Đám nhóc bắt nạt nghe thấy cô nói thế liền tỏ thái độ nghi hoặc. Nam sinh đang bị ép sát vào tường cũng vô cùng ngạc nhiên. Lần đầu tiên gặp nhau trong tình cảnh chẳng chút hay ho mà “thanh niên” lạ mặt kia đã thẳng thừng tự nhận là anh trai của cậu ấy.
Tên nhóc bặm trợn đứng đầu đám nam sinh hư hỏng chẳng những không chút e dè, kiêng nể mà ngược lại hắn càng thêm hổ báo, lông khắp cơ thể như muốn xù cả lên, trở thành một con báo đói, bất chấp lao đến mà cắn lấy kẻ thù.
– Anh trai à? Hừm, vậy thì càng tốt, sẵn tiện, tôi sẽ nói anh biết chuyện xấu xa của em trai anh!
Tuy cô chẳng biết rõ chuyện xích mích giữa đám nhóc này, nhưng hành động muốn dùng bạo lực để giải quyết vấn đề đối với những đứa trẻ còn đang ở độ tuổi học sinh thì không thể nào chấp nhận được.
– Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa cũng cũng không nên động tay động chân, ỷ đông hiếp yếu…
Chưa để cô nói hết câu, tên nhóc hỗn láo kia liền xen vào cắt ngang lời:
– Anh không phải ba mẹ tôi, đừng ở đây lên mặt dạy đời!
Nói dứt lời, tên nhóc con nhìn về phía “đàn em” rồi liếc mắt, đánh nhẹ mặt một cái, tỏ ý bảo bọn chúng hãy mau xông lên.
Mấy thanh niên nhỏ tuổi chẳng biết trời cao đất dày lập tức lao đến. Bọn chúng chẳng chút dè chừng hay tôn trọng tuổi tác. Trong suy nghĩ sóc nổi và bồng bột chỉ muốn nhất thời thể hiện bản thân và cho rằng đó là điều chứng minh đẳng cấp. Một tên nhóc chạy nhanh về phía cô, cánh tay đồng thời giơ lên cao, bàn tay nắm chặt thành hình nắm đấm muốn tung một phát đánh thật mạnh vào mặt “chàng trai” đang có ý định bảo vệ nam sinh bị bọn chúng ức hiếp.
Mọi thao tác lẫn chuyển động của bọn chúng đều đã được thu vào tầm mắt cô. Đối với người đã học võ từ nhỏ, khả năng quan sát và phân tích đòn đánh của đối phương vô cùng nhạy bén. Huống hồ những tên nhóc con này chỉ là những kẻ nghiệp dư, ra chiêu đánh đấm tùy hứng, trông thật buồn cười như xem mấy trò hề diễn xiếc.
“Chàng trai” phản ứng nhanh như chiếc lá bị cơn gió mạnh cuốn bay. Ngót chân trái nhanh chóng làm trụ, trông nháy mắt cô đã xoay người một trăm tám mươi độ, hướng lưng về phía kẻ đang muốn ban phát cho cô một nắm đấm.
Khả năng phản đòn chuẩn xác đến từng giây, cô hơi ngã nhẹ cơ thể ra phía sau để quan sát thật rõ, gồng sức lực mà chụp lấy cánh tay của tên nhóc liều mạng. Nắm được điểm mấu chốt, cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy, kéo theo tên nhóc con bị cô vách trên vai, cánh tay vẫn đang được cô giữ chặt trong đau đớn. Mọi chuyển động đều nhanh đến mức nếu bỏ lỡ một nhịp, chắc chắn sẽ không thể thấy hết toàn cảnh.
Trong tích tắc xẹt qua, tên ranh con đã bị cô vật mạnh xuống, lưng hắn tiếp đất trong đau đớn. Kẻ thua cuộc đang nằm vật vã rên la dưới chân cô. Trừng trị được một tên ranh láo xược, cô quay sang nhìn đám trẻ trâu rồi gằn giọng:
– Sao hả? Muốn thử nữa không?
Dù cô chỉ mới dùng một phần nhỏ nội công mà đã dọa đám nhóc kia tái xanh mày mặt. Cảm giác trở thành kẻ yếu thế trong chớp nhoáng khiến đám nhóc con không đành tâm, nhưng sự lợi hại của cô vừa rồi chúng cũng đã nhìn thấy, căn bản đôi bên không được xem là đối thủ của nhau vì năng lực quá chênh lệch.
Rõ ràng đã bị bẽ mặt nhưng tên nhóc “đàn anh” vẫn không muốn thừa nhận. Hắn vênh váo, cố gắng giữ lại chút sỉ diện bồng bột cuối cùng dù trong mắt của người đối diện, hắn chỉ như một trò cười.
– Được lắm…
Ngón tay ngạo mạn chỉ thẳng vào mặt nam sinh vừa bị bắt nạt:
– Lần này tao tạm tha cho mày, lần sau gặp mày ở đâu, tao đánh ở đó! Coi chừng tao!
Bọn chúng nhìn nhau rồi ôm balo tháo chạy. Nam sinh kia vuốt vuốt lại cổ áo, nhanh chóng nhìn sang người xa lạ vừa ra tay nghĩa hiệp cứu giúp:
– Cám ơn anh.
Cô nở nụ cười nhẹ, thái độ vô cùng ôn nhu:
– Không có gì đâu.
Chợt nhìn thấy tập hồ sơ xin việc đang rơi trên đất, nam sinh lập tức cúi người nhặt lên, trong vài giây ngắn ngủi, cậu ấy đã nhìn phớt qua họ tên đề trên CV: “Bạch Nhiễm”.
Nam sinh thể hiện cử chỉ lịch thiệp, nhẹ nhàng đưa cho cô:
– Của anh. Mà…anh tên là Bạch Nhiễm?
Cô vội nhận lấy rồi gật đầu:
– Đúng vậy.
Đứng trước người vừa ra tay giúp đỡ, cậu ấy vội đưa bàn tay về phía cô, tỏ ý kính nể, muốn được làm quen.
– Em tên Mạch Tử Duệ, rất vui khi được quen biết anh.
Nghe qua cậu nhóc mang họ Mạch, lòng cô chợt dâng lên một cảm giác nhói lòng, nhưng rất nhanh sau đó, Bạch Nhiễm đã lấy lại tinh thần mà bắt lấy tay Tử Duệ.
– Rất vui khi được biết em.
Tử Duệ cởi mở hỏi chuyện, nhiệt tình nói:
– Em mời anh một ly nước được chứ? Để cám ơn anh vì chuyện lúc nãy.
Ban đầu cô từ chối, nhưng vì Tử Duệ quá chân thành nên Bạch Nhiễm đành đồng ý. Cậu ấy hỏi về chuyện xin việc của cô, dường như trong đầu của Tử Duệ đã le lói một ý định nào đó.
———————————————
Trở về nhà, cô cởi áo vest khoác ngoài, lấy điện thoại trong túi áo ra, vừa hay có thông báo tin nhắn. Cô mở hộp thư thoại, là cô bạn thân cùng lớp từ thời học cấp ba – Tiêu Châu. Cô ấy cũng là người bạn duy nhất biết rõ thân phận thật sự của cô. Trước đây Tiêu Châu từng thích Bạch Nhiễm vì nghĩ rằng cô là nam giới. Nhưng sau nhiều lần Tiêu Châu theo đuổi bất thành, cô ấy đã vô tình phát hiện ra bí mật của Bạch Nhiễm. Duyên cớ đẩy đưa họ trở thành bạn thân đến tận bây giờ.
Tin nhắn tám chuyện của cô bạn thân liên tục được gửi đến, nội dung khiến cô có phần bất ngờ:
“Bạch Nhiễm à, mình vừa thấy tin tức nói vài ngày trước Mạch Vĩ Luân cầm lái cho chuyến bay đến Pháp. Nhiều nguồn tin đồn thổi cậu ấy và người yêu cũ Tống Bội Sang đã quay lại vì hiện tại cô ấy cũng đang ở Paris. Cậu còn nhớ Tống Bội Sang chứ? Là hoa khôi lớp B6, ngay cạnh lớp mình”.
Sở dĩ Tiêu Châu gửi tin nhắn cho cô nói về chuyện của Mạch Vĩ Luân là vì cô ấy biết rõ, thuở thanh xuân, Bạch Nhiễm đã yêu thầm học bá của lớp nhưng chẳng thể nói ra. Mạch Vĩ Luân như ngôi sao sáng về cả ngoại hình lẫn học thức. Biết bao cô gái thầm thương trộm nhớ, say mê Vĩ Luân ngay từ giây phút đi lướt qua anh. Nhưng buồn thay, kể cả cơ hội tỏ tình với người trong mộng cô cũng chẳng thể có được, bởi lẽ, trong mắt Vĩ Luân, cô chỉ là một cậu bạn học cùng lớp.