Diệp Lan cũng không vội trả lời vấn đề của Giản Ninh mà hỏi lại một câu.
Ánh mắt Giản Ninh lóe lóe, cậu ta khóa cửa rồi lôi kéo Diệp Lan ngồi trên giường, ngồi mặt đối mặt mà hàn huyên:
“Dĩ nhiên là chúng tôi đã xem qua rồi.”
Cậu ta nói năng hùng hồn đầy lý lẽ:
“Tôi với Hoắc Lẫm đã từng kết hôn, xem cái này cũng bình thường mà.”
“Nhưng bây giờ hai người còn chưa kết hôn đâu.”
Diệp Lan nhắc nhở Giản Ninh:
“Bây giờ cậu còn nhỏ lắm.”
Giản Ninh không đồng ý:
“Tôi mới tổ chức sinh nhật mười tám tuổi xong, tôi đã thành niên rồi nha.”
Lại bổ sung thêm:
“Qua vài năm nữa, tôi cũng muốn kết hôn với Hoắc Lẫm.”
Đời trước, đời này, cậu ta chỉ biết một mình Hoắc Lẫm mà thôi.
Diệp Lan có chút hâm mộ, Giản Ninh mới mười tám tuổi, không chỉ thoát cảnh cô đơn, mà lão công cũng dự định xong luôn rồi.
“Cậu đừng nói tôi nha, rõ ràng là tôi đang hỏi cậu mà.”
Giản Ninh chọc chọc cánh tay Diệp Lan:
“Cậu mau nói cho tôi biết đi, Long Ngân có phản ứng gì?”
Hai người quan hệ thân mật, bình thường cái gì cũng nói với nhau.
Diệp Lan cũng không biết xử lý vấn đề về Long Ngân thế nào nên hàm hồ kể lại chuyện tối qua cho Giản Ninh nghe.
Giản Ninh nghe xong liền cười ra tiếng:
“Ha ha ha, Long Ngân thật ngốc nha.”
Giản Ninh vô tình mà cười nhạo Long Ngân:
“Cậu ta còn lừa cậu nói đây là bình thường, lúc này mới không bình thường đâu, chính là cậu ta ham muốn cậu.”
Mặt Diệp Lan càng đỏ hơn:
“Cậu đừng cười, cậu nghĩ giúp tôi xem, sau này phải đối mặt với Long Ngân như thế nào? Tôi sợ là sau này cậu ấy vẫn muốn như vậy.”
“Cậu nghĩ thử xem, có phải là cậu ấy quá dính tôi nên mới…”
Diệp Lan nói còn chưa nói xong, Giản Ninh đã nghe hiểu ý tứ của cậu:
“Không có khả năng, không có nguyên nhân khác, chỉ là cậu ta thích cậu.”
Giản Ninh đã từng yêu nên đối với chuyện tình cảm rất am hiểu, cậu ta chắc chắn mà nói:
“Diệp Diệp, cậu cũng có cảm giác với cậu ta.”
Diệp Lan vừa muốn phủ nhận, Giản Ninh liền sắc bén hỏi:
“Vậy nếu tôi bảo cậu giúp chuyện đó thì sao?”
Vừa dứt lời, mặt Diệp Lan đã cứng đờ.
Cho dù cậu và Giản Ninh thân mật như vậy, nhưng nếu giúp chuyện đó, cậu suy nghĩ một chút……
Cậu vẫn sẽ không làm.
Giản Ninh vỗ vỗ bờ vai Diệp Lan:
“Không cần biết bây giờ cậu có thể hiểu rõ tâm ý của mình hay không, tóm lại, chắc chắn Long Ngân cực kỳ thích cậu, tính chiếm hữu của cậu ta thể hiện quá rõ, tôi cũng đã nhìn ra.”
Diệp Lan đúng là không hiểu rõ tình cảm của mình.
Nhưng cũng mơ hồ hiểu một chút.
“Đừng nghĩ nhiều.”
Giản Ninh biết đúng mực, bọn họ đều sắp thi đại học, lúc này không thích hợp cho Diệp Lan tiếp xúc đến tình yêu, thuận theo tự nhiên là được.
Long Ngân và Diệp Lan, hai người này ở trong mắt cậu ta, nói yêu hay không cũng không có gì khác nhau.
Dù sao thì bình thường ai cũng không rời ai.
Sau khi ra khỏi phòng, trên mặt của Giản Ninh là biểu tình vui sướng khi được thỏa mãn cơn ‘nhiều chuyện’, chạy đi tìm Hoắc Lẫm vui vẻ.
Mà Diệp Lan thì cố gắng làm thần sắc của mình thoạt nhìn vẫn tự nhiên.
“Nghe Một Chút cho tôi ôm cái đi.”
Cậu đến bên cạnh sô pha, duỗi tay ôm lấy Nghe Một Chút.
Tay nhỏ của Nghe Một Chút vòng qua cổ Diệp Lan, gương mặt non mềm cọ cọ cậu.
“Diệp Diệp.”
Long Ngân ngồi trên sô pha, ngửa đầu nhìn Diệp Lan:
“Cậu muốn chơi chung không?”
Diệp Lan ôm Nghe Một Chút ăn sáng xong vẫn còn buồn ngủ, từ chối:
“Không chơi đâu, tôi dỗ Nghe Một Chút để nó ngủ.”
Ở trong nhà Giản Ninh chơi hai ngày.
Tối hôm sau, Long Ngân ôm Diệp Lan, rõ ràng đã có chút thực tủy biết vị*.
(*) Ăn ngon nên nhớ mùi.
“Diệp Diệp.”
Lần này không mở nhầm đĩa gì đó nhưng Long Ngân vẫn xao động như một con chó lớn.
Trước đêm qua, Diệp Lan vẫn rất thích được Long Ngân ôm.
Nhưng mà bây giờ, cậu không hề muốn được ôm chút nào.
“Long Ngân.”
Diệp Lan không gọi Long Ngân là Chiêu Tài nữa, Chiêu Tài trong lòng cậu chính là nhãi con tiểu long.
Bây giờ, người ôm cậu….
Là Long Ngân.
“Cậu biến thành nguyên hình ngủ đi.”
Diệp Lan cảm thấy được vảy lạnh lẽo vây quanh, so với da thịt nóng bỏng dựa gần sẽ dễ chịu hơn một chút.
Đáy mắt Long Ngân ám ám, nhưng vẫn nghe lời mà biến thành nguyên hình.
Chẳng qua.
Nguyên hình của hắn, độ ấm cũng không thấp.
“Diệp Diệp, tôi nói cho em bí mật chỉ có Long tộc mới có.”
Môi Long Ngân dán bên tai Diệp Lan, khi nói chuyện, hơi nóng nhào vào mặt, làm người cảm thấy tê tê dại dại.
[Giới thiệu Sau khi mất trí nhớ, đối thủ mất một còn một của tôi nói hắn là chồng tôi – Tam Dạ Đàn]
Văn án:
Mối quan hệ giữa Du Sướng và ảnh đế Chu Minh Thần có thể bắt nguồn từ thời điểm Chu Minh Thần mới ra mắt, dùng một từ để hình dung quan hệ của bọn họ chính là đối thủ một mất một còn.
Cho nên khi Du Sướng nghe được tin Chu Minh Thần gặp tai nạn ở trường quay bị thương ở đầu, khiến cậu rất ngạc nhiên và lo lắng, nhưng cũng không khỏi có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng mà khi câụ nhìn thấy Chu Minh Thần nằm trong phòng bệnh, chút vui sướng khi người gặp họa nhất thời tan thành mây khói.
Du Sướng: Anh nói anh là ai?
Chu Minh Thần: Là bạn trai, là chồng của Du Sướng.
Du Sướng: Ai cơ?!!
Chu Minh Thần đặt một nụ hôn lên trán Du Sướng, xoa xoa tóc câụ, giọng nói khàn khàn mang theo bất đắc dĩ dỗ dành: “Ngoan nào, đừng làm loạn nữa.”
Du Sướng??? Chờ một chút, bây giờ như thế nào mà lại nói chuyện?
Du Sướng nhìn Chu Minh Thần trong mắt tràn đầy tình ý dịu dàng, nếu không phải bác sĩ nói cho Du Sướng biết người mất trí nhớ chính là Chu Minh Thần mà không phải câụ, khiến cậu tí nữa thì tin, câụ và Chu Minh Thần không phải là đối thủ một mất một còn mà là người yêu, à không phải, phải là người yêu vẫn chưa công khai.
Du Sướng: Này, đừng tưởng rằng mất trí nhớ, thì anh có thể ăn vạ thoải mái nhá!
Tiểu kịch trường:
Trong buổi ghi hình chương trình “Cuộc sống nông thôn”, các khách mời bị ép ăn cơm chó không nhịn được hỏi: “Ảnh đế Chu, rốt cuộc anh và Du Sướng có quan hệ gì? “
Chu Minh Thần ôn nhu nhìn về phía Du Sướng đang trừng mắt nhìn hắn, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, thật ra là chúng tôi không quen nhau. “
Khách mời: Không quen nhau, các người còn đem một chương trình tạp kỹ cuộc sống nông thôn thành một chương trình tạp kỹ yêu đương hả?!!
Du Sướng: Này, mặt anh thôi nhộn nhạo đi, dù sao thì cũng là ảnh đế, anh cũng phải diễn xuất cho đúng vào chứ!!!
Truyện được dịch bởi Team Đề Cử Đam Mỹ Hay. Vui lòng không re-up.
***
Diệp Lan vô cớ mà cảm thấy đây không phải là bí mật gì hay.
“Tôi không nghe.”
Cậu nói:
“Bí mật chính là không thể nói cho người khác.”
“Em lại không phải người khác.”
Long Ngân nói, không màng Diệp Lan từ chối, dắt tay của cậu hướng đến phần vảy ở phía dưới bụng của bản thân.
“Bản thể Long tộc, có hai cái……”
Những lời còn lại, thấp giọng như nỉ non.
Mặt Diệp Lan trong nháy mắt lại nóng lên, cậu lắp bắp nói:
“Tôi không muốn nghe khóa giảng về sinh lý của Long tộc các người.”
Long Ngân tựa hồ là cười một tiếng.
Cười xong, hắn củng củng Diệp Lan, như làm nũng mà nói:
“Nhưng tôi muốn nói với em, cái gì tôi cũng muốn nói với em.”
Không chỉ nói, hắn còn làm cho cảm xúc của Diệp Lan bị ảnh hưởng.
Diệp Lan sắp bị Long Ngân nháo đến hỏng mất:
“Long Ngân!”
Cậu không thể nhịn được nữa:
“Cậu còn nhỏ mà, không thể túng d*c như vậy.”
Ngày hôm qua cậu cũng đã giúp rồi, thế mà hôm nay cũng không để cậu yên.
Long Ngân cắn cắn vành tai Diệp Lan, tiếp tục làm theo ý mình:
“Không nhỏ.”
Diệp Lan: “?”
Cậu quả thực muốn tát một phát cho hắn chết cho rồi.
“Giúp tôi lần nữa đi.” Long Ngân làm nũng, ngữ điệu còn mang tủi thân:
“Em cũng chưa giúp bản thể của tôi bao giờ.”
Diệp Lan: “…..”
Cậu nhắm mắt, cuối cùng vẫn nhận mệnh mà thỏa hiệp.
Ngày kế.
Mấy người trở về trường học.
Diệp Lan không thèm phản ứng Long Ngân, chỉ ôm Nghe Một Chút, cũng chỉ nói chuyện với Giản Ninh.
Hoắc Lẫm thấy một màn như vậy, suy tư gì đó mà nói:
“Chuyện này là do người bị khi dễ tàn nhẫn sao?”
Long Ngân có chút chột dạ.
Hắn ho khan, sau đó đè thấp giọng hỏi:
“Có thể chỉ cho chiêu gì đó không? Dỗ như thế nào vậy?”
Hoắc Lẫm nhàn nhạt nói:
“Không có chiêu gì hết.”
Long Ngân không tin:
“Bớt đùa đi, tôi cũng không tin cậu chưa từng khi dễ Giản Ninh như vậy.”
Hoắc Lẫm không biết nhớ tới cái gì, đáy mắt xẹt qua một tia vui sướng:
“Giản Ninh thích bị tôi khi dễ, mỗi lần còn vội vàng bảo tôi khi dễ nên thật sự là không cần dỗ.”
Long Ngân: “……”
Xát muối vào vết thương trong tim bạn bè mà.
Hoắc Lẫm không giúp được gì, Long Ngân chỉ có thể tự mình cẩn thận dỗ.
“Diệp Diệp, hôm nay tôi nhất định sẽ không như vậy nữa.”
Long Ngân bảo đảm với Diệp Lan:
“Em nói với tôi một lời đi.”
Diệp Lan vẫn không phản ứng.
Có đôi khi, mức độ đáng tin trong lời nói của Long Ngân là con số không, đêm qua cậu đã kiến thức được điều này rồi.
Màn đêm buông xuống.
Trong ký túc xá, có thể là kiêng kị Giản Ninh ở đây, cũng có thể là Long Ngân thật sự an phận.
Diệp Lan bị hắn ôm, cuối cùng cũng ngủ một giấc ngon lành.
Liên tiếp được vài ngày.
Đôi mắt Long Ngân cuối cùng cũng đảo quanh trên người Diệp Lan, thân thể của hắn cực kì khó chịu.
Thật sự không thể khống chế được loại xao động này trong người.
Diệp Lan lại cấm hắn làm bậy trước khi thi đại học, vì không thể chọc cho Diệp Lan nổi giận, Long Ngân chỉ có thể cố nhịn.
Nhịn tới nhịn lui, ai cũng không ngờ, nhịn cũng nhịn ra vấn đề.
“Long Ngân, đôi mắt của cậu sao lại biến sắc?”
Vào đêm, Diệp Lan nhìn đáy mắt Long Ngân phiếm hồng, duỗi tay sờ sờ mí mắt của hắn.
Long Ngân ôm chặt Diệp Lan, nói giọng khàn khàn:
“Không biết.”
Diệp Lan có chút khẩn trương.
Đôi mắt Long Ngân đã nhiều lần như vậy, này không bình thường.
“Ngày mai tôi đi gọi điện thoại cho anh Mộc hỏi một chút.”
Long Ngân cũng không hiểu được tình huống của bản thân, nghe vậy, gật gật đầu:
“Em gọi đi.”
“Vậy bây giờ cậu có khỏe không?” Diệp Lan nhỏ giọng hỏi.
Bây giờ, tình huống của Long Ngân không tốt một chút nào, nhưng đã đáp ứng không quấy rầy Diệp Lan, tuy rằng không thoải mái cũng cố nhịn:
“Tôi không sao.”
Long Ngân nói, duỗi tay che lại đôi mắt mình: “Đã khuya rồi, nhanh ngủ đi.”
Diệp Lan ngủ không yên ổn, cả đêm luôn thấy ác mộng.
Giữa trưa ngày hôm sau,Diệp Lan mượn di động, không do dự mà gọi cho Mộc Hề.
“Đôi mắt biến đỏ?”
Mộc Hề sửng sốt:
“Còn có tình trạng gì nữa không?”
“Vừa đến ban đêm, vảy cũng nóng lên.” Diệp Lan nghiêm túc tổng kết nói:
“Cảm xúc gần đây cũng rất bực bội, nhìn giống như có thể đánh nhau với người khác bất cứ lúc nào.”
Mộc Hề nghe Diệp Lan nói xong, trong lòng đã có đáp án.
“Diệp Diệp.”
Mộc Hề còn cười nói:
“Không cần lo lắng, đây là dấu hiệu Long Ngân trưởng thành.”
“Trưởng thành?”
Diệp Lan không hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Mộc Hề.
Mộc Hề tiếp tục giải thích với Diệp Lan:
“Thời điểm Long tộc thành niên sẽ trải qua một đoạn thời gian gọi là ‘kỳ theo đuổi phối ngẫu’, qua đoạn thời gian này là được rồi.”
Nói đến chỗ này, Diệp Lan mới bừng tỉnh:
“Nhưng mà…nhưng mà cậu ấy vẫn luôn khó chịu như vậy sao?”
“Không phải đâu, nếu nó không có người nó thích, kì theo đuổi phối ngẫu này sẽ qua nhanh thôi, không đáng ngại.”
“Vậy nếu có người yêu thích thì sao?”