Nguyên Soái Ngài Bình Tĩnh Đã!

Chương 40: Thú biến dị 3



Có lẽ là tiếng kêu bất ngờ kia của Đoàn Tuấn quá mức kinh hãi cũng khiến cho Nam Cung Hàn Dương tò mò rốt cuộc thứ gì có thể khiến cho cấp dưới của mình kinh ngạc như vậy.

Nương theo ánh nhìn của Đoàn Tuấn, Nam Cung Hàn Dương nhùn vào màn hình giả lập.1

Sau đó chính bản thân hắn cũng nhịn không được mà mở to mắt.

Mà đồng thời, người bất ngờ không chỉ có hai người bọn họ mà dường như bất kì ai mà nhìn thấy một màn này cũng phải kinh hãi như vậy thôi.

**

Trước mắt Diệp Thanh An đang phải đối đầu với sáu, bảy con sói biến dị đang nhe răng trợn mắt một cách hung bạo, mặc dù không muốn bị người khác nghi ngờ, nhưng Diệp Thanh An cũng không thể đối với mấy con sói nhỏ bé này làm ra biểu tình sợ hãi được.

Ngay lúc bọn chúng đồng loạt xông lên muốn tấn công cậu, Diệp Thanh An theo thói quen đưa tay lên muốn sử dụng dị năng của mình nhưng đúng lúc nhớ lại thế là chuyển sang rút lấy cây kiếm laser mà mình đã chọn lúc trước ra đối mặt với Diệp Thanh An.

Ban đầu rất nhiều cư dân mạng khi thấy một màn này điều không khỏi thầm nghĩ Omega này nhất định điên rồi, bản thân nếu không đánh lại bọn chúng ít nhất cũng phải tìm nơi an toàn mà tránh ra đợi đồng đội đến giúp chứ.

Sao lại không biết tự lượng sức mình như vậy.

Nhưng sao đó, ý nghĩ đó trong đầu bọn họ lập tức biến mất thay vào đó là sự kinh hãi không thể tin được.

Diệp Thanh An rút ra kiếm laser nhanh nhẹn mà vọt lên giữa đám soi biến dị, thân ảnh nhỏ nhắn lại thoăn thoắt di chuyển, hoàn hảo tránh khỏi công kích của mấy con sói biến dị, không những tránh né nhanh nhẹn, tốc độ ra tay cũng nhanh không kém, dường như chỉ cần tránh thoát một đòn tấn công của một con sói biến dị Diệp Thanh An sẽ ngay lập tức trả lại một nhát kiếm lên người của nó.

Những đòn đánh uyển chuyển giống như đang múa, mỗi lần thành công tránh thoát chính là một con sói biến dị ngã xuống. Đoàn Tuấn không biết rằng chiến đấu cũng có thể đẹp như vậy, nó giống như kĩ xảo phim ảnh hiện tại vậy, thật đẹp, cũng thật mỹ lệ.

Lúc bọn An Tử Thiên chạy đến bên cạnh để tiếp ứng thì Diệp Thanh An đã giải quyết hơn phân nửa, chỉ còn lại hai con sói đang bị thương đứng gầm gừ bên cạnh, có lẽ là nhận ra sự nguy hiểm của Diệp Thanh An bọn chúng vẫn không dám tấn công chỉ chần chờ đứng đó tỏ ý uy hiếp.

Mà hiển nhiên một chút uy hiếp nhỏ bé này của chúng cũng chẳng hề gì với Diệp Thanh An.

Lam Phương Lâm nhìn hai con sói, nhíu mày nâng súng lên.

Bằng bằng hai tiếng trên đầu của hai con sói này liền xuất hiện hai lỗ thủng, phịch một tiếng ngã xuống đất, bất động.

“Cậu không sao chứ?”. Lam Phương Lâm hỏi.

“Không sao.” Diệp Thanh An đứng dậy nhíu mày nhìn vạt áo bị dính máu, có chút khó chịu.

Nhạc Dương Vũ đứng bên cạnh một bộ mặt trợn mắt há mồm.

Còn cần phải hỏi nữa hả? Trời ạ một mình cậu ta đã xử được sáu con sói biến dị kia kìa, hai con còn lại có thể làm gì được cậu ta hả?

“Có lẽ khu vực này vẫn còn có mấy con thú biến dị khác, ngoài sói biến dị có lẽ còn có những con khác nguy hiểm hơn, tốt nhất chúng ta nên rời đi thôi.” Diệp Thanh An nhìn lên mấy tán cây gần đó, nhíu mày nói.

“Đúng vậy.” An Tử Thiên gật đầu.

Hai người bọn họ đã nói như vậy hai người còn lại cũng không có ý kiến gì, cả bốn người nhanh chóng chuẩn bị rời đi.

Lại nói, ngay khi bốn người đang định rời đi, Bánh Bao Nhỏ vốn luôn an phận ngồi trên vai Diệp Thanh An bỗng nhiên nhảy xuống đất.

Nhìn động tác của nó Diệp Thanh An hỏi: “Đi đâu vậy Bánh Bao Nhỏ.”

Bánh Bao Nhỏ không có trả lời cậu, nó chỉ nhanh chóng chạy ra chổ của mấy con sói biến dị lúc trước mà Diệp Thanh An đánh chết, loay hoay ở đó như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Diệp Thanh An nhíu mày: “Tìm gì vậy?”. Vừa hỏi vừa tiến lại gần chổ Bánh Bao Nhỏ.

Bánh Bao Nhỏ không ngại máu bẩn trên người của sói biến dị, bàn tay của nó thoắt một cái như cầm lấy được thứ gì, sau đó kéo ra.

Vật đó leng keng phát ra mấy tiếng động.

Diệp Thanh An ngưng thần, nhìn kĩ thứ mà Bánh Bao Nhỏ đang cầm trên tay, hai mắt không hỏi sáng lên: “Là thẻ bạc?”.

Bánh Bao Nhỏ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó hơi ưỡn ngực giống như đang khoe chiến tích với Diệp Thanh An vậy.

Diệp Thanh An cũng không keo kiệt với nó, mỉm cười khen: “Mày giỏi lắm.”

Vừa định đưa tay ra để ẵm Bánh Bao Nhỏ lên vai, ánh mắt Diệp Thanh An lại dừng lại trên lớp kim loại dính đầy máu.

Thôi, vẫn là khen miệng thôi vậy.

“Ôi trời ạ, bên trong người bọn sói này vậy mà có thẻ bạc, còn có tận hai mảnh?”. Nhạc Dương Vũ nhịn không được thốt lên, đi tới một con khác tìm kiếm chẳng mấy chốc đã tìm được hai mảnh khác.

Chỉ là dính hơi bị nhiều máu.

“Hửm, sao con này lại có tới ba cái thẻ bạc lận…” Lam Phương Lâm giơ giơ thẻ bạc vừa tìm được lên, thắc mắc hỏi.

An Tử Thiên nhìn nhìn thẻ bạc lại nhìn con sói đang nằm trên đất chính là con đầu tiên tấn công Diệp Thanh An, trong đầu liền có suy đoán: “Nó là con sói đầu đàn, có khi nào… Thẻ bạc bên trong cơ thể biểu lộ cho sự nguy hiểm có thú biến dị hay không?”.

“Nói rất có lí.” Nhạc Dương Vũ gật đầu đồng ý.

“Nếu nói như vậy thì… Đánh bại cái chấm vàng có khi nào cũng sẽ thu hoạch được thẻ bạc không nhỉ?” Diệp Thanh An bâng quơ nói một câu.

Lam Phương Lâm: “…”

An Tử Thiên: “…”

Nhạc Dương Vũ: “…”

“Được rồi, tôi nói đùa thôi. Các cậu cùng đừng xem là thật.” Nhìn phản ứng của ba người bọn họ Diệp Thanh An chỉ đành lắc đầu bảo.

**

“Cậu… Cậu ta thật sự là Omega hả? Tôi có quyền nghi ngờ cậu ta không phải là Omega!!”. Đoàn Tuấn thoát khỏi trạng thái bất ngờ trước thực lực của Diệp Thanh An, lại dường như không thể tiếp nhận được sự thật này mà nói.

Nếu quả thật Diệp Thanh An là Omega lại còn mạnh mẽ như vậy, vậy thì Alpha như bọn họ còn đất để sống hay sao?1

_____________________

Ồ la, hé lô chào buổi tối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.