Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 46: Đề nghị



Phó Lập Thành chờ đợi trong xe được nửa tiếng liền có thuộc hạ đến báo cáo đã tìm thấy nơi ở hiện tại của Hạ Nghi, bọn họ cũng điều tra ra được mẹ cô đang được chữa trị tại một bệnh viện nghèo nàn gần đây. Nhưng thứ duy nhất mà Phó Lập Thành quan tâm chính là cuộc sống nghèo nàn khốn khổ của cô sau khi rời xa hắn…

Lúc trước ở bên cạnh Phó Lập Thành, cuộc sống của cô còn xa hoa hơn ở Phó gia rất nhiều lần. Từ trên xuống dưới khắp người cô đều là hàng hiệu đắt đỏ, hưởng thụ cuộc sống vinh hoa trong lâu đài tráng lệ cùng những tiếng ca ngợi của mọi người. Không những thế bọn họ đều phải thành kính gọi cô hai tiếng ‘phu nhân’ theo đúng quy tắc…

Nhưng nhìn vào thực tại mà xem, từ một người xinh đẹp cao quý phút chốc lại biến thành một nhân viên nhỏ bé phải sống trong cái căn trọ với bốn bức tường chật hẹp. Mùa đông thì lạnh đến mức ngộp thở, còn mùa hè thì nóng như lửa đốt. So với Phó Lập Thành tưởng tượng có khi còn bi thảm hơn rất nhiều lần, nhưng bản thân hấn cảm thấy khá thỏa mãn…

Về phía Hạ Nghi, cô biết mình sắp tiêu rồi nên tức tốc chạy về nhà trọ thu xếp đồ đạc gấp gáp, hơi thở dồn dập như việc Phó Lập Thành đang cố tình ép cô vào chỗ chết thêm một lần nữa. Bản thân cô biết cái gì phải trả khi phản bội một người điên cuồng như Phó Lập Thành đắt đến mức nào…

“Em định đi đâu à…sao trông có vẻ vội vàng thế…?”

Hạ Nghi giật mình xoay người lại đối diện với ánh mắt gắt gao của Phó Lập Thành có chút run sợ. Cô thật sự chưa nghĩ đến sau một khoảng thời gian dài nên dùng thái độ gì để đối xử với hắn khiến hắn không làm càn ảnh hưởng đến cô…

“Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh…mời anh ra ngoài trước kho tôi báo cảnh sát…”

Phó Lập Thành hơi nhướng mày không quan tâm lắm đến lời đe dọa vô nghĩa của Hạ Nghi, hắn càng thêm thong thả kéo chiếc ghế ngồi đối diện với cô…

“Em không cần sợ tôi như thế…tôi cũng không còn ngu dốt yêu thương em như trước đây nữa đâu…”

Hạ Nghi nhăn mày tỏ vẻ không tin lắm, cho đến khi Phó Lập Thành đưa bàn tay trái có đeo nhẫn đính hôn ở ngón áp út trước mặt cô mà tuyên bố…

“Nhìn xem, tôi đã đính hôn với người con gái khác rồi…cô ấy yêi tôi đến mức có thể bán đứng bạn bè vì tôi đấy…”

Hạ Nghi không cần nói cũng biết là ai, tuy cô vẫn còn nghi ngờ về tình cảm mà Phó Lập Thành dành cho Vân Như, nhưng hắn đã đính hôn thì e rằng đã thật sự buông bỏ cô để tìm hạnh phúc thuộc về chính mình…

“Mừng cho anh, nếu không có chuyện gì khác phiền anh đi cho, tôi còn có việc cần ra ngoài…”

Phó Lập Thành cười cười liền lấy ra một tệp hồ sơ mỏng đặt trước mặt Hạ Nghi để cô có thể nhận thấy tình hình hiện tại của mình, đồng thời nói lên mục đích duy nhất mà hắn đến đây…

“Tôi cảm thấy Phó Chương chết rất đáng, nhưng riêng em lại không đáng phải lao lực vất vả như vậy…nên tôi quyết định sẽ thay ông ta bù đắp lại mất mát cho em…”

Hạ Nghi đọc nội dung bên trong tệp hồ sơ liền trừng mắt nhìn Phó Lập Thành. Hắn rõ ràng chính là muốn thu mua lại cái bệnh viện mẹ cô đang ở để biến thành khu sản xuất thiết bị điện tử, nhưng nơi này chính là nơi có viện phí thấp nhất trong tất cả những nơi mà cô biết…nếu phải chuyển đến bệnh viện khác để điều trị thì e là viện phí cô gánh không nổi…

“Anh…Anh cố tình ép tôi đến đường cùng, để tôi phải dựa dẫm vào anh sao…”

Phó Lập Thành cười lớn, hắn chỉ nhướng mày ra vẻ thỏa mãn khi nhìn thấy khuôn mặt bất lực muốn rơi nước mắt của Hạ Nghi được cô gắng gượng kiềm chế lại…

“Tùy em muốn nghĩ sao cũng được, nếu em chịu làm việc dưới trướng của tôi…thì e rằng tôi cũng không làm khó em, cả cái nơi tồi tàn mà mẹ em đang chữa trị…”

Hạ Nghi đương nhiên cự tuyệt đối với yêu cầu vô lý của Phó Lập Thành. Cô biết rất rõ ràng nếu trở thành thư kí của hắn, thì việc cô chạm mặt Vân Như rất dễ xảy ra…có lẽ hắn muốn xem xem cả hai sẽ đấu đá lẫn nhau như thế nào…

“Được…nhưng tôi cũng có quy tắc riêng của mình…nếu anh không chấp nhận thì e rằng anh muốn làm khó tôi đến cùng, vậy đừng trách tại sao tôi nghĩ quẩn…”

Hạ Nghi quan sát kĩ trên gương mặt Phó Lập Thành có đến bảy phần dao động trước hai từ nghĩ quẩn của cô, dù có ngu dốt như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ phát hiện ra tên này vẫn còn yêu cô rất nhiều…

Ngay từ lúc hắn bước vào đây, cô cũng đoán được tên này tìm mình khá lâu rồi nên mới mang bộ dạng gấp gáp đến mức cổ áo chưa được gấp nếp gọn gàng. Vừa bắt chuyện chưa được bao lâu thì đã khoe nhẫn đính hôn với cô nhằm mục đích che dấu tình yêu dành cho cô lúc trước nay đã dành cho người khác. Vốn dĩ xung quanh hắn còn có Vân Như, có vô số người tài giỏi khác nhưng lại muốn cô trở về làm thư ký cùa mình…

Nhưng Hạ Nghi không hề từ chối vì cô có mục đích riêng của mình, bản thân cô thật sự rất muốn biết lý do khiến Phó Lập Thành trở nên điên cuồng giở thủ đoạn với gia đình mình là gì. Có lẽ nên xuất phát từ những người thân cận của hắn tại nơi làm việc trước, hoặc từ cái cậu Hạc Hiên kia chẳng hạn…

“Thứ nhất, tôi không muốn nhìn thấy Vân Như xuất hiện tại nơi làm việc…”

“Thứ hai, anh không được phép có những hành vi trái đạo đức với tôi và tôi sẽ tan làm đúng giờ theo quy chế của công ty…”

Phó Lập Thành nhìn ánh mắt kiên định của Hạ Nghi liền gật đầu chấp thuận. Nếu cô không muốn nhìn thấy Vân Như tại nơi làm việc, hắn sẽ cho hai người chạm mặt nhau khi ở ngoài. Nếu cô không muốn hắn chạm vào cơ thể mình, thì theo quy chế của tập đoàn yêu cầu, cô vẫn phải chủ động khoác tay hắn trong buổi dự tiệc mà thôi…

Còn việc cô có tan làm đúng giờ hay không còn tùy thuộc vào tốc độ xử lý công việc của cô như thế nào đã. Dĩ nhiên hắn sẽ tìm mọi cách để cô phải ở lại đến khi hắn xong việc…

“Tôi chấp nhận yêu cầu của em, nhưng em có cảm thấy nơi này khá xa so với công ty không nhỉ…?”

“KHÔNG XA…”

Hạ Nghi dứt khoát trả lời, cô sẽ không bao giờ theo hắn trở lại cái thành phố kia đâu. Dù có phải tốn thêm tiền đi xe cô cũng không bao giờ chuyển về cái nơi đau thương đó…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.