Bây giờ, thời gian của Du chỉ còn tính bằng giây. Biết sắp đến lúc, cậu liền cúi xuống, hôn lên trán May một nụ hôn thật sâu. Du ước gì mình có thể mang theo mùi hương này đi. Rồi cậu gục đầu vào hõm vai của May, thì thầm :
– Em yêu chị nhiều lắm… Chị phải sống thật tốt, có biết không ?
Và rồi Du bỗng đứng dậy, trông cậu bây giờ mỏng manh quá. May cố nhìn thật kĩ như muốn ghi nhớ mãi khuôn mặt ấy, dáng người ấy.
– May sẽ luôn đeo chiếc vòng tay của em chứ ? – Du mỉm cười, cúi xuống lau đi nước mắt cho cô.
– Tất nhiên rồi ! Kỉ niệm mà… – May cố cười.
– Đúng rồi. Kỉ niệm ! Em cũng có đây mà. – Cậu nói và khẽ hôn vào mặt dây chuyền.
Không biết nói gì nữa, thế là cả hai cùng im lặng nhìn nhau. Một hồi sau thì…
– Em đi chị nhé ! – Du nói nhỏ.
May khẽ gật đầu, vì có cái gì đó nghẹn ứ nơi cổ họng khiến cô không thể nói thành lời. May vẫn nằm đấy, nhìn cậu. Rồi cậu bỗng vỡ tan như thủy tinh. Linh hồn kia vỡ ra hàng ngàn mảnh vụn rồi tan biến đi. Tan biến như cậu chưa từng tồn tại. May nhắm mắt, quay mặt vào trong như không muốn nhìn thấy cảnh tượng đang diễn ra trước mắt, thật quá tàn nhẫn mà.
Du đã đi. Đi về nơi cậu nên đến. Cô gái nhỏ vẫn nằm đấy, nhắm mắt và im lặng. Rồi bất giác, May oà lên khóc nức nở. Nước mắt trào ra khi nhớ về Du, nhớ về những kỷ niệm khi ở bên cậu lúc trước. Hạnh phúc lắm !
Và cô lại khóc to hơn khi nghĩ đến việc Du tan biến mà mình không thể làm được gì. Cứ thế, May cứ nức nở suốt đêm.
*
– May ơi ! Mở cửa cho tớ… – Tiếng gọi ở ngoài sân vọng vào khiến May giật mình.
– Ai vậy nhỉ ? Không lẽ là Du ? – May suy nghĩ theo quán tính.
Cô vội chạy ra mở cửa, đó tất nhiên không phải Du mà là Minh An.
– Cậu làm gì ở đây ? – May hỏi.
– Đến đón cậu về.
– Sao cơ ? Sao cậu biết tớ ở đây mà đến ? – Vẻ mặt của cô hết sức ngạc nhiên.
– Chuyện dài dòng lắm. Tớ sẽ nói trên đường về…
May vào trong, đeo ba lô và ra về. Cố gắng nhìn ngôi nhà ấy một lần nữa vì nghĩ rằng có thể đây là lần cuối cùng mình đến đây.
– Tạm biệt Nam Phong !
Thế rồi Minh An chở cậu về trên chiếc mô tô của cậu. Cậu chạy với tốc độ rất nhanh, May có phần hơi sợ nên đã ôm cậu chặt cứng :
– Tớ xin lỗi ! Tại gió lớn quá, tớ sợ…
– Không sao !
– Cậu vẫn chưa nói cho tớ biết vì sao cậu đến đây đấy nhé.
– À, là Du nhờ tớ đến đón cậu về. – Minh An cười, nói.
– Sao chứ ? Cậu ấy nói với cậu khi nào ? – May tròn mắt hỏi.
– Từ trước kì nghỉ lễ Giáng sinh.
Thì ra, Du đã biết trước mọi việc nên đã sắp xếp tất cả để có được buổi đi chơi cuối cùng với cô. Đến những giây phút cuối tồn tại, cậu vẫn lo lắng cho May, nhiều lắm.
– May sao thế ? Khóc à ? – Minh An hỏi khi vô tình nghe thấy tiếng nấc nhẹ từ cô.
– À, không ! An cứ mặc kệ tớ ! – May nói trong nước mắt.
– Đừng như thế chứ ! Cậu định không để cho Du an tâm mà ra đi à ?
– Tớ biết rồi, bản thân sẽ cố gắng thật mạnh mẽ ! – May nói và lấy tay gạt đi những giọt nước mắt lăn dài trên má.
– Phải vậy chứ ! Ôm chặt vào đấy ! – Minh An nói và rồ ga cho xe chạy nhanh hơn.
Thời gian đầu, như bao cô gái thất tình khác. May buồn lắm, có khi còn khóc rất nhiều nữa. Xung quanh cô luôn có những người bạn tốt như Thanh và Lam. Họ luôn ở bên May để giúp cô quay về với cuộc sống như trước kia. Còn có Minh An, cậu vẫn như ngày nào, vẫn luôn ở phía sau cô. Đối với May, Minh An chỉ có thể là một người bạn thân. Bởi vì cậu biết rằng May mãi mãi không quên được Du để chấp nhận cậu.
Có lần cô từng cùng với Minh An đi đến thăm mẹ của Du. Cả hai quyết định sẽ nói cho bà nghe sự thật rằng cậu đã chết. Nhưng rồi thật không ngờ, bà đã biết trước điều đó, từ rất lâu rồi. Mẹ cậu bảo, bản thân không muốn nói ra vì cho dù Du có là một hồn ma hay là gì đi nữa, thì cậu vẫn là Nam Phong, vẫn là con trai yêu quý của bà.
Mọi việc cơ bản đã được giải quyết xong và May sau đó cũng dần trở lại với cuộc sống bình thường. Nhưng có lẽ đó chỉ là vẻ bề ngoài, vì ở trong lòng cô luôn có một khoảng rất lớn vẫn dành cho Du – người mà cô yêu nhất. Bản thân May luôn tin tưởng rằng, cậu cũng sẽ như thế. Khẽ nắm chặt lấy chiếc vòng tay, ôm vào lòng, May thì thầm :
– Du ! Chị yêu em ! Bình yên nhé…
Rồi Du sẽ lại trở về tìm cô, đúng chứ ?