Nhà Triết Học Rơi Vào Biến Tình

Chương 3: Nghe nói phụ nữ ba mươi ba tuổi sẽ biến thành phụ nữ mắc ung thư



“Cô Bách, chào cô, tháng trước cô đã đặt lịch hẹn 10 giờ sáng hôm nay sẽ đến tham quan nghĩa trang lâm viên Tú Danh. Đã sắp đến giờ rồi, xin hỏi cô đã sắp đến chưa ạ?”

Khu nghĩa trang lâm viên Tú Danh là khu nghĩa trang lâm viên lớn nhất Bắc Kinh.

Dùng hình thức khu bảo tồn tự nhiên kết hợp với nghĩa trang, trở thành một trong những nghĩa trang đặc sắc nhất trên thế giới.

Quang cảnh tú lệ, cảnh sắc hấp dẫn, phong thủy cực tốt.

Thảm động thực vật phong phú.

Mỗi năm, chim vạc sẽ bay theo đàn về phía núi Tú Danh, ngủ đông ở đây.

Trong núi có chim trĩ đầu trắng đuôi dài, đám khỉ, tê tê nằm trong danh sách cần được bảo vệ cấp độ 2 chạy qua chạy lại không ngớt.

Núi Tú Danh không chỉ có khu nghĩa trang, mà còn là ngọn núi tự nhiên được bảo tồn tốt nhất ở Bắc Kinh.

Lúc đầu, chính phủ muốn quy hoạch ngọn núi Tú Danh này thành một khu bảo tồn tự nhiên, nhưng ngọn núi này vào những năm của thập niên 80 đã bị tư nhân mua để xây dựng một khu nghĩa trang.

Một mét vuông nghĩa trang trong núi Tú Danh, giá trị liên thành.

Bách Ngưng: “Sắp đến rồi.”

“Được, tôi đang đợi cô ở trạm xe buýt dưới chân núi Tú Danh.”

“Ừm.”

Sau khi cúp máy, Bách Triều Sinh lại gửi tin nhắn hối thúc.

Ba: “Bây giờ con đang ở đâu vậy? Con đang ở đâu?”

Bách Ngưng: “Ở trường học.”

Ba: “Sao còn chưa tan học nữa, không phải lúc nãy cũng đang ở trường học sao?”

Lúc nãy mà Bách Triều Sinh nói đến mới khoảng một phút trước.

Ba: “Mau quay về đi, cậu hai của con xuống máy bay rồi.”

Bách Ngưng: “Dạ.”

Bách Ngưng đi đến bãi đỗ xe, mở đèn xe, chạy về phía núi Tú Danh.

Trên đường cao tốc, Bách Ngưng chạy với vận tốc 120 km/h.

Sau mười phút.

Chân núi Tú Danh.

Châu Minh nhìn thấy một chiếc xe điện Tesla chậm rãi chạy đến, thân xe bóng loáng, từng đường cong rõ ràng.

Cửa sổ xe chậm rãi kéo xuống. Châu Minh kinh ngạc.

Gương mặt tinh xảo, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất dịu dàng, ánh mắt trong veo.

Nghe trong điện thoại, Châu Minh biết đây là giọng nói của một cô gái trẻ tuổi.

Nhưng không ngờ lại xinh đẹp như thế này.

Một cô gái xinh đẹp, lại còn trẻ tuổi như vậy, sao lại đến xem mộ chứ?

Ăn no rửng mỡ à?

Hay là đến xem mộ giúp bạn bè họ hàng hay ba mẹ gì đó?

Nhiều năm như vậy, Châu Minh cũng từng gặp không tít con cháu thay người lớn đến xem nghĩa trang.

Châu Minh nhấn mở ipad, trên đơn đăng kí viết tên của Bách Ngưng.

“Xin hỏi, cô có quan hệ thế nào với Bách Ngưng?”

“Tôi là Bách Ngưng.”

Châu Minh trợn to mắt.

Quả nhiên thế giới rộng lớn, không thiếu chuyện lạ.

Nhưng Châu Minh nghĩ lại, có phải người trước mặt này mắc bệnh nan y không.

Nếu không một người bình thường, không có bệnh thì ai lại đến xem mộ cho bản thân chứ?

Ăn no rửng mỡ?

Ánh mắt Châu Minh nhìn về phía Bách Ngưng chợt mang theo sự cảm thông.

Người đẹp như vậy, chỉ tiếc là hồng nhan bạc phận.

“Cô Bách Ngưng, sau đây tôi sẽ cùng AI Tiểu Âm giới thiệu cho cô về khu nghĩa trang của chúng tôi. Có thể cho phép tôi ngồi ở ghế phụ không?”

Bách Ngưng gật đầu đồng ý.

Châu Minh ngồi xuống ghế phụ, thắt dây an toàn, mở ra một ứng dụng trên ipad.

Một chất giọng nữ vô cùng đặc sắc lại dễ nghe truyền đến từ ipad.

“Kính chào quý khách, sau đây tôi sẽ giới thiệu cho cô về nghĩa trang núi Tú Danh. Tiểu Âm hi vọng quý khách có thể có được trải nghiệm tốt nhất.”

Giọng nói từ tính mang chất giọng nữ tính đặc hữu, ngọt mà không ngấy, âm cuối còn có chút quyến rũ.

Tai của Bách Ngưng không tự giác mà giật giật.

Tai có chút ngứa.

Bách Ngưng là một người rất nhạy cảm với âm thanh.

Giọng nói của AI này không hề giống với giọng nói của những AI khác.

Xe chạy với vận tốc 60km/h, chạy lên núi Tú Sơn.

Trên đỉnh núi Tú Sơn, giữa tầng tầng lớp lớp rừng rậm, có một tòa biệt thự rất lớn.

Người bên ngoài chỉ khi đứng từ đỉnh của một ngọn núi khác thì mới có thể trông thấy được một góc biệt thự ẩn dưới tầng tầng cây cối.

Vắng vẻ, bí mật, nhưng biệt thự được xây dựng vô cùng hoành tráng.

Chiếm diện tích gần 560 mét vuông, cao tận 7 tầng.

Biệt thự trông như một tòa thành.

Tầng ba của biệt thự, có phòng máy tính rất lớn.

Hàng trăm chiếc máy tính đang tự động làm việc và tính toán với tốc độ nhanh nhất.

Hàng trăm nhân viên IT đang ngồi trước máy tính tính toán số liệu.

Địa thế của khu nghĩa trang lâm viên núi Tú Danh đã tạo thành một khu nghĩa trang hiện đại hóa bậc nhất, sắp mở dịch vụ tảo mộ online, dâng hương online, các loại công nghệ cao, hiện đại hóa online.

Bên cạnh phòng máy tính là một phòng thu âm được xây dựng xa hoa như phòng tổng thống trong khách sạn.

Bên trong phòng thu âm thỉnh thoảng truyền đến giọng nói trẻ con rất nhỏ.

“Ông yêu quý.”

“Bà yêu quý.”

“Chú yêu quý.”

“Dì yêu quý.”

Lý Đề Âm uống một ngụm nước, cổ họng hơi khô, đắng chát.

Hơn nữa, nàng còn phải giả giọng đáng yêu của mấy đứa nhóc.

Nghe thấy giọng nói đáng yêu của mình, Lý Đề Âm bỗng nổi da gà.

“Xong chưa vậy?”

Có chút mất kiên nhẫn.

Rõ ràng “Quý khách” đang dùng rất ổn.

Cứ nhất định phải kêu mình đến đây thu âm lại một lần “Ông bà cô chú”, còn nói phải dùng giọng đáng yêu của con nít.

Nói là giọng của con nít có thể khiến cho những người lớn tuổi có cảm giác thân thiết.

Quản lí Vương Hạo đi lên phía trước, mỉm cười nói: “Viên trưởng, cũng tạm ổn rồi đó.”

Lý Đề Âm nghe thấy hai chữ viên trưởng thì xoa xoa ấn đường, nói: “Quản lí Vương, đã nói bao nhiêu lần rồi, viên trưởng quá quê mùa, bây giờ đang lưu hành gọi chủ tịch đó.”

Ánh mắt của Vương Hạo chính trực, kiên nghị, gật đầu nói: “Chủ tịch.”

Lý Đề Âm vùi trên ghế sô pha, nói: “Chuẩn bị cơm trưa đi, vất vả lắm mới đến đây một chuyến, tôi muốn đi kiểm tra từng bộ phận, sau đó mới đi.”

“Dạ được, viên trưởng.”

Lý Đề Âm: “…”

Lý Đề Âm phất tay, nói: “Được rồi, được rồi. Lui xuống đi.”

Lý Đề Âm mở wechat.

“Em trai, hôm nay chị ở Bắc Kinh, mới từ nước D trở về. Nhóc ở đâu? Tan học chưa? Tan học thì đến núi Tú Danh cùng nhau ăn trưa đi. Chị đang ở phòng làm việc phía trên khu nghĩa trang.”

Hai mươi giây sau, Lý Hiệp vẫn chưa trả lời.

Lý Đề Âm: “Nhóc đang làm gì vậy? Lâu như vậy mà chưa trả lời tin nhắn của chị?”

Bốn mươi giây.

Lý Hiệp đang ngồi trên xe buýt với chiếc điện thoại bật chế độ rung cảm nhận được chấn động trong túi quần.

[Chị hai bắt đầu trò chuyện hình ảnh]

[Có nhận cuộc gọi không]

[Nhận] hoặc [Từ chối]

Lý Hiệp chọn [Từ chối]

Lý Hiệp cúi đầu trả lời: “Chị hai, em biết rồi.”

Lý Đề Âm: “Lâu như vậy mới trả lời tin nhắn, chị còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì đó.”

Lý Hiệp: “…”

Mới có một phút thôi mà.

Sau khi Vương Hạo rời khỏi phòng thu âm, trông thấy có người tag mình, mở nhóm chat công việc ra.

Nhìn thấy phó bộ trưởng bộ tiêu thụ Châu Minh đang gửi tin nhắn trong nhóm chat công việc.

Phó bộ trưởng bộ tiêu thụ Châu Minh: “Hôm nay tôi tiếp một cô gái xinh đẹp mới ba mươi ba tuổi đến xem mộ cho bản thân.”

Tổ trưởng tổ 2 bộ tiêu thụ Ngô Phong: “Tháng trước tôi còn tiếp một nhà ba người. Tôi còn tưởng rằng là ba mẹ anh ta muốn mua đất chôn cất, kết quả là anh ta đang mắc ung thư thời kì cuối, không còn nhiều thời gian. Ba mẹ dẫn anh ta đến xem mộ để mua cho anh ta. Người đàn ông kia mới khoảng ba mươi thôi.

Thành viên tổ 3 bộ tiêu thụ Khâu Duyệt: “Tôi cũng từng tiếp một bệnh nhân ung thư thời kì cuối, lại còn là một cô bé 17 tuổi nữa chứ. Cô bé còn đang ở trong bệnh viện, ba mẹ đến mua đất. Nhìn thấy hai người ba mẹ kia khóc không thành tiếng, cảnh tượng đó cực kì đáng thương.”

Tổ trưởng tổ 9 bộ tiêu thụ: “Chỗ tôi cũng có nè, một thang niên 28 tuổi đột tử do hôm trước thức khuya. Hôm nay ba mẹ đã đến mua một miếng đất, ngày mai sẽ kí hợp đồng.

Bộ trưởng bộ tuyên truyền Lưu Minh Hiền: “Người trẻ tuổi bây giờ phải chú ý, không nên thức khuya, đừng ăn quá nhiều đồ dầu mỡ, buổi tối cố gắng đừng ăn khuya, đừng ăn thức ăn quá cay, nhất định phải chú ý sức khỏe.”

“Ha ha ha, tôi biết ngay những lúc thế này anh Hiền chắc chắn sẽ xuất hiện nói vài câu mà.”

“Chỉ sợ sau này anh Hiền lại muốn gửi một vài bài viết về chế độ dinh dưỡng vào nhóm chat công việc mất.”

“Anh Hiền: Người trẻ tuổi mấy người thật là!”

Phó bộ trưởng bộ tiêu thụ Châu Minh: “Quản lí bộ hành chính Vương Hạo, anh Hạo à, không phải nói hôm nay viên trưởng đến nghĩa trang thu âm giọng nói AI sao? Nếu không thì thu âm thêm một cái nữa đi. Bây giờ, người đến mua đất cũng không nhất định là người lớn tuổi, rất có thể cũng là những người bị bệnh ung thư tự đến xem mộ.”

Phó quản lí bộ hành chính Lý Trần Khải: “Độ tuổi ở nghĩa trang càng ngày càng nhỏ rồi *Lau mồ hôi. jpg*.”

Vương Hạo suy nghĩ một chút, cầm một tờ giấy, ở trên viết “Anh trai yêu dấu”,”Chị gái yêu dấu” và “Thân ái”.

Sau đó lại đi vào phòng thu âm.

“Viên trưởng.”

Lý Đề Âm không ngẩng đầu, đang lướt weibo.

Không ngờ tin tức mình về nước lại truyền đi nhanh như vậy, đã lên top 2 tìm kiếm rồi.

“Chuyện gì?”

“Có lẽ phải phiền cô thu thêm vài đoạn âm thanh rồi.”

Lý Đề Âm: “Thiếu cái gì à? Hay là nghĩa trang lại tăng thêm khu bảo tồn nào nữa, hay là lại đưa động vật quý hiếm nào đến à?”

Vương Hạo lắc đầu, đưa ra một tờ giấy bản thân vừa mới viết xong.

Lý Đề Âm nhận lấy.

Sau đó ngước mắt, nhìn Vương Hạo, khẽ nhíu mày.

Nếu không phải vì Vương Hạo có kinh nghiệm lâu năm, nhân phẩm lại không tệ, trong công tác luôn tận tâm tận lực thì cô thật sự nghĩ rằng Vương Hạo đang trêu đùa cô.

“Anh chắc chứ?”

Vương Hạo bình tĩnh gật đầu: “Đúng vậy, chúng ta cần tạo ra nhiều AI phục vụ hơn, nhất định phải nắm bắt từ những chi tiết.”

“Anh trai, chị gái này thì còn có thể hiểu được.”

“Cái em trai, em gái này.”

“Chắc không cần thiết đâu.”

Vương Hạo: “Không loại trừ khả năng này. Hôm nay, phó bộ trưởng bộ tiêu thụ Châu Minh đã đón một cô gái ba mươi ba tuổi đến xem mộ cho mình đó.”

Lý Đề Âm: “Anh chắc chắn là tự đến xem mộ cho mình? Không phải xem cho ba mẹ cô ấy à?”

Vương Hạo: “Tên ngôi mộ là tên của chính cô ấy. Xem ra có lẽ là bị bệnh nan y nào đó rồi.”

Lý Đề Âm nghe thấy như vậy thì thuận miệng cảm khái một câu: “Thảm quá đi mất.”

Trong xe, giọng nói của AI Tiểu Âm thông báo: “Xin mời lái xe vào.”

“Đường trong núi Tú Danh có rất nhiều ngã rẽ, quý khách xin hãy lái xe cẩn thận nhé.”

“Phía trước sắp đến điểm đích, xin hãy giảm tốc từ từ. Tiểu Âm sẽ giới thiệu hoàn cảnh nơi đây cho ngài.”

“Thưa quý khách, cô đã đi vào khu nghĩa trang thứ nhất, nơi có chim vạc cư trú.”

“Mỗi năm, khi mùa đông đến, vùng đất Hoa Bắc ngập nước, chim vạc sẽ bay về phía núi Tú Danh, tiếp tục nghỉ đông. Khi đó, cô có thể nhìn thấy chim vạc như những đường kẻ màu xám lướt qua mặt biển. Khi hoàng hôn buông xuống, có thể trông thấy đàn chim sơn ca như khói lướt qua cả vùng đất.”

Châu Minh: “Khu nghĩa trang có chim vạc thật ra là sự lựa chọn của phần lớn mọi người. So với những khu nghĩa trang khác, có thể xem là hàng đẹp, giá rẻ. Chi phí không đắt, mà lại có cảnh sắc phong phú, còn có vùng đất ngập nước vờn quanh, nếu như lúc còn sống cô sợ nóng, vậy thì nơi này chắc chắn là sự lựa chọn tuyệt vời nhất sau khi cô qua đời.”

Châu Minh bổ sung: “Nơi này cũng là nơi chôn cất sau khi qua đời của tác giả cận đại nổi tiếng – Vương Nhị Ngưu.”

Từng ngôi mộ được xây liền kề nhau, có chút chen chúc, đối diện với vùng đất ngập nước nơi chim vạc trú ngụ.

Bách Ngưng gật đầu, nói: “Xem thử khu khác đi.”

Châu Minh có lòng nhắc nhở một câu: “Càng lên cao thì cấp bậc của khu nghĩa trang càng cao, chi phí càng tăng lên.”

“Khu nghĩa trang chim vạc số một có giá thấp nhất là 220.000 tệ.”

Thành viên trong bộ tiêu thụ đều có hiểu biết về các loại xe. Châu Minh có thể ngồi vào vị trí phó bộ trưởng này, dĩ nhiên chỉ cần nhìn sơ là có thể biết được giá của chiếc xe này ở đẳng cấp nào.

Đây là một trong những chiếc xe dành cho những người có nguồn thu nhập trung bình.

Người đến núi Tú Danh, lái xe không dưới một triệu.

Chiếc xe ô tô điện kiểu mới này của Tesla, mặc dù là kiểu mới nhất, nhưng trá trị tuyệt đối không cao hơn một triệu.

Trong lòng Châu Minh dĩ nhiên tự có suy nghĩ và ý định của mình.

“Ừm, tôi biết rồi.”

“Đi thôi.”

“Thưa quý khách, cô đã tiến vào khu bảo tồn động vật hoang dã cấp độ một. Xin cô hãy lái xe cẩn thận.

“Động vật hoang dã thoắt ẩn thoắt hiện, xin đừng gây tổn thương hoặc bắt giữ. Nếu không, chúng tôi sẽ truy cứu trách nhiệm pháp luật với cô.”

Châu Minh: “Giá đất ở chỗ này ít nhất là 500.000 tệ.”

“Điểm khác biệt so với khu nghĩa trang có chim vạc chính là những ngôi mộ ở chỗ này sẽ không chật chội như bên đó, mỗi ngôi mộ đều cách nhau ít nhất 10m.”

“Nếu như khi còn sống, cô là một người thích giữ một khoảng cách nhất định với người khác, hay là một người vô cùng sợ xã hội, nhưng lại không muốn cảm thấy cô đơn sau khi qua đời. Vậy thì khu nghĩa trang này không cần nghi ngờ, vô cùng thích hợp với cô.”

“Số lượng động vật ở nơi này vô cùng nhiều. Chúng tôi có thể thường xuyên nhìn thấy trên bia mộ có một chú khỉ ngồi xổm ở đó nói chuyện với cô.”

Bách Ngưng mỉm cười, rất thú vị.

Một ngôi một rất đặc biệt.

“Đi lên tiếp thôi.”

Châu Minh nhắc nhở một câu: “Thưa quý khách, nếu như còn tiếp tục đi lên nữa thì sẽ đến khu nghĩa trang giá thấp nhất là 1 triệu.”

Bách Ngưng gật đầu.

“Chị yêu dấu ~”

Tai của Bách Ngưng ngứa ngáy.

Sau khi Châu Minh nghe thấy thì cũng sững sờ.

Không ngờ kỹ thuật bây giờ lại có hiệu suất nhanh như vậy.

“Cô đã tiến vào khu bảo tồn thực vật dã sinh quý hiếm.”

“Bây giờ, Tiểu Âm Âm sẽ giới thiệu cho cô khu vực này.”

“Tổng cộng có chín khu mộ lâm viên.”

“Khu mộ thứ nhất có chứa tám loài thực vật quý giá nhất thế giới, trong đó bao gồm hai loại là chò chỉ và Cyathea spinulosa.”

“Thảm thực vật ở khu mộ thứ hai có độ bao phủ đến 99%, đạt được chứng nhận bảo vệ thực vật mức hai cấp quốc gia.”

“Khu mộ thứ ba.”

Châu Minh: “Khu mộ lâm viên có giá thấp nhất là 1 triệu 2. Đắt ở chỗ chúng tôi có nhiều hình thức lựa chọn bia mộ đặc sắc. Không giống với những bia mộ kiểu truyền thống.

“Chúng tôi có đoàn đội chế tạo đủ loại hình thức bia mộ chuyên nghiệp có một không hai.”

“Trong đó nổi tiếng nhất là hình thức mộ cây. Tro cốt được chôn phía dưới cây ngô đồng. Cây ngô đồng trải qua gia công hóa học thì có thể khắc chữ dát bạch kim. Mỗi cây ngô đồng có thể cao từ 8 – 10m.

“Không cần lo lắng cây ngô đồng khô héo sẽ bị gãy đổ. Sau khi cây cối đến một độ tuổi nhất định thì đoàn đội chúng tôi sẽ có những kỹ thuật chuyên nghiệp để chế tạo cái cây này thành một “cây bất tử”.”

“Một cây bất tử có thể bảo tồn hơn 600 năm. Đoàn đội của chúng tôi vẫn đang tiếp tục nghiên cứu kỹ thuật này. Tôi tin tưởng trong tương lai mười mấy hai mươi năm sắp đến, loại kỹ thuật cây bất tử này có thể nâng cao thành một nghìn năm, thậm chí là thời gian mấy nghìn năm.”

“Đây cũng là khu nghĩa trang được nhiều quan chức cấp cao lựa chọn nhất.”

Nghe có vẻ là một khu mộ đặc biệt.

Khó trách giá cao như vậy mà vẫn được chào đón đến thế.

Nhưng Bách Ngưng không hề động lòng.

Bách Ngưng: “Đi lên tiếp còn gì nữa không?”

Châu Minh vẫn mang theo nụ cười như cũ: “Đi lên cũng có, nhưng mà đó là mộ đế vương. Giá cả, cơ bản ít nhất là năm triệu.”

Mộ đế vương, là khu mộ mà những người giàu nứt vách mới lựa chọn.

Người bình thường cho dù có nhiều tiền đi chăng nữa thì cũng sẽ không vì một ngôi mộ mà tốn tận năm triệu, thậm chí là hơn mười triệu.

Bách Ngưng nghe vậy, cũng có chút do dự.

Bách Ngưng: “Có thể lên xem một chút không?”

Châu Minh nghe vậy, mặt mỉm cười nói: “Đương nhiên, khu nghĩa trang của chúng tôi có một câu danh ngôn, chính là: Khách hàng là Jehovah.”

Bách Ngưng nghe đến ba chữ “Jehovah”, hỏi: “Anh tín ngưỡng Đạo Do Thái à?”

Châu Minh lắc đầu, nói: “Không phải, là viên trưởng đời trước của khu nghĩa trang này tín ngưỡng Đạo Do Thái.”

“Viên trưởng?”

Châu Minh: “Chính là chủ nhân của khu nghĩa trang này.”

“Thưa quý khách, cô sắp tiến vào khu vực cao nhất trong khuôn viên nghĩa trang núi Tú Danh. Độ cao so với mặt nước biển là 2023m, được vinh danh là Everest ở Tây Kinh.”

Từ đỉnh cao nhất của núi Tú Danh nhìn xuống, tiên khí bồng bềnh, mây mù lượn lờ.

Núi Tú Danh, nơi có thảm thực vật bao phủ đến 95%, ngay cả mây mù cũng mang màu xanh nhạt.

Dường như đã lạc bước vào một tiên cảnh khác.

Thật sự hoàn toàn không giống với những khu mộ kia.

Bách Ngưng dừng xe lại.

Châu Minh: “Cô Bách, còn phải đi lên thêm một trăm mét nữa mới đến khu mộ đế vương.”

Bách Ngưng có thể nhìn thấy một tòa kiến trúc bàng bạc lộ ra giữa lớp mây mù cách đó không xa.

Bách Ngưng chỉ chỉ một miếng đất trống bên cạnh cửa sổ xe.

“Chỗ này cũng là đất chôn cất à?”

Miếng đất này trơ trụi, ngay cả cỏ dại cũng không có nổi một cây.

Trống đến mức phản quang.

Nằm ngay cạnh con đường lái xe lên núi, chỉ cách khu mộ đế vương khoảng một trăm mét.

Một miếng đất trọc.

So với những mảng xanh tươi tốt xung quanh, miếng đất trụi lũi này trông vô cùng nổi bật.

Châu Minh có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói: “Miếng đất này không thuộc khu nghĩa trang, là một miếng đất hoang.”

“Đất hoang?”

“Đúng vậy.”

“Trên mảnh đất này không trồng được bất cứ loài thực vật nào, từng trồng qua khoảng nghìn loại thực vật nhưng đều chết sạch.”

Bách Ngưng lắng nghe.

“Còn bên cạnh miếng đất này là một sườn đồi, không có cảnh sắc vùng ngập nước, nhìn sang chỉ có một khoảng trời và núi rừng.”

“Cô Bách, cô có biết tại sao những ngôi mộ trên khu mộ để vương muốn có được thì phải tốn năm triệu, thậm chí là hơn chục triệu không?”

Bách Ngưng lắc đầu.

“Là bởi vì từ ngọn núi đối diện hay ở phía xa xa nhìn qua, đều có thể trông thấy được những ngôi mộ đế vương trên đỉnh núi Tú Danh cao sừng sững.”

“Cho dù là giữa hai trăm mấy chục ngôi mộ chen chúc nhau, thì người ta có đứng giữa sườn núi cũng có thể nhìn thấy được.”

“Một ngôi mộ tốt chính là trước mặt có đường đi, sau lưng thông gió, hướng về phía mặt trời.”

“Cô cũng biết những người này mà, trước khi sống thích được chú ý, sau khi chết dĩ nhiên cũng mong được người ta nhìn thấy.”

Châu Minh chỉ miếng đất hoang đó, nói: “Nhưng cho dù nhìn từ bất cứ góc độ nào, cho dù đi tới lưng chừng núi thì vẫn không thể nhìn thấy được miếng đất hoang này.”

Bách Ngưng: “Mảnh đất này bao nhiêu tiền?”

Châu Minh kinh ngạc: “Ý của cô là?”

Bách Minh: “Tôi muốn mua để xây mộ.”

“Cô chắc chứ?”

Bách Ngưng gật đầu: “Không bán à?”

Châu Minh vội vàng gật đầu: “Bán chứ, bán chứ!”

“Nhưng mà phải đợi một chút, miếng đất này vẫn chưa có định giá, đúng lúc hôm nay viên trưởng của chúng tôi cũng có ở đây. Tôi nhắn tin hỏi một chút.”

Những người khác có thể bán được những miếng đất khác cũng không phải chuyện gì lớn lao, nhưng nếu như ngay cả miếng đất hoang này cũng bán được thì mới là bản lĩnh thật sự!

Chỉ chốc lát sau, tin tức có người muốn mua miếng đất hoang được lan truyền khắp group làm việc.

“Cái gì? Có người muốn mua miếng đất kia để xây mộ à?”

“Tên Châu Minh này có tài năng nhỉ! Khó trách có thể leo lên làm phó bộ trưởng bộ tiêu thụ. Sao mà bán được miếng đất này vậy? Cái miệng này có thể nói cho người chết sống lại luôn á.”

“Thật sự có người tiêu tiền như rác để mua miếng đất hoang kia sao?”

“Trong đây không có giao dịch bất hợp pháp gì chứ? Sao tôi cứ cảm thấy khó tin vậy nhỉ?”

Tầng bảy, phòng làm việc của viên trưởng.

Lý Đề Âm nghe thấy vậy, ngẩng đầu nhìn về phía Vương Hạo, cũng có chút khó tin, hỏi thăm: “Thật sự có người muốn mua miếng đất ngay cả một cọng cỏ cũng không mọc nổi kia sao?”

Vương Hạo: “Đúng vậy.”

Những chiếc móng màu đỏ trên ngón tay cô khiến cho đôi tay cô trông càng thêm trắng trẻo và thon dài.

Khuỷu tay chống lên ghế sô pha, lòng bàn tay đỡ cằm.

Ngón trỏ còn đang chạm nhẹ vào bờ môi của mình.

Khi Lý Đề Âm đang suy nghĩ chuyện gì đó thì sẽ có thói quen nhỏ là dùng ngón trỏ chạm vào môi dưới của mình.

“Kêu họ đến phòng làm việc của tôi kí hợp đồng đi.”

Vương Hạo ngạc nhiên.

Từ sau khi viên trưởng đời trước – ba của Lý Đề Âm qua đời, mọi việc ở khu nghĩa trang đều do anh ta và phó quản lí xử lí.

Lý Đề Âm bận rộn hơn họ rất nhiều.

Hoàn toàn không có thời gian đến quản lí khu nghĩa trang.

“Cô chắc chứ?”

Lý Đề Âm vươn vai, mệt mỏi nói: “Tôi muốn nhìn thấy, rốt cuộc là người như thế nào mà lại chấp nhận mua một miếng đất như thế làm chỗ ở sau khi chết.”

“Nếu như thấy thuận mắt, nói không chừng sẽ còn giảm giá cho người ta nữa.”

Lý Đề Âm nói thêm một câu: “Đối phương là nam hay nữ vậy?”

Vương Hạo: “Chính là cô gái ba mươi ba tuổi bị ung thư mà Châu Minh đang đón tiếp.”

Lý Đề Âm ngạc nhiên, lại chống cằm, lần này, ngón trỏ vẫn chạm nhẹ vào hàm dưới.

Im lặng khoảng chừng một phút.

“Viên trưởng?”

“Được rồi, vậy thì không gặp nữa.”

“Mấy người cứ làm theo trình tự bình thường đi.”

Vương Hạo đi đến trước cửa, lúc sắp bước ra ngoài.

“Đợi đã.”

“Viên trưởng, sao vậy?”

Ngón tay của Lý Đề Âm chạm nhẹ vào bàn làm việc, nói: “Nhớ phải giảm giá.”

Vương Hạo gật đầu, hỏi: “Cô nghĩ giảm giá bao nhiêu thì được?”

Lại tiếp tục suy nghĩ.

Rất lâu.

Khẽ hé môi.

“Hay là để tôi xem thử là loại người như thế nào đã rồi quyết định sẽ giảm giá bao nhiêu thì phù hợp.”

“Dù sao chuyện bia mộ này cũng là chuyện lớn sau khi qua đời.”

Vương Hạo: “Được, tôi sẽ dẫn cô ấy đến đây.”

Lý Đề Âm thỏa mãn khẽ gật đầu: “Ừa.”

Vương Hạo đi ra ngoài, lúc đang định đóng cửa lại…

Điện thoại của Lý Đề Âm vang lên.

Em trai ngoan: “Chị, em đến dưới chân núi Tú Danh rồi.”

“Đợi một chút!”

Vương Hạo ngừng bước, liếc nhìn.

“Viên trưởng?”

Lý Đề Âm đứng lên, cầm chìa khóa chiếc Porscher màu xanh lam của mình.

“Em trai tôi đến rồi, không cần đưa người đến đây nữa. Các người tự kí hợp đồng là được rồi.”

“Tôi phải đi đón em trai.”

Vương Hạo: “…”

“Vậy vụ giảm giá này?”

Lý Đề Âm: “Tùy tiện xem rồi giảm đi.”

“Cái này cũng tùy tiện được à?”

Cái sự tùy tiện này có lẽ đã bao gồm mấy trăm nghìn hoặc thậm chí là hơn cả triệu rồi.

Vương Hạo vẫn không dám tự tiện ra giá.

Lý Đề Âm đứng tại chỗ, tiếp tục suy nghĩ.

Nàng có chứng sợ hãi phải đưa ra lựa chọn.

“Nếu người ta thảm quá thì giảm được bao nhiêu cứ giảm.”

“Dù sao thì miếng đất này đừng quá một triệu là được.”

– ——–

Tác giả có lời muốn nói:

Lý Đề Âm trước khi yêu đương: Thật trong lành, thật thoát tục ~

Lý Đề Âm sau khi yêu đương: Dẹp hết nghĩa trang cho bà!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.