Một ngày kia, sau khi tan học, đang đi về thì Du từ phía sau đi đến, bịt mắt cô lại :
– Thôi nào Du, chị suýt ngã rồi này – May nhận ra cậu nhờ đôi bàn tay lạnh ấy.
– Chị đi học về rồi đấy à ? – Du vừa nói vừa đi vòng ra phía trước.
– Ừ, sao hôm nay em ra đây sớm thế ?
– À… Em có chuyện muốn nói với chị đấy.
– Là chuyện gì thế nhóc ?
– Chà… Ngại thật đấy. Chị bình tĩnh nhé ! Em muốn nói rằng em… Em thích chị !
May lặng người sau câu nói đó của Du. Vì nó quá bất ngờ :
– Sao cơ ? Sao em lại nói thế ?
– Ơ… Chị không thích điều đó à ?
– Trước giờ chị chỉ nghĩ em là bạn thân. Với lại em còn nhỏ tuổi hơn chị nữa mà…
Bản thân May không hiểu sao câu nói đó lại vuột ra khỏi miệng mình, cứ như vô thức.
– Nhưng… Em…
– Đừng nói chuyện này nữa được không ? – May hơi giận.
– Được ! Nếu như chị muốn, em sẽ không làm phiền chị nữa – Du nói và bỏ đi đâu mất.
– Du ! Du ! – May gọi nhưng không còn kịp nữa, cậu đã đi mất rồi.
Suốt buổi chiều hôm ấy, May cứ ngồi lỳ trên giường suy nghĩ vẩn vơ. Thực lòng mà nói thì cô đang rất buồn. Có lẽ bản thân vừa nói gì đó làm tổn thương Du mất rồi.
– May này, đi cắm trại với lớp không ? – Có tiếng Lam vọng lên.
– Thôi không đi đâu, tớ còn nhiều bài tập lắm. – May uể oải đáp.
– Vậy thôi bọn tớ đi nhé. Cậu ở lại một mình nhớ cẩn thận đấy.
– Tớ biết rồi, các cậu đi chơi vui vẻ nha !
Chỉ còn một mình, May lại thả dòng suy nghĩ với một mớ câu hỏi không thể nào hỗn độn hơn :
– “Sao mình lại nói như thế chứ ? Từ chối vì Du nhỏ tuổi hơn mình ? Hay là do mình không đủ can đảm để tiến đến với một hồn ma ? Hay là còn lý do nào khác ?”
Liên tiếp những ngày sau đó, cô không còn thấy Du xuất hiện nữa. Cậu còn giận sao? Nghĩ đến điều đó làm cô thấy buồn kinh khủng. Biết sao được, lúc ấy May lỡ làm tổn thương người ta bằng việc nói ra những lời vô tình ấy rồi. Chẳng trách sao Du lại bỏ đi, chắc là cậu cũng buồn lắm. Lại ngồi trên giường, hình như có phần hơi nhớ cậu thì phải. Bình thường những lúc thế này, Du sẽ bất ngờ xuất hiện và dọa cô một trận hết hồn rồi. Thú thật, những lúc đó có đôi khi May rất ư là bực mình, có lúc lại cười thầm trong bụng. Nhưng dù thế nào thì cô cũng sẽ bày ra bộ mặt giận dỗi để Du xuống nước xin lỗi trước. Còn bây giờ, dẫu có muốn thì vẫn không có ai làm cô bất ngờ như trước nữa.
Chẳng lẽ cô và cậu, không còn cơ hội gặp lại nhau sao chứ ?
Tập tễnh đi trên đường, chợt khóe mắt của bỗng May cay xè đi :
– Về với chị đi, Du ơi !
Bỗng trời mưa, dòng nước mưa như hoà vào dòng cảm xúc của cô lúc này. May khóc nức nở. Mưa mỗi lúc một to, cô gái nhỏ ngã ra đường và tiếp tục khóc. Toàn thân ướt đẫm vì thứ nước mưa vô tình ấy cứ liên tục xối lên người cô, May ngất lịm đi vì lạnh. Cô đâu hay biết rằng lúc này đây, mình đã được nhấc bổng lên nhẹ nhàng và nằm gọn trong lòng của ai đó.
****
Chương 7: Câu Trả Lời Từ Cô Gái Nhỏ
Không biết May đã thiếp đi bao lâu nữa. Đến lúc tỉnh dậy thì cô bỗng giật bắn người ra khi thấy có một đôi mắt cứ ghì sát vào mặt mình, trừng to :
– Du ! Là em đó sao ? – May vui sướng reo lên khi nhận ra đó là đôi mắt của Du.
– Chị tỉnh rồi à ?
– Chị ngất đi bao lâu rồi nhỉ ?
– Hai ngày ! – Du đáp gọn lỏn.
– Thôi đừng nói bằng giọng điệu lạnh lùng đó nữa mà Du…
– À… Ừm… Chị Thanh và Lam đã chăm sóc cho chị đấy !
– Em đang gạt chị ! Hai người họ đi cắm trại rồi. Không về sớm vậy đâu !
– Ơ… Thì…
– Là em chăm sóc chị. Đúng không ?
– Đã vậy thì sao ?
– Điều đó chứng tỏ rằng em đã không còn giận chị nữa ! – May nói và vòng tay ôm lấy cổ Du.
Cái ôm bất ngờ, khiến Du giật mình suýt ngã :
– Thôi nào chị, người em lạnh lắm. Chị sẽ lại cảm mất.
– Thì sao nào ? Chị thích mà!
– Chị vừa nói gì thế ?
– Chị muốn nói rằng : chị… khát nước quá !
– Trời ạ ! – Du nói và lùi lại để cô có thể với tay ra lấy cốc nước.
– Hai ngày nay chị làm em lo chết đi được. Ai mà lại dầm mưa bao giờ ?
– Tại em không ra chơi với chị đấy. Chị nghĩ chỉ có cách đó mới làm em xuất hiện thôi…
– Ôi trời, đúng là ngốc mà. – Du nhéo mũi cô – Làm ơn đừng tái diễn việc này nữa được không ?
– Không ! Chị sẽ còn làm nữa đấy.
– Sao cơ ?
– Cho đến khi nào em không rời bỏ chị nữa thì thôi.
– Ơ… Vậy là chị…
– Uhm, chị nghĩ rồi. Dù em có là gì đi nữa cũng không quan trọng. Miễn sao chúng ta cảm thấy vui khi ở bên nhau là được rồi, Du nhỉ ?
– Chị May… – Du nắm chặt lấy tay cô.
Cuối cùng, May cũng đã tìm được lý do cho việc mình đã từ chối Du hôm đó. Tất cả là vì May sợ rằng người và ma là hai thế giới khác nhau, làm sao mà có kết quả được? Nhưng nhìn lại thời gian qua đã chứng minh cho May thấy một điều : chẳng phải cô đã cảm thấy rất vui và thoải mái mỗi lần ở cạnh cậu ấy hay sao?
Tối đó, Du lại vào thăm cô qua lối cửa sổ. Cô chợt nhớ đến điều gì đó, khẽ cười :
– Em đã quen với việc vào đây qua cửa sổ rồi chứ nhỉ?
– Hai lần rồi nên cũng có chút kinh nghiệm.
– Hai lần?
– Lần đầu tiên hình như cách đây tầm hai tháng rồi thì phải. – Du vò vò mái tóc như muốn nhớ ra điều gì đó.
– Ơ… Vậy lúc chị vừa đến đây, bóng người ngoài cửa sổ lần đó là em sao?
– Ừ. Em đứng ngoài đấy nhìn chị suốt đêm luôn đó.
– Đáng ghét ! Em có biết dáng chị khi ngủ trông xấu lắm không? Vậy mà còn…
May ôm mặt xấu hổ, nhỏ nhẹ mãi cậu mới có thể gỡ được bàn tay cô xuống, mỉm cười :
– Không xấu ! Rất xinh. Chị May lúc nào cũng dễ thương hết nha.
– Du xấu tính !
– Mà chắc có lẽ em đã thích May từ cái lần đó chăng? – Du bỗng thừ người ra, nét mặt lộ rõ vẻ suy tư.
– Ơ… Ngắm dáng ngủ mà thích luôn à?
– Cũng có thể là trước đó nữa đấy !
– Rốt cuộc là từ lúc nào? – Dáng điệu mập mờ của cậu khiến May nổi cáu.
– Ai mà biết được ? Tình cảm mà, làm sao mà biết lúc nào nó tới đâu !
May đành chịu thua trước cái lý lẽ “vô cùng hợp lý” đó, vỗ vỗ bàn tay tỏ ra vẻ tán đồng. Vậy là mọi chuyện cuối cùng cũng qua, kết quả khá là mỹ mãn. Dù May không biết chính xác mình nên vui hay buồn bởi vì : cô đang là bạn gái của một hồn ma, chỉ mình cô thấy, mình cô cảm nhận. Chẳng ai biết đến sự tồn tại của Du nên việc ăn nói hàng ngày cô càng phải thêm chú ý, bởi vì nếu không khéo, mọi người sẽ nghĩ rằng cô đang bị bệnh tự kỉ nên cứ nói chuyện một mình suốt thôi. Miệng đời nó độc như thế đấy !
*
Trò chuyện mãi đến gần khuya, Du mới đứng dậy nói :
– Thôi em đi May nhé ! Không khéo hai chị kia mà về bất ngờ thì khổ. Họ sẽ hét lên khi thấy chị đang ngồi nói chuyện với một con ma đấy.
– Em lại thế nữa…
– Vậy nhé ! Chị ngủ sớm đi. Tạm biệt ! – Du nói rồi đi ra ngoài theo lối cửa sổ.