Buổi tối Lục Duy về đến nhà, làm xong bài tập và ăn bữa khuya do bà nội chuẩn bị. Đến đêm muộn, lần đầu tiên hắn bị mất ngủ. Vừa nhắm mắt lại, trong đầu liền hiện lên hình ảnh Thẩm Giai Du run rẩy lộ vú ra mặc cho hắn xem xét, bộ dáng chẳng khác nào một ả gái điếm lần đầu tiếp khách, muốn nghênh đón còn làm bộ cự tuyệt.*
Vất vả chìm vào trong giấc ngủ say, Thẩm Giai Du lại xuất hiện ở trong mộng. Hắn mơ thấy hắn đè Thẩm Giai Du trắng nõn xuống tùy ý đùa bỡn, bắt nạt Thẩm Giai Du đến nước mắt nước mũi giàn giụa. Không ngoài dự đoán, Lục Duy mộng tinh. Buổi sáng tỉnh dậy, cơ thể hắn dường như vẫn còn chưa thỏa mãn, đây là một dấu hiệu cho thấy hắn đã trưởng thành. Hắn đã đánh giá thấp sức hấp dẫn của Thẩm Giai Du đối với bản thân hắn.
Ngày hôm sau, Lục Duy vẫn chờ Thẩm Giai Du ở dưới lầu như cũ. Tòa nhà cũ nơi Lục Duy ở cách nhà Thẩm Giai Du chưa đến 50 mét, từ hướng trường học ngược trở lại là đến nhà Thẩm Giai Du trước, sau đó mới đến nhà của Lục Duy.
Mỗi ngày, Lục Duy theo thói quen mà đưa Thẩm Giai Du lên lầu trước rồi mới về nhà. Buổi sáng còn có tiết tự học sớm, nên mặt trời vừa ló dạng, Lục Duy đã đến dưới lầu chờ Thẩm Giai Du.
Tòa nhà kiểu cũ có sáu tầng, phòng của Thẩm Giai Du ở tầng ba. Thẩm Giai Du nhận được tin nhắn của Lục Duy, gấp không chờ nổi muốn chạy ra cửa, nhưng bị mẹ Thẩm vội kéo lại, lấy chiếc cặp sách của cậu nhét đầy đồ ăn vặt vào, đều là khẩu phần ăn của hai người, bà còn cẩn thận dặn dò.
“Giữa buổi đói bụng thì cùng ăn với Duy Duy, cơ thể con đang lúc phát triển, đừng để bị đói.”
“Con biết rồi mẹ, mẹ đưa cặp cho con đi, con phải đến trường rồi.”
Thẩm Giai Du đi sau mẹ cậu, nôn nóng thúc giục.
Mẹ Thẩm sau khi sửa soạn xong cặp sách, đến cửa sổ bên phòng khách, nhìn thấy Lục Duy quả thật đã đến rồi mới đưa cặp sách cho Thẩm Giai Du, bà thong thả cùng Lục Duy chào hỏi.
Thẩm Giai Du đeo cặp nhanh chóng vọt xuống lầu, chạy đến bên cạnh Lục Duy. Lục Duy vẫy vẫy tay với mẹ Thẩm ở cạnh cửa sổ, sau đó cùng Thẩm Giai Du đi về phía trường học.
Gần trường học có một nhà vệ sinh công cộng cũ kỹ, nằm khuất trong hẻm sâu, để cho dân cư gần đó sử dụng. Có lẽ là do không được quét dọn thường xuyên nên toàn bộ con hẻm nhỏ đều nồng nặc mùi quần áo ẩm mốc. Lục Duy nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian còn khá nhiều, liền dẫn Thẩm Giai Du vào trong ngõ nhỏ.
“Lục Duy, chúng ta tới chỗ này để làm gì?”
“Cho cậu một món đồ vật.”
“Cái gì thế?”
Thẩm Giai Du có chút tò mò, cậu không tìm được mối liên hệ giữa món đồ mà Lục Duy mua cho cậu cùng với cái nơi kỳ quái này.
Cậu vừa hỏi vừa đi theo Lục Duy vào trong WC hôi hám. Bên trong WC lát gạch men trắng từ sàn lên đến trần, nhưng bề mặt đã bẩn thỉu đến mức không nhìn ra được màu gốc, mặt tường mờ mờ dính mấy vệt vàng lốm đốm.
Hai người tiến vào WC nam, Lục Duy thấy phòng vệ sinh này quả thực quá dơ bẩn, nên cũng không dài dòng, từ trong cặp lấy ra một cái túi đưa cho Thẩm Giai Du nói.
“Mặc cái này vào.”
Thẩm Giai Du không rõ, cậu mở túi lấy đồ vật ở bên trong ra, đột nhiên cảm thấy vô lực. Lục Duy mua cho cậu một cái áo lót thích hợp với song nhi hoặc con gái có bộ ngực đang phát triển.
“Cái này….. Cái này là để con gái mặc….”
Lục Duy cầm lấy cặp sách của Thẩm Giai Du.
“Trai, gái cái gì, đây là cho cậu mặc.”
“Nhanh chóng mặc vào rồi còn đi học, nếu không lát nữa đến muộn, tôi sẽ nói với giáo viên rằng Thẩm Giai Du vì không nghe lời mặc áo ngực nên mới tới trễ.”
Thấy Lục Duy lại trêu ghẹo cậu, Thẩm Giai Du chỉ có thể bất đắc dĩ mà nghe lời cởi áo ngoài ra, lấy áo ngực mặc vào. Thân thể thiếu niên ngây ngô dưới ánh đèn mờ nhạt dường như ánh lên một tầng ánh sáng, da thịt trắng mềm như sữa, giống như chỉ cần véo một cái là có thể chảy nước, ở cái nơi như này đặc biết khiến người mơ mộng.
Cơ thể vừa bắt đầu nhận ra tình dục vào đêm qua, bây giờ thấy hình ảnh trước mắt y hệt như cảnh tượng trong giấc mộng liền bắt đầu không an phận.
Lục Duy tìm qua tư liệu, hắn biết song nhi không nên phá thân quá sớm, dù gì thân thể cũng khác biệt với đa số, nếu phá thân vào lúc cơ thể chưa định hình hoàn thiện sẽ dễ lão hóa sớm. Thời gian tốt nhất để phá thân của song nhi là sau mười sáu tuổi, khi đó song nhi đã ổn định, lúc này tinh dịch của nam nhân đối với thân mình song nhi chỉ có lợi chứ không có hại.
Cho nên hiện tại hắn chưa có dự định khai bao Thẩm Giai Du, nhưng những nơi cần che thì hắn nhất quyết sẽ không để lộ.
Lục Duy chọn kiểu áo cổ điển, chất liệu cotton an toàn với da. Ban đầu Thẩm Giai Du mới mặc thì có chút không tự nhiên, nhưng sau khi quen thì thấy khá thoải mái, cũng không cần vì vấn đề của bộ ngực mà phải cong lưng.
Thẩm Giai Du mặc xong áo lót, sau đó tròng áo hoodie ra bên ngoài. Hôm nay cậu mặc áo hoodie cùng quần jean, đây là trang phục bình thường của giới trẻ, nhưng nó lại càng tôn lên vẻ ngây ngô sạch sẽ của Thẩm Giai Du.
Ánh mắt Lục Duy thâm trầm, chờ cho Thẩm Giai Du sửa sang lại áo quần, mới đưa người ra ngoài đi về phía cổng trường.
Cổng trường trước nay luôn không thiếu mấy xe hàng rong. Chủ quán đã sớm bày đồ ăn ra buôn bán. Lục Duy tiến đến nơi bán hoành thánh mua hai chén cho bữa sáng. Lúc tính tiền, Thẩm Giai Du bảo
“Để tớ trả….”
Bởi vì trước giờ Lục Duy đều là người thanh toán, hơn nữa, mẹ cậu vẫn luôn dặn dò cậu không được tiêu phí tiền của Lục Duy.
Lục Duy phớt lờ lời nói của Thẩm Giai Du, đưa bữa sáng cho cậu cầm, còn hắn thì xách cặp sách của cả hai bước vào trường học.
*nguyên văn là “dục cự hoàn nghênh”