Nhân Duyên Tiền Định

Chương 5: Yến Truyền Lư



Sau khi Văn Chiêu cùng Tần Thị bắt tay làm hoà, Tần Thị bắt đầu thích trò chơi thay đổi trang phục, liền đưa Văn Đàm đến chơi “nữ đồng hoán trang”, kéo Văn Chiêu đến chơi “thiếu nữ hoán trang”, Văn Chiêu nể mặt bà nên cũng không ngần ngại thử vài bộ, rốt cuộc quyết định chọn một chiếc áo màu phù dung vàng thêu hồ điệp màu la thường cùng với váy anh đào xếp li tựa như một đóa Dương Hoa đang hé nở. Tần Thị cười, khen nàng “Chiêu Chiêu thực sự đem ngày xuân khoác lên người rồi!”

Văn Đàm đứng một bên trưng ra vẻ mặt như đưa đám “Mẫu thân, có thể đổi bộ khác không, cái này nhìn con nít quá đi!”

Tần Thị quét mắt nhìn Văn Đàm mặc áo ngoài màu xanh ngọc, nói “Đàm Nhi đi thử bộ màu hồng đào đi, hôm nay phải ăn mặc long trọng một chút!”

Văn Đàm cúi đầu bất đắc dĩ đồng ý, Tần Thị vừa lòng cười, sửa lại y phục màu hồng cánh sen của mình, đợi sửa soạn ổn thỏa mới đưa hai khuê nữ ra khỏi phòng.

Vẫn chưa đến tiểu viện đã có thể nghe thấy tiếng người, xem ra đã có vài nữ quyến đến rồi. Văn Chiêu đi theo Tần Thị phía trước, ngạc nhiên nhìn thấy Tam bá mẫu Yến Thị, xem ra vì làm hỉ sự nên mới được thả ra ngoài.

Thật là mất hứng.

Yến Thị kia ăn mặc rất long trọng, cũng có vài phần tư sắc, chỉ là làm người không phóng khoáng, có chút nhỏ mọn. Lần trước mưu hại Văn Chiêu làm Tần Thị sinh non, chỉ vì bà ta sinh hai nữ nhi là Thính Lan và Thính Nguyệt, đến bây giờ đã tám năm vẫn chưa có tin vui, di nương Tam phòng đều đã đẻ được hai trai một gái rồi. Thứ trưởng Tam phòng Khương Thính Châu còn xếp theo chữ “Thính” của con vợ cả. Mắt thấy kế phu nhân Nhị phòng vốn dĩ chỉ có mình Văn Đàm, không chút chỗ đứng, bây giờ mới bốn năm lại có thêm một đứa, thực sự không cam tâm, muốn một hòn đá ném trúng cả hai con chim. (thành ngữ 一石二鸟 [nhất thạch nhị điểu])

Mà mâu thuẫn giữa Văn Chiêu với Tần Thị, bà ta đều nhìn ra. Mà cũng không ít lần nói bên tai Văn Chiêu “Chiêu Chiêu thật đáng thương, cũng không biết mẹ kế trong thiên hạ có ai thật tâm thật ý nguyện đối tốt với con gái vợ trước một chút hay không……”

Nói đến cùng, bà ta là loại……càng khiến người ta khó xử thì trong lòng sẽ càng hả hê. Dường như chỉ có như vậy mới có thể sống tốt hơn chút.

Cũng là Tam thúc tính tình nhu nhược, là con vợ lẽ, mới phải cưới một nữ tử không phải dòng dõi thư hương. Nói ra lão phu nhân phân biệt đối xử, cưới vợ cho lão Đại và lão Nhị đều hơn vợ lão Tam, nhưng cũng không tính là tệ bạc ông, gia tộc Yến Thị mặc dù xuống dốc nhưng tốt xấu gì cũng là đại gia tộc hưng thịnh trăm năm, bên trong có chút rắc rối, nhưng bà cũng không đoán ra tính cách của Yến Thị lại thế này.

Văn Chiêu vừa hồi thần lại nhìn thấy Yến Thị mỉm cười bước đến, cùng Tần Thị hàn huyên vài câu, một chút khó xử cũng không có. Da mặt dày cũng xem như là một loại bản lĩnh. Tính cách Tần Thị hơi thẳng thắn một chút, không kiên nhẫn cùng bà ta lá mặt lá trái, làm mặt lạnh đi thẳng về phía trước.

Văn Chiêu cảm thấy may mắn, nếu như kiếp này nàng không rửa sạch oan khuất, vẻ mặt này của mẫu thân chính là trưng cho nàng xem rồi. Mặc dù Văn Dậu bình an hạ sinh, nhưng vì sinh non ba tháng, nên thân thể yếu hơn so với những đứa trẻ khác. Con trai cưng bị thế này, e rằng Tần Thị hận chết Yến Thị rồi.

Đưa mắt quét qua nữ quyến có mặt một cái, Văn Chiêu liền nhận ra có rất nhiều người quen, bây giờ có một số vẫn chưa quen với nàng, nhưng nàng lại biết rằng sau này họ gả cho ai, tương lai thế nào, giàu có ra sao. Vừa mới cảm khái, trong đám nữ quyến có một người cười khẽ, chạy bước nhỏ đến, là Trang Vân, muội muội của Trang Khởi.

“Chiêu biểu muội!” Trang Vân cười đến hai mắt híp lại, quả là nhiệt tình.

“Vân biểu tỉ.” Kiếp trước Văn Chiêu rất mến biểu tỉ này, nàng ấy vừa nhiệt tình lại chân thành, hơn nữa lại là muội muội ruột của Trang Khởi. Nhưng bây giờ nhìn thấy gương mặt có ba phần giống Trang Khởi nên Văn Chiêu có chút xa cách, trả lời hơi lạnh nhạt.

“Chiêu biểu muội, đã hai tháng rồi ta chưa gặp muội! Có chút nhớ muội đó!” Trang Vân là một kẻ có dây thần kinh thô, nhất thời cũng chưa nhận ra sự lãnh đạm của Văn Chiêu.

Trong lòng Văn Chiêu thở dài, đúng rồi, Trang Khởi là Trang Khởi, Trang Vân là Trang Vân, bọn họ rốt cuộc cũng không giống nhau.

Trang Vân nhìn thấy nàng không đáp, chỉ tưởng nàng đang thẹn thùng không chịu nói “Ta cũng nhớ tỉ”, nên kéo nàng qua một bên ríu rít nói chuyện.

“Chiêu biểu muội a, sao hôm nay muội lại đi cùng kế mẫu thế?” Trang Vân vừa nói vừa nhìn qua lại giữa Văn Chiêu và Tần Thị, đôi mắt chớp chớp.

Văn Chiêu cong môi cười, bản thân ngày trước thật hồ đồ, bằng không vì sao chuyện đương nhiên như đi cùng mẫu thân tham gia yến hội cũng khiến Trang Vân ngạc nhiên như vậy “Là Văn Chiêu trước kia nghĩ sai rồi, mẫu thân đối với Văn Chiêu rất bao dung.”

Trang Vân lại ngạc nhiên, Văn Chiêu trước đây oán hận kế mẫu không hiền lành này, phân biệt đối xử giữa nàng với Văn Đàm. Trang Vân sau khi kinh ngạc, khẩu khí lại trở nên thoải mái “Đúng a, Chiêu biểu muội, cùng mẫu thân ở chung, giữ quan hệ tốt một chút là đúng rồi, có thể ngoan cố với ai nhưng không thể cùng cha mẹ ngoan cố được, nếu không thì không thể sống tốt nổi.”

Văn Chiêu gật đầu, lại thở dài. Trang Vân là kẻ thần kinh thô như thế cũng hiểu được đạo lý này, thế mà bản thân lại dùng cả một đời để hiểu nó.

Sau khi tâm sự xong chuyện riêng tư, Văn Chiêu lại đưa Trang Vân đi gặp vài vị quý nữ.

Tiết Cẩm Phức là con gái của Tiết lão tướng, năm nay mười ba, dáng vẻ kiều diễm cao ngạo, trong đoàn người càng trở nên nổi bật. Kiếp trước nghe nói Tiết lão phu có ý muốn Lục thị lang làm rể, nhưng hắn lại uyển chuyển kiên định mà từ chối, cho nên sau này hắn phải phấn đấu nhiều hơn vài năm. Nhưng những chuyện đó, đều là chuyện sau này rồi.

Tô Mục Uyển cháu gái của Tô thái sư, năm nay mười lăm, ôn nhu uyển chuyển nhưng phải nhập cung, người muốn cầu thân giẫm nát cả bục cửa nhưng nàng không để ý đến ai. Mặc dù tổ phụ Tô quốc sư giữ chức quan cao Nhất phẩm nhưng không có thực quyền, nên chỉ mong được thánh thượng sủng ái.

Hai vị cô nương có mặt ở đây khiến cho những người khác thường ngày dù là nhân vật nổi bật cũng chỉ đành bị lu mờ đi. Không biết hai vị tiểu tiên nữ này là vì nể mặt phủ quốc công, hay vì những tài tử tiến sĩ kia.

Văn Chiêu lấy lễ chủ nhân cùng hàn huyên vài câu với mọi người, bọn họ đều dịu dàng, thướt tha.

Tô Mục Uyển thay đổi thái độ lạnh nhạt thường ngày mà nói chuyện với Văn Chiêu rất nhiệt tình “Chiêu muội muội, phủ quốc công các ngươi được trang trí thật độc đáo!”

Văn Chiêu cũng cười “Văn Chiêu đưa mọi người đi xung quanh dạo chơi! Tô tỉ tỉ đã khen quá sớm rồi, một lát nữa sẽ không làm tỉ thất vọng!”

Văn Chiêu là kẻ đã sống hai đời người, đương nhiên nhận ra dụng tâm của Tô Mục Uyển, xem ra vị Tô tỉ tỉ này đã nhìn trúng nam tử Khương gia nhà nàng rồi, e là Truyền lư phong lưu tuấn dật kia, Tam ca so với nàng ta mà nói thì có chút nhỏ hơn! Ngẫm lại cũng phải thôi, Nhị ca không chỉ có tài có mạo, lại còn có quốc công gia gia, thế tử gia gia, xem như là nhân vật kinh thành hiếm gặp rồi.

Tiết Cẩm Phức đi phía trước đoàn người, quan sát đánh giá cảnh sắc, phong cách bài trí của phủ quốc công, lười nhác mà trả lời những lời nịnh hót của quý nữ xung quanh, đó toàn là những kẻ dòng dõi chưa đủ hoặc là thứ nữ, cả tay áo góc váy của nàng cũng không chạm đến được. Nếu như không phải cha Tiết ép nàng đến đây phải cư xử thật tốt, thì nàng cũng chẳng thèm đến rồi.

Văn Chiêu trái có Tô Mục Uyển, phải có Trang Vân, suốt cả đường đi không ngừng nói chuyện, bên trái là kẻ cố ý nhiệt tình, bên phải là người trời sinh nói nhiều.

“Vân biểu tỉ, các cô nương bên kia hình như muốn tìm tỉ nói chuyện kìa.” Văn Chiêu thực sự muốn điều kẻ nói nhiều kia đi.

Trang Vân không nghe theo “Bọn họ đâu phải là vì ta, mà là vì anh trai của ta đó.”

Mọi người đều nói Thám hoa phong tư không tầm thường, tài sắc vẹn toàn, ngày đó ở trên lưng ngựa ôn nhu cười nhạt đã mê hoặc không biết bao nhiêu ánh mắt của quý nữ kinh thành.

Nhắc đến Trang Khởi, Văn Chiêu mím môi im lặng, trong đầu xuất hiện cảnh hắn cao ngạo nhìn xuống, chứa đầy khoái ý lạnh lẽo. Thực sự không hiểu vì sao nam tử ôn nhu như thế cuối cùng vì sao có thể làm ra biểu tình như vậy, phủ quốc công rõ ràng không hề đối xử tệ bạc với hắn!

Một khi đã thống hận phủ quốc công đến thế, vì sao sau khi nàng bị hủy dung vẫn đến cầu thân? Văn Chiêu mười bốn tuổi khi ấy được một nam tử cứu rỗi, không chê bai dung mạo của nàng, trái lại sau này hắn lại là kẻ đã đem đến cho nàng nỗi tuyệt vọng sâu sắc nhất.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.