Kỳ nghỉ một tuần làm Lý Sùng Duyên đều có quầng thâm mắt, ngày hôm sau Diệp Bạch phải về đoàn phim, lúc này mới thành thật, ngủ sớm.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lý Sùng Duyên lái xe đưa Diệp Bạch đi căn cứ, đưa người đến tận nơi, lúc này mới lại lái xe đi. Vu Đồng nghe nói Diệp Bạch đã trở lại, đã sớm đứng ở bãi đỗ xe bắt đầu nhìn xung quanh, đầy mặt tràn ngập tò mò bát quái, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn chằm chằm Diệp Bạch nhìn a nhìn.
Diệp Bạch kỳ quái nói: “Làm sao vậy?”
Vu Đồng giúp cậu xách theo ba lô, thò lại gần nhỏ giọng hỏi: “Diệp ca, bức ảnh kia là anh chụp ở trong nhà Lý lão bản sao?”
“Em sao cũng biết vậy.” Diệp Bạch kinh ngạc nhướng mày, sư tỷ là đã từng đi qua biệt thự của Lý Sùng Duyên, cho nên biết cũng không kỳ quái, như thế nào Vu Đồng cũng nhẹ nhàng đoán ra được như vậy.
Vu Đồng cười, đặc biệt đắc ý nói: “Đương nhiên là do em thông minh. Diệp ca nếu là đi nhà người khác, Lý lão bản khẳng định sẽ không cho. Hơn nữa bên trong bức ảnh chụp kia có thật nhiều đồ rất đáng giá, không hổ là Thái Tử gia Lý gia, quá có tiền.”
Hai người ríu rít trở về khách sạn, Vu Đồng lại nói: “Diệp ca anh gần đây nhân khí đặc biệt tốt, nghe nói rất nhiều fan gửi quà đến công ty đấy, ngày mai em liền trở về công ty một chuyến đi lấy lại đây.”
Nhắc tới fan, Diệp Bạch lại nghĩ đến cậu từng bị người đập gạch ném trứng thúi, khóe mắt co giật.
Khoảng 9 giờ, người trở về đã không sai biệt lắm, mọi người bắt đầu chuẩn bị đóng phim. Diệp Bạch thay xong quần áo, nhìn trái nhìn phải, không phát hiện có bóng dáng Đào Mạc Kỳ, không khỏi tâm tình rất tốt.
Buổi sáng cơ bản đều là kịch võ, Diệp Bạch suất diễn đều rất thuận lợi, còn chưa tới giữa trưa, bên ngoài căn cứ đột nhiên đặc biệt thêm nhiều paparazzi, một đống phóng viên bát quái yêu cầu phỏng vấn đoàn phim cùng Diệp Bạch. Đái Khải ghét nhất là loại chuyện này, đều ngăn cản ở bên ngoài không cho tiến vào. Bất quá đám paparazzi không đi, vẫn cứ tụ tập ở đó.
Diệp Bạch cũng không biết phát sinh chuyện gì, ngày thường bên ngoài căn cứ cũng có người nằm vùng, bất quá sẽ không nhiều người như vậy. Lúc ăn cơm, liền nghe cách đó không xa có mấy diễn viên quần chúng đang khe khẽ nói nhỏ, hình như có nhắc tới tên của mình, nói là tin tức cái gì.
Diệp Bạch lấy di động ra, lục soát lục soát tên của mình, phát hiện quả nhiên có nhiều tin mới, bất quá mấy ngày nay tin tức bàn luận về cậu tương đối nhiều, Diệp Bạch cũng không biết bọn họ đang chú ý cái nào.
Cậu mở Weibo ra, phát hiện một đống tin nhắn cùng tag, click mở liền nhìn thấy cơ bản tag cậu vào một cái tin tức. Đề mục là, “Diệp Bạch cùng mỗ phú thương tranh giành tình cảm, bị mỗ phú thương thả chó cắn”, hơn nữa còn có tập ảnh chứng cứ, phía dưới thao thao bất tuyệt thuyết minh hình ảnh, làm cho tin tức này thoạt nhìn mức độ đáng tin đặc biệt cao.
Diệp Bạch sửng sốt, click mở hình ra xem, ảnh chụp có năm tấm, chụp chính là buổi tối khuya khoắt đen như mực không phải rất rõ ràng. Hai bức ảnh chụp đầu là Diệp Bạch cùng Tiểu Cáp ở chạy trong hoa viên, thuyết minh nói Diệp Bạch và mỗ phú thương đồng thời coi trọng một nữ diễn viên, hai người tranh giành tình cảm đánh nhau túi bụi, kết quả Diệp Bạch đến nhà người ta nói lý lẽ, bị mỗ phú thương thả chó cắn.
Diệp Bạch: “……”
Bức thứ ba chính là ảnh chụp chung Diệp Bạch cùng một nữ hài đứng chung một chỗ, Diệp Bạch cẩn thận nhìn lên, nữ nhân này còn không phải là nữ ba của đoàn phim sao? Suất diễn không quá nhiều, là một nữ hài ngày thường cũng không hay nói chuyện, nhìn qua có chút hơi cứng nhắc, tên là Trịnh Huyên Linh.
Diệp Bạch có chút đồng tình với Trịnh Huyên Linh, phỏng chừng lại là bị vô tội liên lụy rồi.
Bức ảnh chụp thứ tư là bức ảnh Lý Sùng Duyên cùng Trịnh Huyên Linh đứng cạnh nhau, tựa hồ là đang nói chuyện. Lúc ấy Lý Sùng Duyên nhận được điện thoại nói Diệp Bạch mất tích, đuổi tới đoàn phim tìm người, đem đoàn phim lật tung lên tận trời, từng dò hỏi Trịnh Huyên Linh có nhìn thấy Diệp Bạch hay không, liền trùng hợp như vậy bị chụp một bức ảnh. Bất quá mặt Lý lão bản bị xử lý mơ hồ, ảnh chụp lại không rõ ràng, cơ hồ nhìn không ra là ai.
Một bức ảnh chụp cuối cùng, thì lại là Diệp Bạch cùng Lý Sùng Duyên đứng chung một chỗ, đồng dạng chỉ đem Lý Sùng Duyên xử lý mơ hồ.
Cả tờ báo đều không có nói mỗ phú thương là ai, tạp chí bát quái tuy rằng muốn ra tin nóng, chính là cũng không dám trêu chọc vào nhân vật như Thái Tử gia Lý gia, bọn họ cũng không biết rằng Lý Sùng Duyên đã cùng Diệp Bạch ở bên nhau, cho nên chỉ đem Lý Sùng Duyên xử lý mơ hồ mà thôi.
Tin tức này vừa ra, trên diễn đàn lại nhiều thật nhiều tin bình luận, mọi người đương nhiên tò mò nhất chính là thân phận của mỗ phú thương, phú thương lớn lớn bé bé đều bị đoán một lần. Chỉ là bởi vì xưa nay hình tượng công chúng của Lý Sùng Duyên quá tốt, cư nhiên lại không ai đoán được.
Diệp Bạch nhìn chỉnh thể bài báo một lần, thuyết minh quả thực tựa như tận mắt nhìn thấy vậy, các loại thủ đoạn tranh giành tình cảm ùn ùn không dứt, trách không được võng hữu sẽ tin tưởng.
Lý Sùng Duyên nhìn thấy đưa tin liền gọi điện thoại cho Diệp Bạch, nói: “Tin tức anh sẽ cho người điều tra, em không cần lo lắng.”
“Em cảm thấy……” Diệp Bạch nói: “Phóng viên viết bản thảo này thật đủ lợi hại nha, anh ta nếu là một biên kịch, phim truyền hình khẳng định sẽ phát hỏa đóa.”
Lý Sùng Duyên: “……”
Diệp Bạch nói: “Tư duy phát hiện đặc biệt tốt, hơn nữa tính logic rất chặt chẽ.”
Lý Sùng Duyên nói: “…… Lo lắng phí cho em rồi.”
“Vì cái gì lại lo lắng cho em chứ.” Diệp Bạch nói.
*Editor: Đúng, mi là đồ vô tâm ngây thơ vô số tội, khỏi phải lo cho mệt người
Lý Sùng Duyên nói: “Gần đây không cần ra khỏi căn cứ, bất quá trong căn cứ cũng có thể không quá an toàn, mấy bức ảnh chụp sau đó có thể là người trong căn cứ chụp.”
“Em cũng cảm thấy thế.” Diệp Bạch nói.
Lý Sùng Duyên nói: “Chuyện này người đại diện của em sẽ phụ trách trả lời, em không cần lên tiếng.”
Diệp Bạch thành thật đáp ứng, cậu không đáp lại, nhưng lại đột nhiên nhảy ra một người không thể tưởng được, ở Weibo trả lời tin tức này trước.
Trịnh Huyên Linh đột nhiên phát ra một cái Weibo, đại thể ý tứ là bảo mọi người không cần đoán lung tung, cái này làm cho cô rất bối rối, cô cùng Diệp Bạch chỉ là bằng hữu bình thường mà thôi.
Một cái Weibo hàm hồ này từ ngữ lại phi thường ái muội, chỉ là làm sáng tỏ quan hệ của cô cùng Diệp Bạch, lại không giải thích quan hệ với mỗ phú thương, còn không phải là nói cách khác với mọi người, cùng Diệp Bạch không có quan hệ, cùng mỗ phú thương mới là quan hệ không bình thường sao?
Các võng hữu càng thêm ra sức tìm hiểu mỗ phú thương rốt cuộc là ai.
Đến buổi tối lúc hơn nửa đêm, đêm khuya tĩnh lặng, Diệp Bạch đều đã ngủ, Trịnh Huyên Linh lại phát Weibo mới, một hòn đá làm cả hồ dậy sóng, thì ra mỗ phú thương thế nhưng lại là Thái Tử gia Lý gia Lý Sùng Duyên.
Trịnh Huyên Linh đã phát một bức ảnh chụp, thoạt nhìn như là đóng phim hằng ngày, lời nói cũng giống, nói cái gì “Hôm nay đóng phim rất tốt, mọi người xem tạo hình mới của tôi này”. Ảnh chụp là Trịnh Huyên Linh tự chụp, bất quá thực xảo diệu chụp tới sườn mặt của một nam nhân, nam nhân hình như là đang nói chuyện cùng người ta, người đối diện vừa lúc bị che mất.
Ảnh chụp đặc biệt rõ ràng, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra, nam nhân trong ảnh chụp còn không phải là Lý Sùng Duyên sao.
Người hiểu chuyện đều biết, bức ảnh chụp này không phải chụp gần đây, mà là thời điểm lúc trước Lý Sùng Duyên tới đoàn phim thăm ban thì chụp, đã qua thời gian không ngắn. Trịnh Huyên Linh cũng không phải là đèn cạn dầu, cư nhiên lại nghẹn lâu như vậy, xem ra chuyện này cô ta làm là muốn nương nhờ Diệp Bạch và Lý Sùng Duyên mà lăng xê.
Tin tức tuôn ra, trên mạng bắt đầu điên cuồng, tòa tạp chí phát tin tức sợ hãi trước hết nhất, bọn họ không tính toán để Lý Sùng Duyên lão bản bị tuôn ra, kia chính là nhân vật mà ai cũng không chọc nổi đó.
Ngày hôm sau Diệp Bạch tỉnh lại, phỏng chừng cậu là người biết tin tức muộn nhất rồi, lúc tới điểm quay chụp không rõ nguyên do, liền nhìn thấy một đống người vây quanh, còn có người đang khóc, là cái loại khóc lóc thảm thiết á.
“Diệp ca, kia không phải là Lý lão bản sao?” Vu Đồng kinh ngạc lôi kéo cánh tay Diệp Bạch.
Diệp Bạch cẩn thận nhìn lên, quả nhiên liền nhìn thấy Lý Sùng Duyên đứng ở đối diện Đái Khải, đang nói chuyện cùng Đái Khải. Lý Sùng Duyên nhìn thấy cậu tới, liền duỗi tay vẫy vẫy, ý bảo cậu lại đây.
Diệp Bạch chạy chậm qua đó, nói: “Sao anh lại tới đây? Bên kia đang làm gì?” Cậu tò mò vọng về phía đó, phát hiện là một nữ nhân tóc dài ngồi xổm trên mặt đất bụm mặt khóc, khóc đến tê tâm liệt phế, thỉnh thoảng còn nghẹn ngào nói mấy câu.
“Tôi không phải cố ý, tôi không phải……”
Diệp Bạch cẩn thận vừa nghe, không phải kia là nữ ba Trịnh Huyên Linh cứng nhắc sao? Đây là làm sao vậy.
Người chung quanh đa số là chế giễu, cũng không dám đi lên khuyên can, không biết là ai gân cổ lên nói một câu, “Ai u uy, được rồi được rồi, khóc cho ai xem vậy chứ.”
Người hỗn trong vòng luẩn quẩn đều là nhân tinh, nào có bạch liên hoa cái gì. Trịnh Huyên Linh nghe nói như thế, như là phát tiết tất cả sức lực, tiếng khóc nhỏ đi, hai mắt không động. Cô vốn dĩ muốn mượn Diệp Bạch đang đỏ cùng Lý Sùng Duyên lăng xê một phen, nào nghĩ đến nhân khí còn chưa đi lên, Lý Sùng Duyên lại thật sự xuất hiện.
Lý Sùng Duyên nhìn thấy tin tức, liền đuổi tới đây, trực tiếp nói với Đái Khải, nữ ba nhân phẩm không tốt, đoàn phim không thể dùng người như vậy, nên đổi đi.
Trịnh Huyên Linh đột nhiên đứng lên, đầu bù tóc rối chật vật bất kham, khóc đến nhòa cả hóa trang, người chung quanh bị cô ta dọa sợ, đều lui ra phía sau hai bước. Trịnh Huyên Linh đứng lên liền nhào về phía trên người Lý Sùng Duyên, bất quá chút tốc độ này của cô ta Diệp Bạch chỉ cần giơ tay liền ngăn cản lại được.
Trịnh Huyên Linh thanh âm thực bén nhọn, nói: “Lý tiên sinh, anh nghe tôi giải thích, chuyện này không phải là tôi làm, là có người bảo tôi làm, hắn mê hoặc tôi, nói như vậy là tôi có thể đỏ, còn sẽ tài trợ cho tôi. Lý tiên sinh, tôi thật sự không phải cố ý.”
Mọi người như là thấy được trò xiếc mới, đều vui vẻ vây xem. Chỉ là Lý Sùng Duyên ở cách đó không xa bị coi như con khỉ, đều không có nhìn cô ta một cái, nói với Đái Khải: “Tôi đã an bài nữ ba mới qua hai ngày nữa sẽ tiến vào đoàn phim. Còn có tôi không muốn lại nhìn thấy trong căn cứ xuất hiện người không liên quan nào.”
Lời này ý tứ chính là, cho người nhanh chóng đuổi Trịnh Huyên Linh cùng trợ lý của cô ta đi đi.
Đái Khải kêu bảo vệ của căn cứ lại đây, cho người thỉnh Trịnh Huyên Linh đi thu thập hành lý rời khỏi căn cứ. Trịnh Huyên Linh đâu có chịu, khóc đến kinh thiên động địa.
Lý Sùng Duyên nói với Diệp Bạch: “Ăn sáng chưa?”
Diệp Bạch gật gật đầu, nói: “Bánh bao ngọt nhân trứng sữa ăn rất ngon, còn có cháo hải sản.”
Lý Sùng Duyên nói: “Chính là anh còn chưa ăn, bồi anh đi ăn một chút đi?”
Diệp Bạch ngó trái ngó phải, Đái Khải thực biết điều nói: “Nơi này phải thu thập một chút, tôi thấy nửa giờ sau mọi người hãy lại trở về đóng phim đi, khụ khụ.”
Vì thế Diệp Bạch vô cùng cao hứng đi theo Lý Sùng Duyên đi ăn cơm.
Bên kia Trịnh Huyên Linh còn đang tru lên, nói: “Lý tiên sinh anh tin tưởng tôi, là có người sai sử tôi, là Đào Mạc Kỳ là Đào Mạc Kỳ.”
y biẹ�v�|�7