”Tiểu Cọp Cái mau bỏ vuốt hổ của ngươi ra khỏi người ca ca của ta.” Nhìn thấy Lẫn Diễm bắt nạt Dạ Trần ca ca, Băng Ánh Nhi nhanh chóng đi tới gỡ cái tay đang làm loạn của Lân Diễm.
Nghe Băng Ánh Nhi nói. Lân Diễm không khỏi sửng sốt, đứng ngây ra đó mặc nàng làm gì thì làm.
”Ca ca không sao chứ?” Băng Ánh Nhi quan tâm hỏi Dạ Trần. Bàn tay bé nhỏ mát lạnh của nàng không khỏi sờ lên cái tai đã chuyển thành đỏ của hắn.
”Xú cọp cái dám làm ca ca của ta thành ra như vậy.” Nàng thầm mắng.
Dạ Trần cười nói: ”Ca không sao đâu.”
”Ca ca toàn bênh nàng ta, không còn thương muội nữa.” Băng Ánh Nhị giận dỗi nói.
”Đúng rồi. Một chút nữa đến biệt viện của ca ca. Ca ca có thứ này cho muội.” Dạ Trần an ủi nàng nói. Mà hắn thật sự có thứ chuẩn bị cho nàng.
”Thật sao?” Băng Ánh Nhi nghe vậy hai mắt toả sáng liền hỏi lại.
”Thật.” Dạ Trần gật đầu thật mạnh.
”Hi hi, ca ca thật tốt.” Thấy ca ca như vậy chắc chắn, Băng Ánh Nhi vui vẻ nói.
Dạ Trần hưởng thụ gật đầu. Quay sang định an ủi Lân Diễm nhưng vừa nhìn thấy nàng. Dạ Trần không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên.
”Cọp cái, vuốt hổ, cọp…” Lẫn Diễm đứng đó lẩm bẩm một mình.
”Ầy.” Dạ Trần biết mình mà không chạy nhanh nhất định tan nát cuộc đời. Hắn biết rõ kế tiếp Lân Diễm định làm gì.
Ba mươi sáu chạy là thượng sách. Dạ Trần cũng không dám chậm trễ nhanh chóng vắt chân lên cổ mà chạy.
”Ca ca làm gì vậy.” Thấy Dạ Trần đột nhiên không lời chạy đi, Băng Ánh Nhi không khỏi lo lắng hô to gọi ca ca lại.
”Ca đi giải quyết chuyện buồn. Muội đợi ở đâu chút nhé.” Dạ Trần nghe thấy tiếng Băng Ánh Nhi hỏi mình liền quay đầu nói.
”Ừ.” Nghe hắn nói như vậy, Băng Ánh Nhi đỏ mặt gật đầu.
Dạ Trần nào chờ được liền nhanh chóng chạy đi.
”Ca ca thật là.” Nhìn thấy Dạ Trần vội vàng như thế, Băng Ánh Nhi có chút vô lực nói.
— QUẢNG CÁO —
”Muội muội tốt giúp ta cản nàng ấy lại. Ca ca sẽ ghi nhớ công ơn của ngươi.” Dạ Trần trong lòng có chút xấu hổ nghĩ. Nhưng bản thân hắn hết cách trước mặt Lân Diễm, chiêu nào hắn biết cũng đều dùng qua rồi. Mà hắn cũng biết Lân Diễm Và muội muội hắn Ánh Nhi rất thân thiết với nhau nên không lo lằng nhiều lắm.
”Tiểu Băng Tử.” Từ xa vọng lại tiếng thét giận giữ của Lân Diễm.
”Tiểu Băng Tử. Hai người họ thân nhau đến vậy rồi sao. Chậc chậc.” Dạ Trần trố mắt, tặc lưỡi nghĩ.
Lắc đầu thở dài, Dạ trần cũng không nghĩ nhiều nữa nhanh chóng về biệt viện cũ của mình ở Băng gia.
”Tiểu Cọp Cái ngươi lú rồi sao.”
”Ngươi mới lú. cả nhà ngươi đều lú.”
”Ngươi không phải cọp cái là gì?”
”Người cũng không phải là tảng băng sao.”
”Ngươi vô lí.”
”Ngươi mới vô lí.”
Hai người cãi nhau. Ta một câu, ngươi một câu làm cho người băng gia ở dưới nhìn đến ngây người, mắt mở to chăm chú hóng hớt. Bọn họ cũng quên đi mất nhân vật chính của buổi thức tỉnh Dạ Trần vừa nãy luôn. ”Cái gì siêu cấp thiên phú chứ. Chúng ta không quan tâm.” Ai hỏi bọn họ nhất định sẽ được trả lời như thế.
Phi Tuyết cũng đã sớm biến mất cùng lúc với Dạ Trần.
Biệt viện cũ của Dạ Trần ở Băng gia.
Hai người Dạ trần và Phi Tuyết đang đứng cạnh ven hồ.
”Tuyết tỷ thấy sao.” Dạ Trần chỉ vào một đám thảo dược nhìn có chút tầm thương bên cạnh.
Phi Tuyết nhìn qua không khỏi nhíu mày suy nghĩ. Dạ Trần ở một bên nhìn thấy Phi tuyết như vậy không khỏi cười cười.
”Thảo dược cấp sáu nha. Nhưng mà đất của băng gia sao trồng được thứ này.” Phi Tuyết đột nhiên nói.
”Hi hi.” Dạ Trần cười gian xảo. Nhìn hắn như vậy, Phi tuyết liền có xúc động đánh người.
— QUẢNG CÁO —
Nàng chăm chú một lần nữa. Lần này tinh thần lực cũng được thả ra. Rất nhanh nàng hiểu rõ.
”Tiểu tử ngươi ngược lại biết chơi. Vậy mà chôn ma nguyên dưới đất. Thể nào đám đất tàn này có thể trồng thảo dược cấp cao được.” Phi Tuyết bình thản nói. Nhưng trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc trước mấy tiểu kế này của Dạ Trần.
”Trong sách có dạy nha.” Dạ Trần khiêm tốn nói.
Phi Tuyết liếc mắt nhìn hắn khinh thường.
”Quỷ mới tin ngươi, sách nát nào lại ghi chôn ma nguyên quý báu xuống đất để nuôi dưỡng thảo dược chứ.” Nàng thầm nghĩ.
”Mà đúng rồi. Ngươi chôn thần nguyên dưới đây. Khu biệt viện này đã được nguyên tố thuần khiết cải tạo lại. Ngươi không phải muốn đi đến chỗ đó sao. Không lẽ ngươi muốn đào biệt viện này mang đó.” Phi tuyết kì quái nhìn hắn.
”Thật ra ta không muốn đi nữa.” Dạ Trần trả lời nàng.
”Ngươi không muốn đi.” Phi Tuyết kinh ngạc nhìn hắn.
”Chứng kiến sức mạnh của mấy thế lực lớn. Ta cảm thấy mình vẫn còn quá nhỏ yếu nên không đi Cấm Tộc Ác Địa nữa.” Dạ Trần buồn rầu trả lời.
Nghe hắn nói. Phi tuyết liền gật đầu cũng không nói gì.
”Nơi đó đến kể cả ta cũng phải dè chừng huống chi là một tiểu tử đây.” Nàng thầm nghĩ, cũng không khỏi thất vọng nhìn Dạ trần.
Dạ Trần cũng không để ý nàng liền nói: ”Ta sẽ ở đây một thời gian chơi với muội muội. Tuyết tỷ về báo cho tỷ tỷ của ta. Một thời gian sau thì đến đón ta.” Tỷ tỷ của hắn nói tất nhiên là Ảnh Nguyệt.
”Được. Nếu như ngươi đã ở lại Băng gia vậy ta cũng an tâm. Ta sẽ trở về nói cho tỷ tỷ của ngươi.” Phi Tuyết bình thản nói. Nàng cũng không trông mong gì ở Dạ Trần nữa. Nên tất nhiên liền muốn rời đi thật sớm. Dù gì nàng cũng có việc cần làm cho thế lực sau lưng của mình.
”Cảm ơn Tuyết tỷ, có duyên chúng ta nhất định gặp lại.” Dạ Trần vui vẻ nói.
Phi Tuyết gật đầu. Nàng cũng không nói gì liền biến mất như chưa bao giờ xuất hiện.
”Bao giờ ta mới được như Tuyết tỷ đây.” Dạ Trần nhìn Phi Tuyết vô ảnh vô tung biết mất không khỏi hâm mộ mỉm cười.
Dạ Trần nhìn lên bầu trời, hoàng hôn đã dần dần đi xuống.
”Có vẻ một lúc nữa hai người kia mới tới à. Haiz, biết vậy đã không cho hai người gặp nhau.” Dạ Trần thở dài buồn bực, cầm cục đá lên ném vào hồ nước tĩnh lặng.
— QUẢNG CÁO —
Không có thú vị, Dạ Trần quay người vào trong nhà dọn dẹp bụi bẩn đã lâu ngày không có ai ghé qua.
”Tại ngươi hết đó. Trời tối luôn rồi kìa. Ngươi không về phong của mình sao. Đi theo ta làm gì.” Lân Diễm nhìn trời đã tối, không khỏi quay sang bực bội nói với Băng Ánh Nhi bên cạnh.
”Ta đến thăm ca ca của ta thì sao. Ngươi mới là người không nên đến. Không phải ta đã cho người chuẩn bị phòng ở cho ngươi sao.” Băng Ánh Nhi sao lại nhận thua liền phản bác nói.
”Ta thế nhưng ở chung với ca ca của ngươi nha. Tiểu Băng Tử.” Lân Diễm mỉm cười nói.
”Ngủ chung. Ngươi, ngươi…nói bậy.” Băng Ánh Nhi chỉ tay vào Lân Diễm tức hổn hển nói.
”Chúng ta đã ở chung một năm. Để xem đã làm gì nhỉ. Nào là ăn chung , ngủ chung, kể cả tắm chung nha.” Lân Diễm càng nói, miệng càng xích gần vào tai Băng Ánh Nhi.
”Ngươi…” Băng Ánh Nhi nghe nàng nói tức giận nhưng không phản bác được.
”Con có nhiều cái khác nha.” Lân Diễm nói nhẹ vào tai nàng. Rồi thổi ”Phù” một cái làm cho Băng Ánh Nhi nhảy dựng lên.
”Ngươi, ngươi là cọp lưu manh.” Băng Ánh Nhi lông tơ dựng lên, da gà nổi khắp người tức giận mắng Lân Diễm.
”Ha ha ha.” Lân Diễm cười xấu xa xoa tay đàn dần đi đến gần cạnh nàng.
”Ngươi làm gì? Ta gọi ca ca trừng trị ngươi đó” Băng Ánh Nhi run run, lùi lại sợ hãi nói.
”Làm gì? Ngươi nghĩ đi.” Lân Diễm nhe răng nanh trắng tinh nhìn chăm chăm Băng Ánh Nhi.
”Không được đến đây. Không được đến đây…” Băng Ánh Nhi hoảng loạn, bị doạ hãi nhiên nói nhanh.
Lân Diễm nhìn nàng hai như vậy hai mắt toả sáng liền hai tay đưa lên để tư thế bắt mồi. Nàng nhảy lên bay về phía Băng Ánh Nhi.
Băng Ánh Nhi thấy Lân Diễm như một tên lưu manh, đã vậy còn chuẩn bị lao vào mình làm gì đó. Nàng tâm thần hoảng hốt đâu dám ở lại liền nhanh chóng bật người chạy nhanh đi. Còn không quên hét lớn: ”A Cứu mạng, cứu mạng có lưu manh…”
Lân Diễm thấy nàng như vậy không khỏi mỉm cười nói: ”Muốn đấu với ta. Mơ đi nha.” Nói xong, nàng vỗ tay đi về phía biệt viện Dạ Trần phía trước.
”Dạ Trần, chàng chờ đó cho ta.”