Hạ Quân qua lại trong bóng tối. Chạy về phía trước vài bước gã liền ngừng lại, đỡ tay lên tường mà thở hổn hển, “Đệt! Chạy lâu như vậy rồi, bao giờ mới có thể ra ngoài chứ!”
Gã vừa dứt lời thì bảo thạch trong túi phát ra một tia sáng mãnh liệt. Hạ Quân lấy nó ra, viên đá quý này vụt sáng, nằm trong lòng bàn tay Hạ Quân còn hơi chấn động. Gã đưa nó lên, rọi về con đường phía trước.
Hạ Quân nhìn về phía trước chỉ thấy có một cái sân bãi hình vòng tròn lúc ẩn lúc hiện. Gã nắm chặt bảo thạch trong tay, đi về phía trước. Vừa định vượt qua vạch đỏ ở lối vào, viên ngọc trong tay đột nhiên mờ đi. Hạ Quân ngẩng đầu lên, tia sáng u ám nơi đây khiến gã có chút khó chịu.
Ngay tại lúc Hạ Quân muốn tiến lên phía trước để xem xét một chút, dưới chân đột ngột có một trận động đất kịch liệt, ngay sau đó chính là tiếng vang ầm ầm. Hạ Quân vội vàng lùi về sau một bước, hai chân bị rung chuyển đến tê dại. Dư chấn qua đi, bãi đất tròn trước mặt lại hồi phục như ban đầu.
Hạ Quân đứng đó lưỡng lự một lúc, phân vân không biết có nên vào không. Sau khi suy nghĩ, gã lấy ra một con dao, nắm trong tay rồi đi về phía trước, chỉ thấy bãi đất trống đã lún xuống thành một mảng lớn, có kích thước bằng một cái hồ. Lúc này gã mới thấy rõ cảnh tượng bên trong.
Đây là một không gian cực kỳ rộng lớn, hai bên vách tường phải trái xếp đầy mấy cái quan tài. Hạ Quân dời chân về phía trước, và mảnh đất chìm dưới chân gã đầy những chiếc quan tài dày đặc. Hạ Quân hơi ngẩn ra, đây là lần đầu tiên gã thấy cảnh tượng như này. Điều đáng sợ hơn nữa là tất cả những chiếc quan tài đó đều mở, mà bên trong lại không một bóng người!
Dù là gan lớn như Hạ Quân cũng có chút khiếp sợ đến hoảng loạn, mẹ nó làm gì có ai nhìn thấy một đống quan tài như vậy mà có thể bình tĩnh được! E là phải mất một chút thời gian mới có thể đi qua cái hố quan tài này, mà chiều sâu của nó cũng phải cao cỡ hai Hạ Quân.
Hạ Quân quay người định đi xung quanh nhìn xem. Hai chiếc quan tài màu hồng bên trái bên phải đột ngột đóng lại, lắc lư sang hai bên, cản đường tiến về phía trước. Hạ Quân không dám manh động. Gã không biết rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, lại cũng không có gan bước lên những chiếc quan tài màu đỏ kia. Món đồ kia quá xúi quẩy rồi!
Hạ Quân thả nhẹ bước chân, gã quay lại sàn quan tài, nhìn sàn quan tài trước mặt mà không dám thở mạnh. Đây, đây cũng là một cái quan tài, chẳng phải cũng xúi quẩy không kém sao… Đối mặt với sự lựa chọn này, Hạ Quân chỉ cảm thấy trái tim mình bỗng nhiên lạnh lẽo, bất kể lựa chọn như thế nào cũng sẽ có vấn đề á!
Làm thế nào để xuống được sàn quan tài này vẫn còn là chuyện nan giải, mà muốn xuống cũng phải tốn không ít thời gian. Mấu chốt nhất là không bên trong có cơ quan gì không. Vậy nên Hạ Quân dứt khoát bước đến hai chiếc quan tài trước mặt, gã quyết định thử một lần, biết đâu gã lại gặp được chuyện tốt.
Hạ Quân rút chiếc thắt lưng ra khỏi quần, tay phải cầm nó làm roi, tay trái cầm con dao. Lùi lại vài bước rồi chạy, gã vững vàng nhảy lên chiếc quan tài thứ nhất, vừa mới nhảy lên nhất định sẽ không dừng lại, gã nhanh chân muốn xông về trước, vừa nhảy được lên chiếc quan tài thứ hai Hạ Quân nghe đến một tiếng cọt kẹt, bị một lực mạnh kéo lại. Gã đứng không vững, cả người ngửa ra sau.”Đệt!”
Gã quay đầu lại, từ khóe mắt nhìn thấy một đôi tay, một đôi bàn tay gầy guộc tái nhợt. Nắp quan tài đã bị mở ra. Lúc sắp bị kéo vào, Hạ Quân lập tức dùng dao hung hăng đâm vào mép quan tài. Trên tay dùng lực một chút, nửa người gã bật lên, đạp mạnh một cái, Hạ Quân vươn mình nhảy ra ngoài.
Vừa rơi xuống đất, Hạ Quân đã mắng to một tiếng: “Đệt mịa! Đâu ra lắm thứ như thế cơ chứ!”
Không biết từ khi nào mà một nhóm Thi Quỷ cả người xanh trắng, mặt lõm cả vào, mùi vị hôi thối đã chầm chậm đi về phía Hạ Quân.
Nhưng giờ không phải lúc để cảm thán, quan trọng nhất vẫn là thoát thân!
Hạ Quân đột nhiên xoay người một cái, đệt! Suýt chút nữa quên phía sau còn hai cái này nữa!
Một đôi tay xanh trắng nhanh chóng duỗi về phía Hạ Quân. Bóng Hạ Quân thoáng qua, gã vừa mới né được thì bọn Thi Quỷ kia đã sắp áp sát. Nhìn đám Thi Quỷ phía trước vẫn đang lao về phía mình, trong chốc lát Hạ Quân liền mồ hôi đầy đầu.
Gã cầm cái thắt lưng trong tay hung hăng tiến về hướng đám Thi Quỷ phía trước mà vẩy quất vài cái. Thắt lưng quật tới đầu đám Thi Quỷ kia liền phát ra một tiếng “Bốp”. Cái bọn Thi Quỷ kia như là tâm linh tương thông, bộ mặt đột nhiên đều trở nên dữ tợn, nhe răng trợn mắt duỗi bộ móng vuốt ra mãnh liệt xông đến chỗ Hạ Quân. Lúc này thì Hạ Quân đã không còn có thể tránh thoát nữa.
Mấy bộ móng tay sắc bén kia cào cho da dẻ Hạ Quân tổn thương hết cả. Mùi máu tanh ở trong không khí tản ra, đám Thi Quỷ kia đột nhiên trở nên kích động. Chúng hét lên rồi lao về phía Hạ Quân. Thần kinh của Hạ Quân căng thẳng, giơ tay lên hung hăng đánh vào sau gáy con Thi Quỷ cản đường mình, đâm xuyên qua đầu của nó. Thi Quỷ kia trong nháy mắt như bị đóng băng, ngừng lại. Hạ Quân hung hăng đạp nó xuống đất, phía trước lại xông đến một con Thi Quỷ y hệt như vừa rồi. Hạ Quân nổi giận: “Đm cho bố mày đi chết luôn đi!”
Cây roi đánh mạnh vào con Thi Quỷ, mấy Thi Quỷ sau lưng đã vọt lên. Ngay khi có một Thi Quỷ sắp tóm được Hạ Quân thì gã lao về phía trước, dùng con dao xuyên qua cơ thể của con Thi Quỷ phía trước. Thi Quỷ kia giống như mấy con trước đó, trong nháy mắt đều không hề nhúc nhích.
Nhân cơ hội này, Hạ Quân nhảy lên quan tài, chạy như bay qua hai cái quan tài khác rơi xuống đất. Lúc này Hạ Quân mới ngó đầu lại một chút để xem xét tình huống phía sau, chỉ thấy hai con Thi Quỷ vừa rồi không có nhúc nhích giờ đã trở lại như cũ.
“AAaaaaaa…” là những tiếng hét bùng nổ của lũ Thi Quỷ đang dồn dập đụng phải quan tài muốn lao tới bắt Hạ Quân.
“Đệt mợ! Mấy cái chết tiệt này giết không chết ư!” Hạ Quân vô cùng căng thẳng, liều mạng lao về phía trước, nhưng chưa chạy được vài bước thì Hạ Quân đã dừng lại, đi về hướng con đường bên phải vốn đã đứng đầy Thi Quỷ. Những con Thi Quỷ khác, tựa như cũng chịu ảnh hưởng của lũ Thi Quỷ bên này, đều rục rà rục rịch, chậm rãi đi tới.
Hạ Quân lúc này sợ đến mức sắp không nói được thành tiếng rồi, cmn đây như là sẩy chân một bước cũng có thể tự giải quyết chính mình luôn mà!
Lúc này Hạ Quân nhớ đến viên đá quý mà Thi Quỷ vương chi tử đưa cho. Gã duỗi tay lần mò, vẫn còn nằm trong túi đây. Lập tức lửa giận của Hạ Quân dâng cao bừng bừng, mẹ nó! Ông đây cmn tám chín phần đều là do thằng cha kia làm hại! Món đồ này trên người mình cũng chẳng có cái tác dụng gì cả!
Nhưng vào lúc này Hạ Quân làm gì có thời gian mà suy nghĩ nhiều, Thi Quỷ trước sau đã áp sát, hai mặt tấn công, Hạ Quân đã không còn đường lui. Hạ Quân cảm nhận được đám Thi Quỷ phía sau lưng đã đến rất gần mình rồi, mấy tiếng hét kia tựa như đã ở ngay sau tai gã.
Mà hiện trường tình huống thật lại không giống như Hạ Quân đã tưởng, phía sau gã quả thật có một tên Thi Quỷ. Nó như đang đánh giá một loại đồ ăn ngon miệng, hai mắt tràn ngập sự tham lam, thèm nhỏ dãi với cái gáy của Hạ Quân. Ngay khi con Thi Quỷ hưng phấn giơ tay muốn túm lấy gáy của Hạ Quân, gã đã nhìn một chiếc quan tài ở bên cạnh rồi nhảy xuống! Tả thì chậm nhưng làm thì nhanh, khoảnh khắc ấy chỉ diễn ra trong tích tắc.
“Oành!” Lần này ngã hơi mạnh, chân Hạ Quân bị va đập đau đớn, cái trán gõ vào thành quan tài phát ra âm thanh thảm thiết. Đầu Hạ Quân có hơi sưng lên, trước mắt gã biến thành một màu đen, hai tay chống về sau, đỡ lại cơ thể của chính mình, gã nhịn không được hừ nhẹ một tiếng “Shhh…” Cmn suýt chút nữa thì ông đây mất mạng!
“A…” Đám Thi Quỷ kia thấy đồ ăn rơi mất, phát ra một đống âm thanh khiến người người run sợ.
Hạ Quân đã hoàn hồn trở lại, gã ngẩng đầu lên nhìn, thấy chằng chịt đầu người ngó xuống thăm dò. Hạ Quân lập tức nhặt dao và thắt lưng lên, giẫm lên mép quan tài rồi chạy một mạch về phía trước. Phía sau đột nhiên “Oành” một tiếng, có tiếng đồ vật rơi xuống đất.
Tên Thi Quỷ vừa nãy đứng sau lưng Hạ Quân nhảy xuống, nó loạng choà loạng choạng rơi xuống rồi ngã ra đất. Mấy Thi Quỷ phía trên thấy có đồng bọn nhảy xuống thì đều dồn dập nhảy theo, một số thì ngã xuống đất, số còn lại vẫn còn có thể đứng lên đuổi theo phía sau Hạ Quân. Dù sao thì cũng là Thi Quỷ, thân thủ không thể nhanh nhẹn như Hạ Quân được. Chỉ là số lượng này khiến người khác nhìn vào là thấy ớn lạnh á!
Hạ Quân quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa hụt bước chân lăn mẹ nó ra đất, cái đm đây là muốn theo tới tận cùng à! “Đệt! Ông đây là trò đùa của bọn mày đấy hả! Không được! Không phải là vừa nãy đã giẫm lên quan tài rồi sao!” Hạ Quân vừa phải chú ý dưới chân, vừa phải để ý đằng sau, khi chuyển qua nhìn phía trước cách chừng 20m, Hạ Quân nhất thời cảm thấy tuyệt vọng. Ông trời là đang muốn ông đây chết đi đây mà!
Chỉ thấy trước mặt Hạ Quân là một bức tường cao sừng sững, cmn đây là nhảy xuống thì dễ mà đi lên thì khó đây! Phía trước là đường cùng, phía sau là Thi Quỷ, đây chính là nhất định muốn tuyệt đường sống của ông đây phải không!
Hạ Quân quyết định đánh cược một ván. Gã dừng lại, có chút run rẩy đứng ở trên lỗ hổng của quan tài. Tay gã không tự chủ được mà phát run. Ông đây vào lúc hỗn chiến xã hội đen cũng đã có sự tích chỉ một mình đánh lại ba mươi thằng đàn ông trưởng thành to khỏe, nhưng khi đó gã bị thương cũng nhiều, phải nằm viện tận ba tháng. Hiện giờ đối mặt với một mảnh tối om trước mặt như thế này thì đấu kiểu gì được? Đáng giận hơn là cái lũ ngu xuẩn này có đánh cũng chẳng chết được!
Đánh được thì đã không nói làm gì! Hạ Quân xoay người, chạy về phía trước. Dù sao thì cũng phải thử, biết đâu tường đủ cứng để leo lên. Hạ Quân ôm lòng chờ đợi sự may mắn mà xông về phía trước, vừa định đến gần bức tường thì một chân gã bị thụt xuống. Đáy quan tài dường như đã hơi có tuổi rồi, Hạ Quân mới vừa đạp một chân lên, “rắc” một tiếng, vỡ tan tàn. Trong khoảnh khắc đó, cả người Hạ Quân đều cứng đờ.
Ôi cái tư thế này thật là mãn nhãn mà! Đây tuyệt đối là phương thức tự sát nhanh nhẹn nhất từ trước đến nay!
Khi Hạ Quân đi xuống sắc mặt đều trở nên xanh xao tái nhợt, có thể sánh ngang với cái đám Thi Quỷ kia luôn rồi. Vào lúc này thì Hạ Quân có muốn phát ra tiếng cũng chẳng phát ra nổi nữa. Hai tay gã run rẩy ném dao và thắt lưng xuống, mồ hôi hột túa ra trên trán. Mạng của ông đây… Ôi muốn ông đây làm sao duy trì nòi giống đây… Đau đớn quá!
Đám Thi Quỷ phía sau đều hai mắt sáng lên mà đuổi theo, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét đầy hưng phấn. Hạ Quân giờ cảm thấy mọi thứ chỉ như gió thoảng mây trôi, sinh mạng mới là quan trọng nhất! Ông đây mới ba mươi mấy tuổi! Là một thanh niên chính trực! Không thể cứ thế mà chết á!
Hạ Quân cắn răng dùng hai tay chống lên mép quan tài, vùng vẫy đạp lên, hai chân run rẩy. Gã vì bị đau mà nhíu mày, cúi người xuống nhặt con dao kia cùng với thắt lưng lên.
Lúc này gã cũng không thể đi đường vòng chạy trốn nữa rồi, đám Thi Quỷ phía sau kia đã gần ngay trong gang tấc, Hạ Quân che đi chỗ ấy bị thương, giãy dụa chậm rãi chạy về phía trước, quần áo trên người đều thấm đẫm mồ hôi.
Hạ Quân buồn rầu, lòng réo rắt. Năm tháng trôi qua không thuận lợi, nếu hôm nay ông chết ở đây, mai sau nhất định sẽ là một ác quỷ.