mịt, trên tay đều mang bội kiếm, hai nam một nữ, xem ra giống như là tu sĩ cùng môn phái.

Giải Mật Nhi cúi đầu, tùy ý sư huynh mình nhắc nhở, nhưng người quen thuộc nàng không khó nhìn ra, nàng đã quyết tâm, tuyệt sẽ không thay đổi.

“Sư đệ, đừng nói, xem ra sư muội đã quyết định rời khỏi sư môn.” Nguyễn Thanh Tuyết cắt đứt Hoa Vũ Lâu, sắc mặt vô cùng bình tĩnh. Tình cảm của hắn đối tiểu sư muội này không tính là sâu, Giải Mật Nhi vào tông môn mới ba năm ngắn ngủi, trong ba năm, mọi người quan tâm Giải Mật Nhi đầy đủ, Giải Mật Nhi chưa bao giờ chịu nửa điểm ủy khuất, nhưng Vân Khuyết tông chung quy không giữ được nàng.

Lúc Giải Mật Nhi mười tuổi mới vào Vân Khuyết tông, khởi điểm tu luyện của nàng tương đối muộn, tư chất lại hết sức hiếm có, thiên mộc thiên hỏa song linh căn, dạng linh căn này cho dù ở Thanh Đan Môn cũng là đệ tử nội môn ưu tú.

Nhưng Vân Khuyết tông lại là kiếm môn, lấy kiếm tu làm chủ, Giải Mật Nhi tiến Vân Khuyết tông cũng không phải ý muốn của nàng, mà là được Hoa Vũ Lâu cứu, mang về Vân Khuyết tông, sau đó bái tông chủ làm sư phụ.

Mấy tháng trước, Giải Mật Nhi ngoài ý muốn làm quen một nội môn đệ tử của Thanh Đan Môn, bị Thanh Đan Môn mà người kia nói hấp dẫn, kỳ thật trong nam cảnh này, lại có bao nhiêu người không muốn tới Thanh Đan Môn chứ, Giải Mật Nhi tự nhiên cũng không ngoại lệ.

Sau khi biết được linh căn của Giải Mật Nhi, người kia cực lực cổ động nàng đi Thanh Đan Môn bái sư, cũng đồng ý sẽ tiến cử thay nàng.

Giải Mật Nhi dao động, Vân Khuyết tông sư phụ, sư huynh đối với nàng thật sự rất tốt, nàng cũng cảm tạ ân cứu mạng của Hoa Vũ Lâu, nhưng nàng muốn bay lên trời cao, chứ không phải co ro ở một kiếm môn nho nhỏ.

Lần này, sư phụ muốn vào sơn mạch Hằng Đoạn bế quan, đến sơn cốc bế quan, cuối cùng Giải Mật Nhi hạ quyết tâm rời khỏi. Mặc dù Giải Mật Nhi chỉ có mười ba tuổi, tâm tư lại nhẵn nhụi, nàng nhạy cảm phát hiện, sư phụ chăm sóc mình quá tốt, có lẽ là nàng đa tâm, nhưng trên đại lục, nữ tu rất ít, nhất là nàng như vậy có tư chất tuyệt hảo lại dung mạo hàng đầu, sư phụ có phải có tâm tư gì với nàng hay không?

Hơn nữa, thầy trò mến nhau, đối với tu sĩ nhân loại mà nói là đi ngược nhân luân, bị thế nhân khinh thường.

Bình tĩnh mà xem xét, sư phụ lớn lên rất đẹp mắt, có thể nói trong mười ba năm Giải Mật Nhi sống trên đời, không thấy người nào đẹp mắt hơn sư phụ, nhưng là nàng không thích kiểu người như sư phụ, nàng thích người phóng khoáng tùy ý, bễ nghễ chúng sinh, trong đầu Giải Mật Nhi không khỏi xẹt qua một hình bóng, không hiểu sao mặt có chút đỏ.

Giải Mật Nhi đang xuất thần, sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Ba người nhìn lại, phát hiện đúng là tông chủ Vân Khuyết tông: Hiên Khâu Thiên Giác.

“Sư phụ.” Ba người chắp tay hành lễ, thái độ hết sức kính trọng.

Long Tiểu Chi đang ngó dáo dác khó được hai mắt tỏa sáng, người đến một thân bạch y, rõ ràng chỉ là màu sắc đơn giản trắng trong thuần khiết nhất, lại cho người ta cảm giác mờ mịt như tiên, tóc dài như mực, da như bạch ngọc, khí chất siêu nhiên, giống như trăng sáng trong mây, khiến người chú ý, lại xa không thể chạm.

Có thể nói, từ trình độ nhất định đi lên nói, linh tu và yêu tu đều thích sự vật tốt đẹp, thông tục mà nói, chính là nhan khống*.

*thích vẻ đẹp bên ngoài

Hiên Khâu Thiên Giác nhẹ nhàng cười một tiếng, như mưa rơi đầm băng, chợt ấm áp dịu dàng, Cảm giác xa cách mờ ảo đó biến mất không còn hình bóng, chỉ còn lại gió xuân phất vào mặt, khiến người ta sinh lòng an nhàn, yên tĩnh ấm áp.

“Mật nhi muốn rời khỏi?” Hiển nhiên Hiên Khâu Thiên Giác nghe được đối thoại vừa nãy của ba người.

Giải Mật Nhi nghe lời này đột nhiên an tâm, đúng vậy, sư phụ vĩnh viễn dịu dàng, sư phụ vĩnh viễn cưng chiều nàng, sư phụ thế nào lại trách nàng chứ.”Sư phụ, Mật nhi tâm ý đã định, Mật nhi muốn học luyện đan, không thích kiếm đạo.”

Khóe miệng Hiên Khâu Thiên Giác treo đường cong mờ mịt, ánh mắt ôn hòa.”Sơn mạch Hằng Đoạn nhiều mãnh thú, để sư huynh của ngươi đưa ngươi rời khỏi, đừng có một người đi loạn.”

Trong lòng Giải Mật Nhi tung tăng như chim sẻ, sư phụ không có trách nàng, quả nhiên sư phụ hiểu cho nàng.

Giọng nói Hiên Khâu Thiên Giác không thay đổi, tiếp tục nói.”Nhưng hôm nay từ biệt, ngươi và Vân Khuyết tông ta không còn quan hệ gì, Vân Khuyết tông không còn người nào tên Giải Mật Nhi, sau này là vinh là nhục, là quý là tiện, đều không cho phép bước vào Vân Khuyết tông nửa bước, ngươi phải nhớ kỹ.”

Vẫn là giọng nói dịu dàng như cũ, vẫn là cười nhẹ ấm áp như cũ, Giải Mật Nhi lại đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, nàng không nghĩ tới sư phụ sẽ nói ra lời nói tuyệt tình như thế, hết lần này tới lần khác sư phụ vui vẻ trên mặt không giảm.

“Mật nhi xin ghi nhớ.” Trong lòng Giải Mật Nhi đột nhiên có một chút khủng hoảng, mặc dù Vân Khuyết tông so ra kém Thanh Đan Môn, nhưng thực lực Vân Khuyết tông chẳng hề thấp, chỉ là bởi vì rất ít can dự chuyện đời, danh tiếng không hiện, ý tứ sư phụ là muốn nàng đoạn tuyệt sạch sẽ với Vân Khuyết tông?

Hiên Khâu Thiên Giác khẽ gật đầu một cái.”Thanh Tuyết, đưa nàng xuống núi.”

“Dạ, đệ tử lĩnh mệnh.” Hiện thời tu vi Nguyễn Thanh Tuyết đã là Kim đan kỳ, lại có kinh nghiệm phong phú, đưa Giải Mật Nhi rời khỏi cũng không tính là khó khăn.

Hiển nhiên Giải Mật Nhi còn có chút không nỡ, nhưng nhìn khuôn mặt dịu dàng của Hiên Khâu Thiên Giác, lời gì cũng nói không ra, cuối cùng chỉ có thể đôi mắt đẫm lệ dịu dàng, cẩn thận mỗi bước rời khỏi.

So với hai người khác, sắc mặt Hoa Vũ Lâu là khó coi hơn rất nhiều. Giải Mật Nhi là hắn mang về, cũng là hắn tiến cử cho sư phụ, Giải Mật Nhi đã từng chỉ một phàm nữ bình thường, cả tu chân là cái gì cũng không biết, không nghĩ tới cuối cùng bởi vì tư chất thượng hảo mà nhảy vào Thanh Đan Môn, việc này không khác gì đánh mặt Vân Khuyết tông.

Tông môn trên đại lục Hoàn Thần có thể nói vô cùng quan trọng, tu sĩ đến từ địa vực và chủng tộc khác nhau, tông môn là liên hệ duy nhất ràng buộc bọn họ, thông thường mà nói, trừ phi tông môn giải tán, tu sĩ bình thường sẽ không ruồng bỏ tông môn của mình.

Hơn nữa, mỗi một tông môn đều có bí pháp và bí mật riêng, đối với tu sĩ chủ động rời khỏi tông môn, từng tông môn đều có trừng phạt vô cùng nghiêm khắc, trước khi rời khỏi Vân Khuyết tông, Giải Mật Nhi một một chữ cũng không nói chuyện rời khỏi tông môn, đến sơn mạch Hằng Đoạn lại đột nhiên rời khỏi, nàng là đoán ra sư phụ sẽ không trừng phạt nàng?

“Vũ Lâu, không cần nghĩ nhiều.” Hiên Khâu Thiên Giác phát hiện tâm trạng Hoa Vũ Lâu không ổn định, tiếp tục nói.”Đi thôi, sơn cốc này linh lực đầy đủ, vừa lúc hợp bế quan tu luyện.”

Trong lòng Hoa Vũ Lâu ngũ vị tạp trần, rầu rĩ gật gật đầu, đi theo Hiên Khâu Thiên Giác rời khỏi.

Thấy người đã đi, Long Tiểu Chi cũng ra khỏi hốc cây, đứng ở trên thân cây duỗi lưng một cái, hứng thú của nàng đối với cuộc trò chuyện của mấy người không lớn, nhưng xem ra, cái người lớn lên rất đẹp mắt kia sẽ bế quan ở sơn cốc.

Long Tiểu Chi khéo léo chạy đến đầu cành, nhảy xuống, đồng thời áo choàng tím nhạt trên lưng trong nháy mắt mở ra, cánh tím hơi mờ nhanh nhẹn lay động. Long Tiểu Chi cảm thấy mình cần thu thập thức ăn nhanh lên, có rất nhiều thứ là bản thân nàng nhọc nhằn khổ sở trồng.

Vì phòng ngừa thức ăn bị hái đi, Long Tiểu Chi khó được qua vài ngày đi sớm về trễ. Sau đó nàng phát hiện, hai người ở lại trong sơn cốc đại khái đã tích cốc, căn bản không cần ăn gì. Long Tiểu Chi xụ mặt, không hiểu sao có chút không vui.

Vì vậy lúc Nguyễn Thanh Tuyết đưa Giải Mật Nhi rời khỏi sơn mạch Hằng Đoạn trở về, phát hiện sư đệ nhà mình ngồi xổm trước một mảng lớn ô mai ngẩn người. “Vũ Lâu, tại sao lại ở chỗ này?”

Hoa Vũ Lâu vội vàng đứng dậy, kéo Nguyễn Thanh Tuyết vào trong bụi cỏ ẩn giấu.”Nhị sư huynh, trong sơn cốc có một con tiểu yêu tử điệp, lớn lên đặc biệt đáng yêu, ta nghĩ bắt đến đưa cho sư… Sư phụ.”

Hoa Vũ Lâu theo thói quen muốn nói ra hai chữ sư muội, cuối cùng lại miễn cưỡng chuyển hướng. Hoa Vũ Lâu và Giải Mật Nhi cùng tuổi, ở Vân Khuyết tông quan hệ tốt nhất với Giải Mật Nhi, thường ngày xem Giải Mật Nhi như muội muội.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.