Buổi tối ở Phó gia thông thường sẽ không có người hầu qua lại, bọn họ muốn giữ cho Phó Lập Thành cùng Hạ Nghi có không gian thật yên tĩnh để làm việc. Huống hồ bây giờ đã là ban đêm, người hầu đều đã đi nghỉ ngơi hết thảy.
Phó Lập Thành gập chiếc laptop lại sau khi nhìn thấy Hạ Nghi đã chìm vào giấc ngủ sâu. Hắn thong thả đứng dậy vươn vai, chậm chạp đi đến phòng ngủ của vị tiểu thư xinh đẹp kia…
Cánh cửa được người đàn ông nhẹ nhàng đẩy ra, trên gương mặt điển trai mang theo ý cười đậm hướng mắt về phía người con gái đang nằm ngủ trên giường. Trong đầu hắn bỗng hiện lên hình ảnh Hạ Nghi sẽ mặc một chiếc đầm tơ lụa mỏng, khi cựa quậy sẽ khiến chân váy bị kéo lên cao thêm một tí, lộ ra bắp đùi trắng nõn của cô…
Tuy bộ đồ ngủ trẻ con kia khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng đằng sau bộ quần áo tầm thường đó như chứa cả một khung cảnh hoa mỹ khiến thần trí hắn dần trở nên căng thẳng.
Phó Lập Thành nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Hạ Nghi, hắn đưa tay chạm vào lọn tóc xõa xuống trên mặt cô vén sang một bên. Ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi môi hồng hào đang khép chặt, thật sự muốn cùng nó dây dưa một chỗ, đến khi nghe được tiếng thở hổn hển của cô cầu xin hắn dừng lại…
Phó Lập Thành đặt bàn tay trên môi Hạ Nghi, lại nhẹ nhàng hôn gián tiếp xuống tay hắn. Nụ hôn đối với hắn chỉ dành cho nhau khi đối phương thực sự quan trọng. Từ trước đến nay, Phó Lập Thành hắn chưa từng hôn bất cứ nữ nhân nào, hắn muốn dành nụ hôn đầu tiên và cuối cùng này cho Hạ Nghi…
Phó Lập Thành mỉm cười ngọt ngào nhìn gương mặt cô gái vẫn đang ngủ say, hắn chậm rãi đưa tay xuống cởi bỏ hàng cúc áo trên người cô. Lúc nãy khi hắn bước vào, hắn đã để ý quần áo trên giường của Hạ Nghi hoàn toàn không có đồ lót trong. Hay nói cách khác cô không hề mặc áo ngực, ngay cả phía dưới cũng không hề có đồ bảo hộ nào…
“Thơm thật đấy, tiểu thư của tôi…”
Phó Lập Thành vùi đầu vào cổ Hạ Nghi thưởng thức hương thơm của riêng cô. Nhẹ nhàng vương vấn ngay chóp mũi khiến hắn trở nên mơ màng, càng tham lam mở rộng chiếc áo đáng thương ra chút nữa…
Phó Lập Thành đỡ Hạ Nghi hơi ngồi dậy, hắn cố tình bế cô đặt trên đùi mình. Tầm mắt gắt gao nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp cùng hai điểm hồng nhạt trên người cô. Yết hầu không nhịn được liền chuyển động mạnh vài cái…
“Ngay cả chỗ này cũng xinh đẹp như em vậy…”
Phó Lập Thành dùng tay đỡ lấy tấm lưng trần của Hạ Nghi, khuôn mặt hơi cúi xuống cố tình ngậm điểm kích thích vào miệng. Hắn đưa lưỡi liếm xung quanh một chút, lại ra sức mút vào nhả ra liên tục khiến nó dựng đứng, vì mẫn cả quá độ nên vùng quanh bắt đầu chuyển sang màu hồng nhạt…
Có lẽ vì thuốc ngủ được trộn chung với bánh và nước thuộc loại mạnh nên Hạ Nghi không hề có chút phản ứng gì với hành động thân mật của hắn. Cô vẫn yên tâm chìm vào giấc ngủ ngon lành mặc cho tên đàn ông này liên tục càn quấy…
Phó Lập Thành hôn nhẹ lên điểm ngực dứng đứng, hắn liền chuyển tiếp mục tiêu sang bên kia. Bàn tay hư hỏng liền đặt lên xoa nắn. Từng đốt ngón tay đan vào nói nhạy cảm miết nhẹ, thả ra lặp lại liên tục. Dường như hắn muốn nhìn thấy chúng liên tục bị kích thích bởi sự động chạm mạnh mẽ của mình…
“Nghe tiếng em cầu xin vẫn tốt hơn, nhưng em ngoan ngoãn như thế này cũng không tồi…”
Phó Lập Thành hôn nhẹ lên trán Hạ Nghi liền cài lại cúc áo giúp cô. Mỗi ngày hắn sẽ khám phá một chút, nếu bây giờ nhìn thấy hết thì sau này không còn gì thú vị nữa rồi. Cô gái của hắn xinh đẹp trong trắng như vậy, hắn thật sự muốn dùng bàn tay dính đầy máu của Phó gia vấy bẩn nó…
“Ngủ ngon nhé em yêu…”
Phó Lập Thành cẩn thận kéo chăn đắp lên người Hạ Nghi, hắn rời khỏi phòng cô liền trở về phòng ngủ của mình. Nơi nhạy cảm kia đã bắt đầu ***** **** đến khó chịu…có lẽ hôm nay phải đành tắm nước lạnh để bình tĩnh lại rồi…
Phó Lập Thành mở nước lớn, hắn chống tay vào tường thở gấp. Thân thể cường tráng cùng làn da màu lúa mạch khỏe khắn tôn lên từng khối cơ bức lực lưỡng của đàn ông. Quả thật khoảng thời gian nhập ngũ của hắn đúng thật không hề uổng phí…
Vì Phó Lập Thành rất cao, khoảng gần 1m9, nên so với Hạ Nghi thì cô vô cùng nhỏ bé khi cả hai đứng cạnh nhau. Cho nên mỗi lần ôm Hạ Nghi vào lòng đều khiến hắn cảm thấy mềm mại và dễ chịu vô cùng…
“Nếu nuôi cô ấy như một sủng vật cũng không tệ nhỉ…”
Phó Lập Thành tuy có cừu hận với Phó gia, hắn đã từng thề sẽ khiến tất cả bọn người thuộc Phó gia sẽ chết không nơi chôn thân. Khiến bọn họ la hét thống khổ muốn chết càng nhanh càng tốt…
Nhưng kể từ khi gặp gỡ vị tiểu thư xinh đẹp của Phó gia, hắn dường như cảm thấy thế giới đen tối này trở nên có chút ngọt ngào. Tuy hắn có chút hứng thú yêu thích với Phó Hạ Nghi, nhưng cừu hận trong lòng hắn vẫn rất lớn, vẫn phải xử lý bọn họ theo như kế hoạch ban đầu đã được định sẵn…
Phó Lập Thành quấn khăn tắm ngang hông, mái tóc vẫn còn ướt được hắn lau sơ qua cho có. Sau khi chơi đùa chán rồi vẫn phải vùi đầu vào công việc với chức vị tổng giám đốc tập đoàn Phó Tân do Phó gia ban cho…
“Alo…là tôi đây…”
-Phó gia đã kí hợp đồng thành công với công ty ma của ông trùm Pablo rồi, bước tiếp theo cậu định làm gì…
“Hmm…ông ta cư nhiên sẽ không bỏ qua món hời ngon lành như vậy rồi…cứ đợi thêm một thời gian đi…”
-Cậu bị điên à? Đang rót tiền vào túi của tên khốn đã giết hại cả gia đình cậu…?
“Mark Leborn…cậu chỉ cần làm tốt nhiệm vụ được giao, chính là quản lý cái công ty đấy đến khi nó bị rộ lên tin tức mà thôi…”
-Được…được rồi, nghe theo lời của cậu…
Phó Lập Thành nhìn bảng số liệu cổ phiếu đang nhấp nhô trên màn hình máy tính. Hắn vô thức chạm tay vào giá cổ phiếu cao chót vót của Phó gia, rồi từ từ kéo tay về phía cuối đến khi nó hoàn toàn biến mất…
“Haha…nếu không nhờ phước của Phó Hạ Nghi, tôi đã chôn sống ông rồi đấy Phó Thịnh à…phải cảm ơn cô con gái rượu ấy ngay đi…”
Phó Lập Thành hắn kiên nhẫn chờ đợi đến tận bây giờ, chôn sâu hận ý trong tâm trí đến phát điên chỉ vì chờ đợi cô gái của hắn thật sự trưởng thành, chờ đợi cô đến với địa ngục trần gian mà chính tay hắn mang lại…