Tiếng cười nói yêu mị truyền đến bên tai liên quân làm cho bọn họ giật mình nhảy cẫng lên.
”Là ai.” Bên liên quân một nhóm người quát to.
Nhìn lên không trung một thân hình đỏ thẫm bước ra. Khuôn mặt nữ tử trước mặt đẹp mà điên cuồng với đôi môi đỏ mọng đang cười ma mị, do bị nhuộm đỏ bằng máu lên chiếc váy của nàng càng bó sát thân nàng hơn hiện ra những đường cong ngạo nhân lả lướt. Đặc biệt trên khuôn mặt nàng vẫn dính vài vệt máu đỏ mang cho người ta cảm giác hưng phấn và sợ hãi.
Đám người liên quân nhìn thấy nàng không kiềm được mà nuốt một ngụm nước nọt, chân càng nhanh hơn lùi ra sau một bước. Đôi mắt họ gắt gao nhìn hai trảo ở hai cánh tay thon dài của nàng. Mười móng vuốt băng vẫn như vậy bóng loáng và sắc bén như dao cạo.
”Bị nó cào trúng nhất định thành những xác chết trước mặt.” Họ không ngừng nghĩ không ngừng lui lại. Kiếm công công càng nhanh hơn đã dẫn người hoàng gia tụt về phía sau liên quân.
”Các ngươi sợ gì chứ. Ta chỉ có một người nha. Lên đây nào, các ngươi không phải muốn thảo phạt ta sao. Lại đây.” Phi Tuyết vừa nói bàn tay sắc nhọn của nàng cùng vẫy theo.
”Mẹ kiếp, ngươi uy hiếp chúng ta sao?” Một người sợ hãi đến xấu hổ khi nghe nàng nói tức giận mắng to.
”Đúng vậy chúng ta sợ gì chứ.”
”Chúng ta có ba ngàn người. Mỗi người một chiêu cũng đủ đánh nát nàng ta.”
”Mọi người cùng lên…”
Thấy có người đứng ra, mọi người ở liên quân liền lấy lại dũng khí đứng ra mắng người.
”Chúng ta hình như cũng từng như vậy?” Người Mặc gia ở xa nhìn thấy họ như vậy thầm nghĩ về bản thân quá khứ.
”Ai da…” Phi Tuyết đang định lao về phía bọn họ huyết chiến thì một bóng người chặn đứng nàng. Là Ảnh Nguyệt.
”Ta chờ các ngươi thật lâu.” Ảnh Nguyệt trong áo bào mở miệng. Thấy Ảnh Nguyệt đã ra trận Phi Tuyết tự giác lui ra sau xem kịch hay.
”Tôn giá là ai?” Bên liên quân thấy có người khác đứng ra chặn đứng nữ nhân có chút điên kia liền phái nhị trưởng lão Huyền gia đi ra .
”Quan trọng sao.” Ảnh Nguyệt nói. Nàng vừa nói tay nàng khẽ động cuồng phong biến mất, bức tường gió cũng biến mất thay vào đó là những đao khi tụ tập xung quanh nàng. — QUẢNG CÁO —
Thấy gió ngừng thổi đao khí xuất hiện nhiều như vậy trên không trung. Mọi người hít vào một hơi khí lạnh. Chân của nhị trưởng lão Huyền gia có chút run run. Lão cảm nhận được một mảnh đao khí cũng đủ cắt lão ra làm đôi.
”Tôn giá hình như có gì hiểu làm.” Nhị trưởng lão nhanh miệng nói. Hắn còn quay lại liếc nhìn đám liên quân và trưởng lão gia tộc khác.
”Đúng vậy hình như có gì đó hiểu nhầm nha.” Tam trưởng lão Băng gia cũng nhanh chân bước ra, tay xếp thanh quyền có chút cung kính nói.
Người của gia tộc khác cũng không cần bàn. Bên liên quân nhanh chóng ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi nói mình đi nhầm nơi.
”Ở đây không phải thanh lâu sao? Sao ta lại ở chỗ này.”
”Thối lắm, người già như vậy còn thanh cái gì lâu. Ta không phải đang đi dạo sao. Sao lại đi đến chỗ này.”
”Ta cũng không biết. Ta đi theo các ngươi thôi…”
Đám người liên quân nhanh chóng diễn một tuồng kịch. Ở gia tộc lâu năm cũng có chút lợi đó chính là phát giác nhanh ra chuyện gì và thay đổi sắc mặt. Mặc dù có chút mất mặt nhưng kệ cha nó, không làm chúng ta đều bị chém chết coi lo cái quái gì nữa. Không nhìn thấy trên đầu chúng ta hàng ngàn hàng vạn đao khí sao. Khí tức nó phát ra ít nhất cũng là hàng cao cấp à. Tên khốn kia coi chúng ta là lợn sao.
Nhìn thấy một đám liên quân loạn thành cái chợ. Ảnh Nguyệt có chút chán nản lắc đầu. Phi Tuyết bên cạnh hưng phấn chưa hết lên rất dễ thương bĩu môi. Nếu không bình thường nàng đã lạnh như băng mặc kệ mọi thứ rồi. Đám người Mặc gia thì chết lặng ở đằng xa, ngơ ngác nhìn chuyện gì đó không hiểu đang xảy ra. ”Các ngươi không phải là đến cứu chúng ta sao. Ít nhất cũng phải đánh một hai cái chứ” Người Mặc gia trong đầu thầm mắng lũ vô sỉ này thấy địch nhân mạnh bỏ bạn chạy mất dép.
”Hai vị tiền bối chúng ta hiểu lầm. Mọi người có nói đúng không?” Những vì đầu lĩnh đi ra chắp tay cung kính nói. Còn không quên hô to những người ở sau hưởng ứng.
Ảnh Nguyệt trên không trung thấy vậy gật đầu. Nàng cũng không muốn làm to chuyện.
Đám người thấy thế liền vui vẻ, Người hoàng gia ở tít phía sau cũng thở phào nhẹ nhõm mặc kệ những ánh mắt đang khinh bỉ nhìn bọn họ. ”Các ngươi cũng sợ không kém” Kiếm công công trong lòng nghĩ.
”Đã là hiểu lầm vậy mọi người liền rút lui. Kính chào hai vị tiền bối chúng ta đi trước.” Trưởng lão các gia tộc nói với người bọn hắn vừa chào tạm biệt hai người Ảnh Nguyệt và Phi Tuyết trên không. Rồi nhanh chóng xoay người rồi đi khỏi cái đất chim không thèm ị này.
Đám trưởng lão gia tộc nhìn nhau cười. Lần này bọn hắn phối hợp tốt. Đánh mắt cho nhau nhanh chóng rời đi.
— QUẢNG CÁO —
”Chờ chúng ta ra khỏi đây, Triệu tập thiên binh vạn mã đánh chết hai tên khốn các ngươi để rửa mối nhục này.” Bọn họ trong lòng ác độc suy nghĩ.
Chỉ là bọn họ quay đầu không lâu. Phi Tuyết ở bên trên liền nở nụ cười xinh đẹp tuyệt luân, đôi mắt vì cười mà híp thành hình nguyệt nha.
”Đúng là mấy con lợn.” Nàng trong đầu thầm mắng.
”Xoẹt xoẹt xoẹt…” Những tiếng cắt đứt thân thể chạm vào xương cốt vang lên.
”A a a..” Những tiếng vọng hét lên thảm thiết từ cửa Mặc gia. Những ngọn đao gió xung quanh Ảnh Nguyệt như những con thiêu thân lao vào trong đám liên quân.
”Ngươi lật lọn…” Nhị trưởng lão huyền gia quay lại chỉ vào mặt Ảnh Nguyệt mắng. Chỉ là hắn chưa nói xong ngón tay hắn đã rời khỏi bàn tay hắn, tiếp đến là cánh tay, đầu và cả thân thể bị đao gió mạnh mẽ cắt thành vụn. Chiếc khi chết mắt hắn trợn trừng lên hắn nghe được đối phương nói đểu: ”A xin lỗi, hiểu lầm.”
Nàng mặc dù nói vậy nhưng hai bàn tay ngọc của nàng đã để lên không trung giống như đánh đàn vậy. Không gian trước mắt tựa như là chiếc đàn cầm, mười ngón tay búp măng đẹp đẽ nhẹ nhàng khảy. Mỗi lần khảy là một đạo đao khí bắn ra nhắm thẳng vào kẻ địch nhao nhao rối loạn bên dưới.
Phí Tuyết ở một bên xem hưng phấn không thôi. Hai đôi mắt xinh đẹp chăm chú nhìn dáng người thướt tha bên cạnh đang biểu diễn khúc nhạc của tử vong. ”Ảnh Nguyệt thật đẹp.” Nàng thầm nói nhỏ như không.
Càng ngày càng nhiều người ngã xuống. Tinh huyết nhuộm đỏ một mảnh, mùi máu tươi kích thích sự điên cuồng của mọi người.
”Phá cửa nhanh, phá trận pháo khốn kiếp này mau, nhanh nhanh…” Ở nơi xa truyền đến tiếng gào thét của Kiếm công công.
Quân đội của hoàng gia cùng ba vị nguyên lão đang điên cuồng dùng ma lực bí pháp đủ vào sắc oanh tạc trận pháp.
”Ầm ầm ầm…” Liên tục nhận oanh kịch trận pháp không hề lay động. Mọi người trong lòng chửi bới Mặc gia.
”Khốn khiếp Mặc gia ngu sao mà làm trận pháp mạnh như vậy.”
”Đám khốn khiếp Mặc gia còn không mau mở cửa.”
Người Mặc gia ở xa uỷ khuất vô hạn. Cửa không làm cứng để các ngươi phá mà vào sao. Còn bảo bọn họ mở trận pháp họ không dám. Ma nữ kia thế nhưng đang nhìn chằm chằm vào gia đình bọn họ. ”Các ngươi chết là vì to miệng, âm thầm nhắn nhủ chúng ta không được sao?” Người Mặc gia tức giận nghĩ. — QUẢNG CÁO —
Bọn họ nghĩ như vậy nhưng căn bản là không có cơ hội gặp mặt. Khi đến nơi ở Mặc gia nhìn thấy tu la tràng ai dám đến. Có lẽ đây cũng là một phần kế hoạch trong sắp xếp của Ảnh Nguyệt chăng?
”A có lỗ hổng.” Ngay khi bị ép sát vào chân tưởng. Bọn họ liều chết đánh một kích liều chết. Nhìn trận pháp không lay động gì bọn họ tưởng phải chịu chết. Ai ngờ lại sinh ra một lỗ hổng. Trong ánh mắt vô thần, chán nản của mọi người nhanh chóng sinh ra một tia hi vọng.
”Nhanh…” Kiếm công công cầm đầu phi thân lao nhanh. Đến gần biên giới trận pháp hắn ngừng lại thật nhanh con mắt từ hi vọng thành tuyệt vọng làm hắn sụp đổ.
Phi Tuyết thấy vậy nở nụ cười đắc ý. Bên cạnh Ảnh Nguyệt tốc độ tay cũng càng nhanh hơn chỉ còn lưu lại những tàn ảnh.
”A a a…” Kiếm công công điên dại hét lên, tóc tai rối bời phun ra một ngụm máu tươi.
Những người khác thấy hắn như vậy nhưng không thèm đi ý lao mạnh ra trận pháp chỉ là khi lao ra họ không còn cảm nhận gì nữa,
”Khốn khiếp trong lỗ hổng là không gian bị bố trí bởi ma lực kết hợp với nhiều phong đao. Mẹ kiếp bọn khốn.”
”Quay lại liều.”
”Ta liều chết với các ngươi.” Mọi người hô to, Kiếm công công điên dại lao lên trước.
Chỉ là quay lại không bao lâu hàng ngàn phong đao đã nhanh chóng lướt qua chỗ bọn hắn, lướt qua thân thể bọn họ thật ngọt.
Toàn bộ đại môn của Mặc gia bị chém nát thành vụn. Máu chảy không ngừng ra bên ngoài. Trên không trung đôi tay Ảnh Nguyệt hạ xuống.
”Điện chủ thật xấu.”
”Phi Tuyết ngươi cũng thật xấu.”