Đã nửa tháng trôi qua, xung đột giữa Hàn gia và Hùng gia vẫn đang được tiếp diễn, nhưng tất cả chỉ là tiểu đả nháo, không gây được thiệt hại đáng kể. Nếu có xung đột lớn xảy ra,quan phủ sẽ rất nhanh vào cuộc, cho nên mọi việc trong Ô Quy thành đều được diễn ra như thường lệ không có gì thay đổi cả. Lâm Vũ cũng không hi vọng việc nhỏ nhoi này có thể gây lên tác dụng lớn, Lâm Vũ chính là đang đợi gió đông.
Chỉ cần gió đông đến, ngọn lửa mà hắn nhem nhóm sẽ được thổi bùng nên mạnh mẽ, đến lúc đó Hàn gia không chết cũng phải thương gân động cốt.
Tâm tình không tệ, Lâm Vũ quyết định ra ngoài dạo phố. Nhưng tâm trạng của hắn nháy mắt bị tụt xuống vô cùng kém cỏi. Hắn thật sai lầm khi dẫn Hắc Cẩu ra ngoài. Con cẩu ngốc vô dụng này không biết ở đâu học được thuật biến hình, từ một con mặt ngốc cẩu gầy trơ xương thành một con cún bé bỏng bụ bẫm với đôi mắt to tròn vô cùng đáng yêu.Lâm Vũ nhìn hắc cẩu được bao quanh bởi mỹ nữ, hắn trong nội tâm ghen ghét. Không chỉ vậy, càng tức chết hắn đó là con cẩu ngốc vô dụng này còn liên tục cọ đầu vào ngực mỹ nữ này đến mỹ nữ khác sau đó quay ra nhìn hắn, ánh mắt đầy chế diễu, cười mỉa mai nhìn hắn.
Nhìn xem những mỹ nữ kia bị vẻ ngoài bán manh của con ngốc cẩu lừa gạt ngoài miệng còn không ngừng “ Oa thật dễ thương”. Lâm Vũ cảm thấy mình phải có trách nhiệm giải cứu họ khỏi con cẩu ngốc vô dụng này.
Thế là Lâm Vũ tiến lên vươn tay nói “ các vị mỹ nữ, ta có chút việc bận xin phép đi trước” sau đó vươn tay ý định bắt đi hắc cẩu, trong lòng thì thầm nghĩ sau đó sẽ xử lí hắc cẩu ra sao, nghe nói cầy tơ bảy món mùi vị rất không tệ.
Ai ngờ được hắc cẩu bỗng rưng rưng nước mắt, thút thít hoảng sợ run nẩy bẩy rúc sâu vào ngực thiếu nữ. Sau đó co người lộ ra phần bụng từ lúc nào đã chi chít vết thương.
Lâm Vũ mộng, hắn cảm thấy vô số ánh mắt băng lãnh căm ghét nhìn hắn như nhìn rác rưởi đổ lên trên người hắn vậy, bây giờ hắn mới hiểu được miệng lưỡi phụ nữ đáng sợ thế như nào, chỉ nghe một chút cả đầu hắn đã choáng váng, hai mắt thì lảo đảo, Lâm Vũ muốn phản bác nhưng rất nhanh hắn nhận ra, hắn ngu ngốc,điên khùng ra sao mới đi nói lý với phụ nữ.
“ Đồ cẩu ngốc vô dụng,ngươi đây là có ý gì”
“ không phải ngươi đang ghen tỵ với ta sao, đồ tiểu nhân vô sỉ”
“…”
Dạ Như Âm vô cùng thoải mái, từ lần đầu tiên gặp Lâm Vũ, Lâm Vũ đã làm cho nàng cảm thấy chán ghét. Chính vì vậy,nàng đã ra tay chộm đi túi tiền của hắn. Sau đó, nàng cũng đã tự trách mình nhiều lần sao có thể hành động theo cảm tính được. Nhưng về sau, khi thấy được Lâm Vũ là người của Hàn gia, cảm giác tội lỗi bên trong nàng đều mất sạch. Người Hàn gia chẳng có ai là tốt đẹp cả. Hôm nay, nàng càng thêm kiên định ý nghĩ này, nhìn tiểu cẩu đáng yêu như vậy bị tên khốn hành hạ dã man trong lòng nàng vô cùng tức giận. Không chỉ thổi thêm dầu vào lửa mà nàng còn dễ dàng ra tay trộm đi ví tiền của tên khốn đó.
Vừa dạo bước trên đường phố vừa vui vẻ đi mua sắm xung quanh, Dạ Như Âm không hề phát hiện có người đang bám sau lưng mình.
Người đó không phải ai khác chính là Lâm Vũ, từ lần bị móc túi tiền về sau, Lâm Vũ vô cùng cảnh giác, hắn không cho phép bản thân mình mắc một lỗi sai đến hai lần. Từ lúc Dạ Như Âm lấy đi ví tiền của hắn, hắn liền đã phát hiện ra nhưng hắn không ra tay lập tức bắt tại trận. Không phải hắn hiền lành, gặp mỹ nữ liền tha thứ mà hắn muốn trộm đi cả nhà của Dạ Như Âm. Những kẻ động vào hắn, có kẻ nào có kết quả tốt, không bị hắn âm chết cũng bị hắn đánh chết. Cho dù Dạ Như Âm có là đại mỹ nữ hiếm có khó tìm đi chăng nữa cũng vô dụng.
Hắc cẩu chính là đang đi đằng sau hắn, con cẩu ngốc vô dụng này thấy hắn quay người rời đi liền biết có chuyện không ổn, lập tức nhảy xuống đuổi theo hắn,trước khi đi còn không quên nháy mắt với đám mỹ nữ. Đúng là một con cẩu vô dụng.
Nhìn từng đồng,từng đồng hắn vất vả làm ra bị người khác tiêu mất, Lâm Vũ lòng đau như cắt, hắn quyết định không chỉ trộm cả nhà Dạ Như Âm,mà hắn còn phải trộm đi cả móng nhà,thậm chí ngọn cỏ trong sân hắn cũng không buông tha.
Rất nhanh Lâm Vũ đuổi theo Dạ Như Âm bước vào khu ổ chuột, trước mắt hắn là một căn nhà tranh vô cùng tồi tàn đã không dùng nhà để hình dung.
Dạ Như Âm bước vào trong chiếc sân nhỏ đầy cỏ dại, cố gắng nặn ra nụ cười tươi nhất có thể vui vẻ nói “ các em, tỷ về rồi nè”.
Thế là từ chiếc nhà tranh tồi tàn cũ kĩ, mười mấy đứa trẻ chạy ra, ai trong số chúng đều mặt mũi nhem nhuốc, cả người gầy trơ xương ốm yếu. Đứa lớn nhất mới có mười tuổi. Đã một ngày trôi qua bọn chúng không có gì vào bụng,ai nấy đều dùng ánh mắt trông mong, chờ đợi thậm chí đứa nhỏ nhất ba tuổi còn đang khóc thút thít nhưng không dám mở miệng đòi ăn. Chỉ vừa mút ngón tay vừa khóc thút thít không thành tiếng.
Lúc này đứa lớn nhất A Đại mới rụt rè hỏi “ tỷ đã trở về sao”
Khắp người A Đại đều là vết thương bầm tím, Dạ Như Âm đau lòng hỏi “lại có người đến đánh các em sao”
A Đại lặp tức lắc đầu, miệng liên tục nói không có nhưng có đứa nhỏ nhất không hiểu chuyện liền nói “ lại là những người xấu trước kia, họ thấy tỷ không ở nhà liền lao vào cướp bóc đập phá, A Đại và mọi người ngăn cản liền bị đánh,rất đau” sau đó liền òa lên khòc lớn.
Những đứa trẻ khác cũng không kiềm nén được cảm xúc òa lên khóc theo, Dạ Như Âm ôm lấy từng đứa vỗ về nói “ Đừng khóc, hôm nay tỷ kiếm được rất nhiều tiền mua đồ ăn ngon cho các em nè”
Thế là Dạ Như Âm từ trong ngực móc ra một túi bánh ngô, chia cho mỗi đứa một chiếc.
Bọn trẻ thấy đồ ăn liền nín khóc,tươi cười đầy rạng rỡ, đối với bọn chúng có đồ ăn là vui rồi, là không phải đói bụng nữa. Nhìn những chiếc bánh ngô rẻ tiền ai trong số chúng đều vui cười rạng rỡ ăn như hổ đói.
“tỷ sao tỷ không ăn” A Đại là đứa lớn nhất lên tiếng hỏi, nghe thấy vậy lập tức lũ trẻ đang ăn như hổ đói liền ngừng lại nhìn xem Dạ Như Âm. Ai trong số chúng đề đang nuốt nước miếng hai tay nắm chặt chiếc bánh ngô khô cứng nhưng ánh mắt đầy kiên định.
Dạ Như Âm hai mắt đỏ bừng nói “ tỷ không đó,mọi người mau ăn đi”
“ tỷ đừng lừa đệ, đệ đã lớn rồi, tỷ không ăn mọi người đều không ăn”
A Đại dùng tay bẻ chiếc bánh ngô thành hai nửa đưa về phía Dạ Như Âm.
Dạ Như Âm cảm động, ướt đẫm hai mắt cầm lấy nửa chiếc bánh gạo cắn từng miếng nhỏ, tất cả lũ trẻ thấy vậy đều tươi cười sau đó quây quần bên nhau ăn như hổ đói.
Lâm Vũ nhìn xem tất cả, không do dự xoay lưng quay người rời đi.
Trước khi đi hắc cẩu còn không quên trâm trọc hắn “ Nha tên tiểu nhân vô sỉ ngươi thay đổi rồi sao”
“ Ta không phải người tốt, ta cũng không phải thánh nhân nhưng ta là con người”.