Trong phòng bất thình lình bốc lên ngọn lửa, ngọn lửa bên ngoài màu tím bao bọc lấy ngọn lửa bên trong màu vàng, bắt đầu thiêu đốt từ dưới lòng đất lên, không giống như ngọn lửa thông thường, nó không mang đến bất kỳ nhiệt độ nào.
Mặt đất sấm sét bạo phát ra vết nứt, ngọn lửa lạnh từ trong vết nứt giống như mạng nhân dâng lên, dưới chân căn phòng sụp đổ dần dần hóa thành nham thạch nóng chảy sền sệt.
Thảm bị ngọn lửa lạnh nuốt chửng, bàn trà, khối xây dựng và đồ chơi chất đống ở các góc bị hóa thành tro tàn, tan chảy vào dung nham bốc lên, mặc dù họ không thể nhìn thấy vị trí cụ thể của 324, nhưng có thể xác định, 324 không có cách nào để lui, đang hốt hoảng chạy trốn trong phòng.
Galm là một ma quỷ canh giữ địa ngục, và sức mạnh của tuyến thể Galm sau khi tổng hợp hai tuyến thể của sói xám Bắc Mỹ thực sự xứng đáng với cái tên của ma thuật.
Lấy năng lực của người bình thường đem một thí nghiệm thời kỳ trưởng thành bức đến trình độ này đã đủ để xưng là thực lực kinh diễm, nếu như trong thi cử hai huynh đệ này liền phát huy thực lực xuất hiện, chỉ sợ Sưu Quỷ Đoàn vẫn có thể ngồi vững ở vị trí thứ nhất.
Bạch Sở Niên ôm quả bóng cá lăn vào góc tường vào trong ngực, ngẩng đầu nói với không khí hai câu lạnh lẽo: “Hai người người ta liều mạng một tuyến thể, có bản lĩnh cậu cũng học đi.”
Vô Tượng Tiềm Hành Giả không thể đồng thời bắt chước năng lực của hai người, nhất định phải phân ra thứ tự trước sau, điều này cũng có nghĩa là cậu ta không cách nào bắt chước tuyến thể song tử được, bởi vì bất kỳ một nửa trong tuyến thể song tử lấy ra cũng không có bất kỳ năng lực nào.
Trong căn phòng trống rỗng vang lên tiếng cười kỳ quặc: “Các người, có thể chịu đựng được bao lâu?”
Bạch Sở Niên nhìn về phía huynh đệ Hạ gia, trên người bọn họ tản mát ra tin tức tố áp bách đã không còn mãnh liệt như lúc đến.
Tuyến thể song tử sau khi tổng hợp tuy rằng cường đại nhưng lại có một hạn chế trí mạng, bởi vì hai người mỗi người mỗi người tuyến thể đều chỉ bằng một nửa kích thước của người thường, không gian lưu trữ năng lượng cũng tương đối nhỏ, cường độ có thừa nhưng sức chịu đựng không đủ, đây cũng là bệnh chung của tất cả năng lực bộc phát.
Hai anh em Hạ gia đồng thời nhìn về phía Bạch Sở Niên: “Mau nghĩ biện pháp bắt hắn ra, chúng tôi không trụ được lâu nữa đâu.”
Nếu như có thể xác định rõ vị trí của địch nhân, anh em Hạ gia chỉ cần đem tất cả hỏa diễm hội tụ một chút đem 324 tan chảy thành tro tàn, nhưng mỗi một góc trong phòng lớn như vậy đều có thể trở thành nơi ẩn thân của 324, công kích nghiền ép kiểu thảm đối với tiêu hao tuyến thể thật sự quá lớn.
Bạch Sở Niên nhếch khóe môi lên, khẽ cười nói với đối phương không nhìn thấy: “Còn cậu thì sao, cậu có thể chống đỡ được bao lâu?”
Lời này hiển nhiên nhắc nhở Vô Tượng Tiềm Hành Giả, cậu ta lần nữa tích súc lực lượng, mây sấm sét từ trần phòng hội tụ, phục chế 200% năng lực phóng điện của Rimbaud, mây sấm sét cơ hồ thành một đám mây đoàn màu đen, tia chớp dày đặc bổ xuống, mỗi một lần công kích đều ẩn chứa sát ý, xem ra là tính toán tốc chiến tốc thắng.
Mặt đất thiêu đốt hừng hừng tử hỏa, mà trần nhà lại không ngừng bổ xuống tia chớp với áp suất cao, toàn bộ gian phòng bị năng lượng dày đặc cơ hồ lấp đầy, còn có thể cho người đứng vững không gian giảm mạnh.
Bạch Sở Niên phóng ra một luồng tin tức tố trấn an, vỗ vỗ quả bóng cá trong ngực, thấp giọng nói: “Lấp đầy khoảng trống.”
Rimbaud cũng không hiểu ý nghĩa của mệnh lệnh này của Bạch Sở Niên, nhưng canh vẫn làm theo, thân thể giãn ra, từ hình cầu mở ra, nhanh chóng hấp phụ vào vách tường, đuôi cá trong suốt tích trữ điện quang.
Bạch Sở Niên dựa vào vách tường, đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ ngón tay, chờ đợi một sơ hở.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả tuy rằng có thể bắt chước năng lực của người khác, nhưng không thể miễn dịch năng lực bắt chước của người khác, nói cách khác Vô Tượng Tiềm Hành Giả vừa không chống điện, cũng không thể ngăn cản gai nhọn, càng không thể phòng cháy, như vậy cậu ta phóng ra công kích dày đặc chung quy là muốn tránh được vị trí đứng của mình.
Như vậy cậu ta tất nhiên đứng ở trong khe hở của tia chớp cùng hỏa diễm.
Hai móng vuốt Rimbaud vững vàng bám vào vách tường, cung lên gai nhọn ở lưng, lam quang huyễn mục mãnh liệt theo từng xương cá cùng vây lưng liên tiếp bộc phát, dòng điện cao áp bao phủ toàn bộ nơi giông bão thiểm điện chưa từng đánh trúng.
Một mặt trăng lơ lửng không hề báo trước xuất hiện ở góc đông bắc của căn phòng.
Đây là cái gọi là năng lực J1 nguyệt thực toàn phần, năng lực phòng hộ, nguyệt bàn có thể ngăn cản công kích trong phạm vi bao phủ.
Nhưng kích thước của đĩa mặt trăng có hạn, khi đĩa mặt trăng xuất hiện, vị trí của đối tượng bảo vệ hoàn toàn bị phơi bày.
Bạch Sở Niên chờ chính là hiện tại.
Hắn tung người nhảy lên, tay trái khẽ nâng lên, móng chân mãnh thú bén nhọn sắc bén vươn ra, cả cánh tay trái bao trùm một tầng lông trắng như tuyết, gân xanh cơ bắp trướng lên, một quyền đánh vỡ trăng lơ lửng trên không trung, mặt trăng vỡ vụn, mảnh vụn màu vàng văng tung tóe khắp nơi, móng vuốt thú mãnh liệt mạnh mẽ đem thí nghiệm tàng hình núp sau nguyệt bàn vững vàng đặt trên mặt đất.
Động tác này chỉ ở giữa điện quang thạch hỏa, trong nháy mắt qua đi, cánh tay Bạch Sở Niên khôi phục nguyên trạng, thân thí nghiệm tay trái kìm chế dần dần hiện ra đường nét, một omega dáng người nhỏ nhắn hiện ra thực thể, hai tay liều mạng bám lấy bàn tay thon dài hữu lực trên cổ mình.
Ánh mắt Omega đích xác rất lớn, nhưng cũng không vượt qua phạm trù bình thường, trên lông mi dài chợt lóe lên nước mắt, phía sau mông mọc một cái đuôi dài màu xanh biếc giống như tắc kè hoa, vô lực cuốn lên cổ tay Bạch Sở Niên.
Trên người 324 mặc một chiếc áo thun hình gà con ngây thơ, cỡ áo rất nhỏ, cho dù mặc trên người của 324 này là cũng bị siết chặt rất không vừa người, vừa nhìn liền không phải là quần áo của cậu ta.
“Anh không bắt được tôi…” 324 hung ác trừng mắt, vươn cánh tay nhỏ nhắn đánh Bạch Sở Niên, nhưng không thể tiếp cận được.
“Đó là cậu cho là vậy.” Bạch Sở Niên ngồi xổm xuống, dùng sức nhéo nhéo má núng nính mập mạp trên mặt 324: “Từ viện nghiên cứu trộm ra hai nhánh thuốc HD, tự mình tiêm một mũi mới phát ra một năng lực tự sao chép, đúng không?”
324 sửng sốt, ánh mắt lập tức sợ hãi.
Máy thông tin trên tai Bạch Sở Niên vang lên một tiếng, hắn mở kênh tiếp nhận, nghe thấy thanh âm có chút nóng nảy của Hà Sở Vị: “Hai đội viên của tôi đâu?”
Bạch Sở Niên thoải mái nói: “Vẫn còn sống nhăn răng.”
Hà Sở Vị thở phào nhẹ nhõm, đem kết quả bắt giữ nói cho hắn biết: “Tôi phân công hai tổ đặc chủng đến tiểu khu Hinh Viên mà cậu nói, sau khi tìm kiếm kiểu thảm, từ dưới gầm giường phòng ngủ của một hộ gia đình tìm ra bản thể của Người Tiềm Hành Vô Hình đang ẩn thân giải trừ, đã an toàn bắt giữ.”
“Ừm, được.” Bạch Sở Niên quay đầu lại nhìn về phía thí nghiệm thể đang giãy dụa trong tay mình, 324 lộ ra biểu tình u buồn bất đắc dĩ ở trong tay Bạch Sở Niên hóa thành một bãi bột phấn.
Bạch Sở Niên vỗ vỗ bụi bặm trên tay, ôm lấy Rimbaud: “Đi thôi, nhiệm vụ hoàn thành.”
Bọn họ lần lượt xuyên qua sáu gian phòng màu vàng sụp đổ, sáu phòng đều là nhà đồ chơi giống nhau như đúc, ngoại trừ phòng thứ nhất treo một ngọn đèn sao trên trần nhà, còn lại năm gian còn lại đều chỉ có hai vách tường phát sáng.
Hạ Văn Tiêu khoác vai em trai bước chân lảo đảo đi theo Bạch Sở Niên, lải nhải truy hỏi hắn vừa mới dùng năng lực phân hóa gì, hiện tại đây là chuyện gì xảy ra.
Bạch Sở Niên chỉ nhặt một phần không quan trọng giải thích: “Phòng màu vàng đầu tiên là phòng ngủ trẻ em 324 cuối cùng trốn vào, các phòng còn lại đều là đáy giường phòng ngủ.
Chúng tôi thấy hai bức tường phát sáng, trên thực tế, giường được đặt ở góc phòng từ chân giường xuyên qua ánh sáng, trần nhà là tấm giường nhỏ.
Cho nên Vô Tượng Tiềm Hành Giả căn bản không ở chỗ này, bản thể vẫn giấu dưới gầm giường chưa từng đi ra, vừa rồi cái kia là cậu ta dùng năng lực đồng sinh sao chép ra, có điều là cũng may hai người dùng chung cùng một tuyến thể, đánh phế một cái, cái kia cũng phế đi.”
Huynh đệ Hạ gia nghe xong lông tơ dựng đứng, nhỏ giọng lảo đảo đêm nay nếu không thì cùng nhau ngủ đi, đem năng lực phân hóa của Bạch Sở Niên bỏ lại sau đầu.
Bạch Sở Niên tiến đến giữa hai người bọn họ: “Ha, đến liên minh omega làm việc không, đãi ngộ siêu tốt, tiền lương tiền thưởng phúc lợi không cần phải nói, rất thiếu al (cu) pha (li).
“
Hai con sói nhỏ lẩm bẩm: “Chúng tôi đi theo đội trưởng, đội trưởng đi đâu chúng tôi đi đó.”
Bạch Sở Niên lại bắt đầu đánh bản thảo bày mưu tính kế làm sao đào được cái tên đại trực lão kia.
Lối ra bị cảnh sát đào bới, mấy người an toàn thoát ly, hai con sói nhỏ được quân y PBB mang đi kiểm tra, cảnh sát cao cấp do sở cảnh sát phái tới cầm sổ ghi chép hỏi Rimbaud.
Sĩ quan cảnh sát: “Chúng tôi đã tiếp nhận thành công 17 con tin vậy còn lại ba người khác đang ở đâu vậy?”
Rimbaud: “Trên tường.”
Sĩ quan cảnh sát: “? “
Rimbaud: “Bánh nhão.”
“Được rồi, đừng nói lung tung nữa.” Bạch Sở Niên che miệng Rimbaud ôm con cá không lo lắng đi: “Chúng tôi đi tiểu khu Hinh Viên xem một chút.”
Hầu hết quân đội PBB đã rút lui, bởi vì nhận được thông báo của cấp trên, nói rằng cơ thể thí nghiệm 324 của Vô Hình Tiềm Hành Giả đã bị sa lưới tại tiểu khu Hinh Viên thành phố Thông Khẩu.
Vô Tượng Tiềm Hành Giả hai tay bị còng tay cúi đầu yên lặng đi theo hai nhân viên chống bạo động lên xe áp tải vũ trang, vóc dáng cậu ta rất nhỏ, ở trước mặt nhân viên phòng bạo động alpha cao lớn có vẻ gầy yếu hơn, cả người cậu ta phủ đầy vết đạn do đạn lưu lại, bởi vì lực tự chữa bệnh của cơ thể thí nghiệm mạnh hơn người bình thường, đầu đạn còn chưa kịp lấy ra, đã bị cơ bắp sinh trưởng lại bao bọc trong thân thể, cứ như vậy trôi qua ba năm.
“Thiếu tá không đến bắt tôi sao?” Trước khi lên xe, cậu ta nâng đôi mắt lên nhẹ giọng hỏi: “Mỗi phòng tôi đều dùng trọng lực của anh ấy để thao tác, tôi viết tên tôi khắp nơi, tại sao anh ấy không đến bắt tôi…”
Một trong những nhân viên chống bạo động thúc giục cậu lên xe buýt: “Mày còn có mặt mũi mà nhắc đến thiếu tá à? Ngài ấy đến nay cánh tay vẫn chưa khỏi hẳn, còn không phải là do mày hại?”
Cậu nâng hai tay lên, một bộ gạch từ tính từ trạng thái vô hình xuất hiện trong lòng bàn tay: “Cái này, đưa cho thiếu tá…”
Nhân viên chống bạo động cho rằng đây là vật phẩm nguy hiểm gì, lập tức đè lại 324, đem khối xây từ lực trong tay cậu đập đổ, hình vuông nhỏ màu sắc khác nhau rải rác trên mặt đất.
Khi Bạch Sở Niên lái xe tới tiểu khu Hinh Viên, quân đội đã rút đi, đám người vây xem náo nhiệt cũng tan rã.
Bạch Sở Niên xuống xe, ngồi xổm xuống đất, đem khối xây nhỏ đầy đất nhận được cùng một chỗ, đếm, vừa vặn 28 khối, có màu lam, đỏ và vàng.
Hắn dựa theo phương thức bày biện căn phòng nhỏ mật thất trong đầu, đem khối xây từ tính khôi phục biến thành trên bản vẽ của nhà văn vẽ mặt dưới ba Rimbaud, cao năm đình có hình vuông dài.
“A, hóa ra là như vậy.”
Hắn tách mỗi màu sắc, đẩy xuống các khối xây dựng, khối lập phương kết nối với nhau để thu hút, rõ ràng ghép thành 3, 2, 4.
Hậu kỳ Vô Tượng Tiềm Hành Giả 1
Sau khi bị bắt, cơ quan thực nghiệm 324 đã bị thẩm vấn theo quy trình, nhưng cậu không nói một lời, yêu cầu duy nhất là muốn gặp thiếu tá.
Thẩm vấn cho rằng 324 có lẽ hận thù trong lòng sẽ gây bất lợi cho thiếu tá, sau khi báo cáo được phê duyệt, thiếu tá đồng ý gặp anh ta.
Hà Sở Vị dẫn người đến chỗ 324.
324 có gương mặt non nớt sau một thời gian dài thẩm vấn trở nên vô cùng tiều tụy.
Khi đi ngang qua bồn rửa tay, 324 nhìn mình trong gương, sau đó nghiêm túc rửa mặt, mới tiếp tục đi theo Hà Sở Vị.
Đến trước cửa phòng nghỉ của thiếu tá, Hà Sở Vị dừng lại, khóa hai cửa báo cáo.
“Vào đi.” alpha bên trong nói.
Hà Sở Vị dùng họng súng đẩy 324 một cái: “Đi đi, đừng động não lệch lạc, bằng không ngươi sẽ chết chắc.”
324 bị còng tay, yên lặng đi vào phòng nghỉ của thiếu tá, Hà Sở Vị ở ngoài cửa chuyên tâm trông coi, nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong, một khi 324 có ý đồ công kích, Hà Sở Vị sẽ đánh chết hắn trước tiên.
Hắn lại nghe câu đầu tiên của 324 trong phòng chờ và nói: “Không có phẩn thưởng nào để cho một người tốt như ngài rồi.”
Giọng nói của thiếu tá không hề giật mình: “Không nhất thiết phải vậy.”
Hậu kỳ 2
Phát lại cảnh chiến đấu trong phòng lưu trữ PBB: K030, ngày 20 tháng 6 năm 2000.
Đoạn video đầu tiên: Lực lượng Phong Bạo đẩy 324 vào tầng một của tòa nhà xây dở, do không thể xác định được vị trí của địch, vì vậy quyết định nổ súng bắn phá, vô tượng tiềm hành gải trúng đạn quá nhiều, gần như chết, tình huống cấp bách bắt chước khả năng thao túng trọng lực của thiếu tásư tử J1, tăng cường 200%, làm cho tòa nhà xây dở sụp đổ rồi nhân cơ hội chạy lên tầng hai.
Đoạn video thứ hai: Thiếu tá một mình đuổi theo tầng hai, lúc này năng lực M2 của 324 đã hết hiệu lực, bước vào giai đoạn suy yếu, trạng thái tàng hình được giải trừ.
Thiếu tá thấy cậu ta là một đứa trẻ, vì vậy hắn đã thu súng lại và lấy ra một quả táo chưa kịp ăn từ ba lô của mình rồi đặt nó trên mặt đất để thu hút cậu.
Đoạn video thứ ba: 324 cẩn thận đi qua, nhặt quả táo ôm vào lòng, nhưng giàn giáo chịu lực trên đỉnh đầu đột nhiên sụp đổ, thiếu tá phóng người nhào tới, dùng thân thể chặn vật rơi trên đỉnh đầu 324, cánh tay trái bị thanh thép xuyên qua.
324 hoảng hồn rồi chạy trốn.
Hậukỳ 3
Nhà thiếu tá.
Điện thoại di động trên bàn vang lên, alpha nhìn thoáng qua tên người gọi rồi nhận lấy.
Là anh trai của hắn gọi tới, nói đã sắp xếp một omega môn đăng hộ đối, muốn hắn đi xem mắt.
Hắn ứng phó qua loa vài câu liền cúp điện thoại.
324 nhìn vào khung ảnh không tì vết trên bàn làm việc, chớp mắt hỏi: “Đây có phải là người ngài thích không?”
Sau đó, sử dụng khả năng đồng hành biến mình trở thành omega trong ảnh.
Thiếu tá khiển trách cậu.
324 thay đổi trở lại và vô tội hỏi: “Tại sao lại mắng tôi? Omega có tai thỏ thực dễ thương , đây không phải là lỗi của thiếu tá.”
Thiếu tá nói: “Anh ấy đã kết hôn từ lâu rồi.”
324 không cảm thấy đó là một trở ngại, cậu đề nghị: “Giết người phối ngẫu của anh ấy để đoạt lại anh ấy.”
Thiếu tá lắc đầu: “Thế giới loài người không đơn thuần như cậu nghĩ đâu.”
324 vẫy đuôi: “Nếu như tôi cũng có tai thỏ lông và đuôi thỏ thì tốt rồi, nhưng tôi chỉ có một cái đuôi nhẵn, thiếu tá có thích đuôi đổi màu của của tắc kè hoa không, tôi có thể cuộn thành cuộn tròn cho ngài xem.”
Thiếu tá cười: “Rất dễ thương.
Đôi mắt to của cậu cũng rất dễ thương, hơn nữa cậu không cần phải làm hài lòng người khác.”
324: “Ngài phải đi làm rồi sao? Tôi có thể giúp ngài sắp xếp tủ quần áo không?”
“Không cần, sẽ có người giúp việc đến làm.”
324 có chút buồn bã: “Nhưng tôi sẽ trở lại nhà tù ngay lập tức, tôi không thể làm điều gì đó cho ngài …!Tôi không muốn quay lại nhà tù.”
“Làm điều gì đó sai trái cần phải chịu trách nhiệm.”
324 cắn môi: “Tôi có thể gặp lại ngài sau khi tôi ra ngoài không? Tôi sẽ phải ở trong đó trong một thời gian rất dài.”
“Cậu ở bên trong mà ngoan thì có thể.”
Gần trưa, nhà bếp nhà nào cũng đều bay ra mùi thức ăn, Bạch Sở Niên huýt sáo, một thân quần vest màu đen, giẫm lên chữ người kéo lên thang máy, tay trái xách rau tay phải xách thịt, tay trái chia ra hai ngón tay cầm hành lá, tay phải kẹp chìa khóa điện thoại di động, ngân nga bài hát, chân đạp mở cửa, lại dùng chân đóng cửa, loạt xà loạt xoạt đi vào phòng bếp, rửa rau thái rau, đổ bột vào nhân thịt thêm gia vị rồi khuấy, đun nước, đeo găng tay nhựa rồi vo viên thành cục bỏ xuống nồi, cuối cùng cho rau chân vịt vào nồi.
Thịt viên trôi nổi trên dưới nồi, Bạch Sở Niên thân đeo tạp dề điểm sóng màu lam đứng bên cạnh nồi thỉnh thoảng dùng thìa khuấy một chút, mùi thơm bay ra ngoài cửa sổ.
Điện thoại di động đặt trên kệ bát đổ chuông hiện lên phần thông báo người gọi là “sếp”.
Bạch Sở Niên tùy tiện lau nước ở tay trên tạp dề, ngâm nga bài hát nhận điện thoại.
Ngôn Dật: “Ở nhà suy nghĩ lại thế nào rồi?”
“Cũng vừa vừa rồi.” Bạch Sở Niên múc một muỗng canh cúi đầu nếm thử: “Đặc biệt tuyệt vời, tôi ở Tân Tây báo danh vào một lớp học, tìm được ý nghĩa của cuộc sống.”
Ngôn Dật: “… Tháng trước cậu hỗ trợ sở cảnh sát liên minh tham gia cứu hộ căn nhà kim tự tháp, được tính là lấy công chuộc tội, cậu có thể trở về rồi.”
Bạch Sở Niên: “? Lớp học tôi còn học chưa xong, đã học được cách tỉa hoa quả rồi, tôi còn ở trong lớp tỉa được một con thỏ đạp ưng, rất đẹp, buổi chiều tôi đưa cho ngài và chú Cẩm.”
Ngôn Dật xoa huyệt thái dương: “Không cần. Buổi chiều cậu đến trại huấn luyện đặc vụ mới, có người đang chờ cậu.”
“Ò.”
Điện thoại cúp máy, vậy là kỳ nghỉ tuyệt vời của hắn kết thúc rồi.
Bên hông bỗng nhiên nhẹ nhàng khoác lên một đôi tay dài.
Thân thể Bạch Sở Niên cứng đờ một chút, sau lưng liền dán lên một thân thể lạnh lẽo, sau đó, phảng phất như một mảnh bông tuyết rơi vào bên cổ, đôi môi lạnh lẽo hôn lên.
Một sợi tóc vàng buông xuống bên gò má, Bạch Sở Niên quay đầu lại, nhìn thấy một đôi mắt màu lam nước biển mê hoặc người khác.
Chiều cao của Rimbaud phụ thuộc vào việc anh dùng đoạn xương cá nào để chống đỡ thân thể để đứng, ví dụ như lúc này, anh có thể cao như Bạch Sở Niên.
Anh kéo cà vạt lỏng lẻo, mở rộng cổ áo cảnh phục, phóng thích tin tứ tố từ sau lưng ôm eo alpha, bàn tay quấn băng từ vạt áo chui vào áo vest alpha vuốt ve, bề mặt thô ráp của băng ma sát với cơ bụng săn chắc.
“Randi kiblan defuyo nibogi obe.” Nhân ngư hời hợt thì thầm bên tai alpha, giọng nói có loại dục vọng nặng nề cùng gợi cảm khiến người ta chậm chạp.
Sau một tháng được cấp pheromone trấn an, nhân ngư đã bước vào giai đoạn cuối của giai đoạn nuôi dưỡng, có thể hiểu đầy đủ ngôn ngữ để thể hiện cảm xúc, nhưng vì hệ thống ngôn ngữ mà anh sử dụng từ khi còn nhỏ khác với con người, vì vậy vẫn còn những khiếm khuyết lớn trong ngôn ngữ nói.
Các giáo sư lão thành của bộ y tế Lliên minh có nghiên cứu về ngôn ngữ nhân ngư, nhưng ngôn ngữ hình thể của các loài cá khác nhau và các loài cá khác nhau thì ngôn ngữ là hoàn toàn khác nhau, cho đến nay con người cũng không thể giải mã hoàn toàn ngôn ngữ của nhân ngư, chỉ có một số từ phổ biến có thể được xác định:
Ví dụ, “Randi” có nghĩa là mèo, nhưng đặc biệt đề cập đến những loài có miếng đệm móng vuốt màu hồng, những con mèo thông thường khác thì đọc là “Rando”.
“Kadin” Có nghĩa là chờ đợi, sau này.
“Obe” Có nghĩa là tình dục. Giao kết…
Yết hầu Bạch Sở Niên lên xuống, cúi đầu đem canh thịt viên múc vào nồi canh sứ trắng đậy nắp lại, khàn giọng nói: “Đừng câu lửa. Bộ y tế liên minh đã nói các thí nghiệm thời gian nuôi cấy là không có ý thức tự chủ hoàn chỉnh và khả năng chịu trách nhiệm với hành vi của mình, tôi bây giờ mà lên giường với anh tôi sẽ phải ngồi tù mất.”
Rimbaud nhíu mày mỏng màu sáng, đuôi mơ hồ có xu hướng từ xanh sang đỏ.
Anh ra sức đẩy alpha đến bên cạnh tủ, đuôi cá hình xoắn ốc từ bên hông alpha bắt đầu cuốn đến đùi, hai tay ôm lấy cổ đối phương, đem toàn bộ trọng lượng của thân thể đều treo trên người alpha, môi dán lên cổ Bạch Sở Niên khẽ hôn, trên da ở vị trí này còn lưu lại hai dấu hiệu hình cá màu lam còn chưa phai hết, hiển nhiên Rimbaud cảm thấy màu sắc của nó đã nhạt rồi.
Khi răng sắc nhọn của nhân ngư cắn xuyên qua da bên cổ, một cỗ tin tức tố hoa hồng trắng thơm ngát rót vào dưới da, cơn đau nhức của dục vọng tạp phân khiến đầu vai Bạch Sở Niên nổi lên gân xanh, hắn dựa vào tủ ngửa đầu rít hít vào: “Đau quá, tin tức tố của anh truyền quá nhiều rồi.”
Một dấu hiệu hình cá màu xanh đậm từ dưới dấu răng thấm máu hiện lên, Bạch Sở Niên cúi đầu, một tay nâng thân thể nhân ngư, tay trái đẩy cằm omega khẽ nhướng lên, mặt mày mang theo ý cười cong cong nhìn anh: “Không sao, anh cứ khi dễ tôi đi, tôi chờ đến khi anh trưởng thành rồi khóc cầu xin tôi đừng đi vào chỗ chết.”
Bàn tay Rimbaud áp sát bụng alpha di chuyển xuống phía dưới, đồng thời vây cá ở bụng dưới của mình cũng bị đẩy lên.
“Boliea mitub jideio meqiu.” Anh ở bên tai alpha mê hoặc thì thầm.
“Meqiu” có nghĩa là đẻ trứng, và “jideio” có nghĩa là túi đựng dục.
Nhân ngư bởi vì số lượng thưa thớt, đương nhiên cân bằng làm cho phương thức sinh sản của bọn họ trở nên đa dạng, để đạt được tốc độ giãn nở quần thể thích hợp nhất, trong đó một loại phương thức sinh sản chính là trong tình huống hoàn cảnh ác liệt, nhân ngư omega sẽ phân tán trứng vào trong cơ thể alpha của nhân ngư khác nhau, làm cho alpha thực lực cường đại hơn cứng rắn hơn thay vì nở, đạt được tác dụng bảo vệ con cái.
Nhưng hầu hết alpha bên ngoài nhân ngư không có túi đựng dụng, vì vậy có thể hiểu được ý nghĩa của Rimbaud là anh muốn cùng với Obe của Bạch Sở Niên.
“Mẹ kiếp, anh cũng quá có ý nghĩ đi. Có thể, nào lại đây, lão công ôm em.” Bạch Sở Niên hai tay đỡ lấy eo nhỏ của Rimbaud, thân thể kề sát vào anh, hai má dán vào cổ Rimbaud.
Rất nhanh, nhiệt độ cơ thể Bạch Sở Niên xuyên thấu qua băng dưỡng ẩm truyền đến da Rimbaud, Rimbaud bắt đầu cảm thấy nóng, vì thế vặn vẹo thân thể tản nhiệt.
Nhưng Bạch Sở Niên không buông tay, ngược lại ôm chặt hơn: “Làm gì vậy, đừng chạy chứ.”
Nhiệt độ càng ngày càng cao, Rimbaud bị nhiệt độ cơ thể alpha làm cho thập phần khó chịu, giãy dụa trong lòng Bạch Sở Niên.
“Nóng.”
“Cái này cũng nhịn không được, bên trong tôi càng nóng, anh có muốn thử xem hay không.”
“Có thể.”
“Miệng còn cứng ghê.” Bạch Sở Niên mở bàn tay đặt trên mông Rimbaud, Rimbaud bị nóng đến cả người run rẩy, nhịn không được đẩy bả vai alpha ra: “Buông ta ra. Nóng quá…”
Bạch Sở Niên cố ý dạy cho omega có ý đồ tạo phản một bài học, vì thế không buông tay, lại không nghĩ tới, trong mắt Rimbaud nổi lên một tầng nước tràn vào trên con ngươi lam bảo thạch.
“Haiz.” Bạch Sở Niên buông hai tay ôm chặt omega ra, cúi đầu hôn lên mắt anh: “Còn khóc nữa.”
“Được rồi được rồi không khóc.” Bạch Sở Niên ôm Rimbaud vội vàng trở lại phòng ngủ, đem con cá sắp bị nhiệt độ cơ thể nóng bỏng bỏ vào trong bể cá.
Rimbaud chui vào đáy nước, đuôi cá đong đưa một chuỗi sứa lam quang hiện lên, một lúc lâu sau anh mới nổi lên, hai tay vịn mép bể cá, mặt không chút thay đổi ngẩng đầu nhìn Bạch Sở Niên, trong ánh mắt lạch cạch rơi loại trân châu đen mang theo màu lam phân quang.
Bạch Sở Niên ngồi xổm bên cạnh bể cá, vuốt ve mái tóc Rimbaud an ủi: “Tôi nói đùa thôi, đừng khóc.”
“Ai nha, đều có thể tích góp được một sợi dây chuyền được rồi đấy, tôi cũng không thể dựa vào khi dễ lão bà mà làm giàu đâu.”
“Anh ngoan nào, cho anh xem thứ vui, lại đây.”
Rimbaud hướng hắn phun ra mấy cái bong bóng khinh bỉ, bơi đến góc cách xa Bạch Sở Niên, cuộn thành một quả bóng cá bất động.
Bạch Sở Niên đặt bàn tay lên vách ngoài bể cá, nhẹ nhàng gõ cửa kính: “Nhìn cái này xem.”
Rimbaud chia ra nửa ánh mắt nhìn hắn một cái, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên, bơi xuống dưới nước quan sát lòng bàn tay Bạch Sở Niên đặt trên vách ngoài bể cá.
“Randi.” Rimbaud vui sướng vươn đầu ngón tay qua thủy tinh chạm vào lòng bàn tay alpha, cái đuôi vểnh lên mặt nước, hướng Bạch Sở Niên bắn tym.