“Mày cái đứa nghịch nữ này!” Lúc này một tiếng rống to truyền đến, sau đó một người nông dân xông tới chỗ Mộ Tiêm Nhiên hung hăng cho cô hai cái tát.
“Con gái đáng thương của tôi.” Mộ Tiêm Vũ bị một nông phụ kéo vào trong lòng.
Thì ra Mộ Tiêm Nhiên chẳng những thông báo cho thôn dân, đến cha mẹ cô cũng thông tri, hai người già biết con gái lớn có khả năng gặp nguy hiểm, lập tức chạy về, ai biết còn chưa đến gần thì đã nghe thấy con gái nhỏ tỏ tình, chờ đến lúc bọn họ đi đến thì đại khái cũng hiểu được mọi chuyện.
Hai người thiếu chút nữa ngất xỉu, trong thôn ai không hâm mộ họ sinh được hai đứa con gái xinh đẹp, bọn họ cũng rất kiêu ngạo, nhưng hiện tại, phần kiêu ngạo này đều bị đứa con gái nhỏ phá hủy.
Ba Mộ thô lỗ lôi kéo Mộ Tiêm Nhiên: “Mày nhanh chóng trở về cho tao.”
“Ba ba, con biết con có lỗi với mọi người, thế nhưng con thật sự yêu vô lại ca, ba thành toàn cho con đi, hơn nữa con cũng đã là người của vô lại ca.” Mộ Tiêm Nhiên đau khổ cầu xin.
Nhìn thấy bộ dạng này của đứa con gái nhỏ, ba Mộ rất thất vọng về cô, ông lạnh lùng nhìn Mộ Tiêm Nhiên: “Nếu mày đã đem thân thể cho tên vô lại này, vậy thì mày gả cho nó đi, từ nay về sau, tao không có đứa con gái như mày!”
Mộ Tiêm Nhiên muốn biện giải, lại không thể làm gì được, cô nghe thấy mình kích động nói: “Cám ơn ba thành toàn, cám ơn ba.” Sau đó nâng cánh tay vô lại khoát lên vai mình, liền không chút nào lưu luyến đi mất.
Thấy cô như vậy, mẹ Mộ một tia không đành lòng cuối cùng cũng biến mất, coi như không sinh ra đứa con gái này đi.
Tiêm Nhiên nhìn hai người đi xa, giấu đi ý cười trong mắt, Mê thuật – mê loạn tâm trí con người, càng chán ghét cái gì thì sẽ càng làm ngược lại, nếu người thi triển pháp thuật không giải trừ, như vậy người bị thi thuật cũng sẽ vĩnh viễn không khôi phục như bình thường.
Ngày hôm đó vô lại uống say, căn bản không nhớ rõ mình làm cái gì, đợi tỉnh lại liền thấy được Mộ Tiêm Nhiên một mặt ôn nhu nhìn hắn, không khỏi mở miệng đùa giỡn, không nghĩ tới đối phương chỉ là đầy mặt đỏ bừng mà không ra tay đánh mình giống lúc trước, không khỏi động đậy trong lòng, bình thường Mộ Tiêm Nhiên này ỷ vào mình xinh đẹp mà căn bản không nhìn hắn một cái, hiện tại cái dạng này, chẳng lẽ là thích mình rồi? Hắn thử đưa tay sờ tay nhỏ của cô, phát hiện cô chỉ càng thêm thẹn thùng, không có phản ứng khác, không khỏi mừng thầm, không cố kỵ nữa mà nhào tới.
Ba Mộ sau khi trở về tỉnh táo lại mới phát hiện chuyện không thích hợp, con gái nhỏ của ông tuy rằng không nhu thuận bằng con gái lớn, nhưng cũng sẽ không làm ra chuyện thất trinh trước khi kết hôn. Nghĩ đến đây ông quyết định đến nhà vô lại xem thử. Ai biết còn chưa vào cửa liền nghe thấy thanh âm khiến người mặt hồng, giọng nữ kia vừa nghe liền biết là con gái mình, ba Mộ lần này triệt để hết hy vọng.
Cho dù như vậy, ba Mộ vẫn quyết định vì Mộ Tiêm Nhiên và vô lại làm một cái hôn lễ, con gái nhỏ chung quy là người họ Mộ, nếu để cô không danh không phận đi theo vô lại, sẽ ảnh hưởng danh dự của con gái lớn.
Vô lại không nghĩ tới trên trời sẽ rơi xuống cái bánh, con gái Mộ gia cư nhiên thích mình, cả trận hôn lễ đều cười thấy răng không thấy mắt, cố tình hắn còn là người răng hô, cho nên cảnh tượng kia có bao nhiêu dọa người đều có thể nghĩ, nhưng cố tình cả trận hôn lễ Mộ Tiêm Nhiên đều dùng ánh mắt tràn ngập tình yêu nhìn hắn, mọi người không đành lòng quay đầu, bấy giờ mới tin tưởng, con gái thứ hai của Mộ gia với vô lại tuyệt đối là chân ái (tình yêu đích thật).
Sau Hôn lễ vài ngày, hôn kỳ của Tiêm Vũ và Chung Hướng Quốc đến, bởi vì nhà lớn của Chung gia ở nơi này, cho nên, Chung gia quyết định ở nông thôn tổ chức hôn lễ. Nhìn Chung Hướng Quốc tuấn tú lịch sự, mọi người gật đầu, lúc này mới phù hợp tiêu chuẩn thẩm mỹ.
Tiêm Vũ lặng lẽ đánh giá Chung Hướng Quốc, làn da có chút đen, ánh mắt kiên nghị, vừa thấy liền biết là người tâm trí kiên định, loại người này tuyệt không phải vật trong ao (không phải người nhỏ bé tầm thường). Trách không được có thể trở thành nam chủ.
Đối với sự đánh giá của cô, Chung Hướng Quốc tự nhiên đã nhận ra, anh có điểm kinh ngạc, không nghĩ tới lá gan của vị hôn thê đã biến lớn, lần trước gặp mặt cô chỉ nhìn anh một cái liền đầy mặt đỏ bừng, bây giờ cư nhiên có thể mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm xem mình. Điều này làm cho anh đối với vị hôn thê này nhiều thêm chút hứng thú.
Động tác của hai người ở trong mắt người khác liền biến thành cả hai đều thích nhau, cha mẹ hai nhà âm thầm gật đầu.
Mộ Tiêm Nhiên trốn trong đám người nhìn thân ảnh cao lớn kia, ghen tị sắp nổi điên, vì sao, vì sao chuyện cô hao tổn tâm cơ lại biến thành như vậy, cô rất muốn tiến lên ôm Chung Hướng Quốc rống to em và anh mới là trời sinh một đôi, thế nhưng chân cô lại không thể động đậy, trên mặt lại không nhịn được vui vẻ cười. Cô không biết mình bị cái gì, rõ ràng chán ghét vô lại đòi mạng, hận không thể một đao giết hắn, nhưng cứ nhìn thấy hắn lại sẽ không tự chủ được đối hắn hỏi han ân cần, cho dù không muốn để hắn đụng vào mình, nhưng chỉ cần hắn có loại ám chỉ kia, thì mình đều có thể không phân trường hợp, địa điểm mà mặc hắn muốn làm gì thì làm. Cô nghĩ qua muốn tự sát, thế nhưng thân thể lại một chút cũng đều không phối hợp, nghĩ đến một đời này đều phải vượt qua như vậy, cô tâm như tro tàn.
Tiêm Vũ không biết Mộ Tiêm Nhiên nghĩ gì, giờ phút này cô đang cùng Chung Hướng Quốc ngồi ở trên kháng mắt to trừng mắt nhỏ, đây là đêm động phòng hoa chúc của họ, khách khứa đã sớm ra về, lúc này bên ngoài một mảnh im lặng.
“Khụ.” Chung Hướng Quốc đầu tiên chịu không nổi bầu không khí này: “Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta nghỉ ngơi đi.” Sau đó tùy tay tắt đèn đến gần Tiêm Vũ.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng truyền đến thanh âm đứt quãng.
Trốn ở bên ngoài, ba mẹ Chung nhẹ nhàng thở ra, con trai bình thường trầm mặc ít lời, đối với hôn sự này không lộ ra vui vẻ hay phản đối, điều này làm cho hai người bất an, sợ con trai không thích nhưng ngại với ước hẹn của bọn họ mà không thể không tiếp thu. Bây giờ thấy con trai chủ động như vậy, bọn họ cuối cùng cũng an tâm.
“Xem ra con trai còn rất vừa ý Tiêm Vũ.” Trở lại trong phòng, mẹ Chung đấm đấm eo mình, người già rồi, mới ngồi một chốc mà thân thể đã chịu không nổi.
“Đây không phải là chuyện tốt sao.” Ba Chung cũng muốn đấm đấm, nhưng ngại với hình tượng uy nghiêm của người chồng, ông cắn răng nhẫn nại.
Mẹ Chung cùng ông qua nhiều năm như vậy, như thế nào sẽ không biết tâm tư của chồng mình, bà bất đắc dĩ bĩu môi, đi đến sau lưng ông giúp ông đấm đấm, nghĩ đến con gái nhỏ của Mộ gia, bà cảm thán một trận: “Ông nói Tiêm Nhiên kia sao lại thế này, đang êm đẹp sao lại coi trọng vô lại?”
“Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình, có lẽ bà thấy không tốt nhưng người ta lại thích thú ở trong đó.” Ba Chung hưởng thụ vợ mình phục vụ, chậm rì rì nói, ông lần đầu tiên thấy Mộ Tiêm Nhiên thì biết nha đầu này rất có tâm cơ, lúc ấy ánh mắt cô nhìn Hướng Quốc tràn đầy ái mộ và không cam tâm, còn khiến ông lo lắng một trận, sợ cô sẽ làm động tác nhỏ gì phá hư việc hôn nhân này. So với Mộ Tiêm Nhiên giỏi ngụy trang, ông đương nhiên càng thích Tiêm Vũ đơn thuần làm con dâu của mình hơn. Thật yên lặng đến hôn kỳ, ông còn tưởng rằng mình nghĩ nhiều, nhưng khi nghe nói chuyện của Mộ Tiêm Nhiên, ông tuyệt đối không tin Mộ Tiêm Nhiên sẽ thích vô lại, chuyện này quá kỳ quái, đợi ông nhìn thấy Tiêm Vũ thay đổi, trong lòng liền mơ hồ có đáp án, sau đó ông lại không dấu vết tìm hiểu một chút, rất dễ dàng đoán ra chân tướng, Mộ Tiêm Nhiên muốn hãm hại Tiêm Vũ – làm bại hoại thanh danh cô, nhưng bị Tiêm Vũ phản tính kế ngược trở lại. Ông đối với việc này càng thêm thưởng thứcTiêm Vũ, Chung gia bọn họ luôn là có ân báo ân có thù báo thù, cô làm chuyện này càng hợp tâm ý của ông.
Kỳ thật trong nguyên kịch tình, ông cũng phát hiện chân tướng, chỉ là lúc ấy Mộ Tiêm Vũ đã chết, Mộ gia chỉ còn một Mộ Tiêm Nhiên, nhìn dáng vẻ thương tâm của bạn mình, ông không nhẫn tâm tố giác Mộ Tiêm Nhiên, cuối cùng chỉ có thể đem chuyện này chôn trong lòng.
Ba Chung nghĩ nghĩ, dặn dò mẹ Chung: “Tiêm Vũ và Tiêm Nhiên không giống nhau, bà đừng vì chuyện của Tiêm Nhiên mà có thành kiến với Tiêm Vũ.”
Mẹ Chung không thuận theo: “Tôi là loại người như vậy sao?”
“Tốt lắm, mau nghỉ ngơi đi.” Ba Chung được đến câu trả lời vừa lòng, bắt đầu rửa mặt chải đầu chuẩn bị ngủ.
~
Lúc Tiêm Vũ tỉnh lại cũng đã giữa trưa, cô muốn đứng dậy nhưng cả người bủn rủn, nghĩ đến người nào đó lôi kéo cô làm cả đêm, cắn răng một cái, đáng chết, thể lực quá tốt.
“Tỉnh rồi?”
Tiêm Vũ hồi thần, phát hiện Chung Hướng Quốc đang ngồi trên kháng đọc sách, rõ ràng là một cái kháng bình thường, lại bị anh ngồi ra như một cái sofa xa hoa.
Chung Hướng Quốc thức dậy rất sớm, anh đã rèn luyện một giờ cũng nếm qua điểm tâm, mẹ Chung biết được Tiêm Vũ đến bây giờ còn chưa rời giường, liền hưng phấn đem anh đuổi vào trong phòng, mĩ kỳ danh viết bồi vợ mình.
Dù sao anh cũng rèn luyện xong, hơn nữa đối với cô vợ nhỏ cũng tương đối vừa lòng, cho nên nghe lời trở lại trong phòng xem sách, vừa rồi Tiêm Vũ tỉnh lại có động tác nhỏ kia bị anh nhìn rõ, không khỏi vì tối hôm qua mình không biết nặng nhẹ mà cảm thấy có lỗi, cầm lấy cháo hâm nóng trên bếp lò đưa đến trước mặt Tiêm Vũ, “Đây là mẹ cố tình nấu cho em, nhanh ăn đi.”
Ngửi được hương vị, Tiêm Vũ mới ý thức được bản thân có bao nhiêu đói, cô không khách khí tiếp nhận chén, nhanh chóng ăn lên.
“Còn muốn ăn thêm không?” Xem cô ăn xong, Chung Hướng Quốc hỏi.
“Không cần.” Tiêm Vũ khoát tay, ăn cơm xong, có thể lực, lần này cô rốt cuộc thành công đứng dậy, sau đó không e dè bắt đầu mặc quần áo. Ngược lại là Chung Hướng Quốc vẻ mặt khẽ biến, sau đó cầm lấy chén: “Anh đem chén trả lại cho cho mẹ.”
Nhìn cửa phòng bị đóng lại, động tác trên tay Tiêm Vũ ngừng một lát, sau đó tiếp tục mặc.
Cô có thể cảm giác được Chung Hướng Quốc có vài phần thích cô, thế nhưng xa xa không đạt được trình độ yêu, nguyên nhân có thể là do bọn họ tổng cộng mới chỉ gặp mặt hai lần. Muốn có được trái tim nam chủ, chỉ có thể lâu ngày sinh tình.
Ra bên ngoài, Chung Hướng Quốc hít vào một hơi, không nghĩ tới anh có ngày sẽ bị một cô gái nhiễu loạn tâm trí, xem dáng vẻ mặc quần áo vừa rồi của cô, anh thiếu chút nữa nhịn không được lại muốn nhào qua. May mà anh kịp thời phục hồi tinh thần mới không bị mất mặt.
Nếu Tiêm Vũ biết anh lao ra ngoài là vì nguyên nhân này, không biết sẽ là vẻ mặt gì?
Trước khi cơm trưa đến, Tiêm Vũ rốt cuộc thu dọn xong chính mình, nhìn cha mẹ chồng đã ngồi bên bàn cơm, Tiêm Vũ trừng mắt nhìn Chung Hướng Quốc một cái, lần đầu tiên cảm giác được có chút không được tự nhiên.
Mẹ Chung không để ý nói: “Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
“Cám ơn mẹ.” Tiêm Vũ nhẹ giọng nói cảm ơn, sau đó tiếp nhận bát cơm vùi đầu ăn vào, xem ánh mắt của hai người thì cũng biết bọn họ đang nghĩ cái gì, biểu hiện hoàn mỹ của cô lúc trước ở trước mặt hai người bây giờ đều bị người đàn ông bên cạnh phá hủy!
“Đừng vẫn luôn ăn cơm không như vậy, ăn chân gà đi.” Chung Hướng Quốc bỏ thêm chân gà cho cô, sau đó nói: “Ba mẹ rất hiền, em không cần cảm thấy ngượng ngùng.”
Khốn kiếp! Tôi ngượng ngùng là do ai tạo thành? Tiêm Vũ oán thầm, nhìn chân gà trong bát, nộ khí của cô ít đi một chút, xem anh coi như biết săn sóc, liền tha thứ cho anh đi.
Bọn họ ở nông thôn ngốc ba ngày thì chuẩn bị trở về thành phố.
Trước khi đi, ba mẹ Mộ mắt đầy lệ nóng, nhiều lần dặn dò, phải thật tốt hiếu thuận cha mẹ chồng, không được học theo Mộ Tiêm Nhiên.
Nhìn dáng vẻ của hai người thì biết còn rất để ý chuyện của Mộ Tiêm Nhiên, tuy rằng Tiêm Vũ áy náy nhưng không tính toán buông tha Mộ Tiêm Nhiên, lấy tính cách của Mộ Tiêm Nhiên, một khi khôi phục bình thường vẫn sẽ sẽ dây dưa Chung Hướng Quốc, cô không muốn lại tái diễn chuyện như ở thế giới trước. Lại nói, nguyên thân Mộ Tiêm Vũ là bị cô ta hại chết, dù thế nào cô cũng phải báo thù cho cô ấy.
Bây giờ điều cô có thể làm cũng chỉ là đáp ứng yêu cầu của hai người, hơn nữa về sau cũng sẽ đối tốt với bọn họ hơn.
Nhìn thấy Tiêm Vũ vẫn trầm mặc, Chung Hướng Quốc hiểu lầm cô luyến tiếc rời khỏi cha mẹ: “Em yên tâm, về sau nếu có thời gian chúng ta sẽ thường xuyên trở về xem bọn họ.”
Tiêm Vũ đối với sự săn sóc của anh cảm thấy rất rối rắm, thời gian nghỉ kết hôn của anh cũng chỉ có bảy ngày, “Anh xác định anh có thời gian sao?”
Chung Hướng Quốc nghẹn, hiển nhiên cũng nghĩ đến thân phận của mình, không khỏi xấu hổ nói: “Em có thể tự mình thường xuyên trở về, hơn nữa chỉ cần anh có thời gian nghỉ thì cũng sẽ trở về với em.”
“Cám ơn.” Tiêm Vũ cười nói, đối với hai người không có tình cảm trụ cột mà nói, Chung Hướng Quốc có thể vì cô làm đến loại trình độ này cũng đã rất không sai.
Nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của cô vợ nhỏ, Chung Hướng Quốc cảm thấy tim đập nhanh hơn, anh không được tự nhiên khụ một tiếng, nghĩ đến lập tức liền phải rời khỏi cô, trong lòng anh liền có một tia không nỡ: “Chỗ của anh có một tòa nhà dành cho người nhà, chỉ cần viết đơn xin là có thể mang người nhà đi qua, em có nguyện ý cùng anh tùy quân* không?” Sinh hoạt trong quân doanh so ra kém nơi này, không biết cô có nguyện ý đi cùng hay không.
*Tùy quân: theo quân. Bạn nào đọc nhiều thể loại dân quốc, quân nhân chắc biết rồi, việc theo quân này chính là vợ của các anh lính đi theo chồng mình vào sống trong quân đội, sống trong khu dành cho người nhà.
Tuy rằng vẻ mặt của anh rất bình thường, nhưng Tiêm Vũ lại có thể cảm giác được anh đang khẩn trương. Cô xấu bụng trầm mặc trong chốc lát, đến khi Chung Hướng Quốc thất vọng định buông tay mới cười nói: “Em đương nhiên nguyện ý, chỉ là tình huống nhà em anh cũng biết rồi đó, em không yên tâm về ba mẹ em.”
Ngồi ở phía sau, mẹ Chung lập tức nói: “Con yên tâm, mẹ và lão Chung sẽ chiếu cố bên thông gia.”
Ba Chung bên cạnh cũng gật đầu: “Không sai, con cứ yên tâm đi đi.”
Tiêm Vũ nhẹ nhàng thở ra, hai đứa con gái đều rời đi, hai người già nhà họ Mộ sẽ rất tịch mịch, nếu ba mẹ Chung có thể thường xuyên trở về nhìn, tin tưởng tâm tình bọn họ cũng sẽ tốt hơn một chút.