Nguyện Cả Đời Không Buông Tha Em

Chương 17: Thừa nhận mọi chuyện



Tiếng báo thức từ đồng hồ vang lên đánh thức Hạ Nghi tỉnh giấc, cô chợt nhớ ra hôm nay có hẹn với Khương Duy Minh nên nhanh chóng bước vào nhà vệ sinh sửa soạn. Hạ Nghi nhìn bản thân tiều tụy trong gương không tránh khỏi hoảng loạn. Đôi mắt cô sưng húp đỏ ửng khóc quá nhiều, đặc biệt vẫn là đôi môi có chút sưng tấy do hôm qua dây dưa một chỗ cùng Phó Lập Thành, bị hắn hôn mạnh đến mức không thở  được…

Hạ Nghi nhanh chóng đánh răng rửa mặt thật kĩ liền lấy chút thuốc mỡ có sẵn bôi nhẹ vào môi, cô cũng trang điểm sơ qua để che đi đôi mắt thiếu sức sống. Hạ Nghi chọn một bộ trang phục nhẹ nhàng để đi dạo phố, cô vẫn thích những tông màu ấm như vàng nhạt hoặc nâu trầm…

Sau ba mươi phút sửa soạn xong đâu đấy, Hạ Nghi liền bước xuống cầu thang để kịp thời dùng bữa sáng cùng với Vân Như…

“Hôm nay là cuối tuần mà, Vân tiểu thư cậu dậy sớm để chờ ai à..”

Vân Như mỉm cười nhìn Hạ Nghi đã thay trang phục khác định đi đâu đó, cô đoán rằng Hạ Nghi có hẹn với Khương Duy Minh…

“Cậu mau xuống ăn sáng, còn đi hẹn hò với Duy Minh nữa chứ. Tớ mà cũng có người để chờ như cậu nói thì đã mừng thầm rồi…”

Hạ Nghi có chút thở phào nhẹ nhõm khi không thấy bóng dáng của Phó Lập Thành ở bàn ăn. Cô đoán rằng hắn cũng đã buông bỏ chấp niệm sau khi nghe lời khuyên của mình vào đêm hôm qua…

“Cậu và anh trai tớ tiến triển đến đâu rồi…tớ đã tạo cơ hội tốt nhất cho cậu rồi đấy nhé…”

Khuôn mặt đang vui vẻ của Vân Như đột nhiên trùng hẳn xuống, tuy Phó Lập Thành không hề có ý cự tuyệt cô, nhưng thái độ của anh đối với cô vẫn như người xa lạ. Vân Như suy nghĩ một chút liền trả lời Hạ Nghi…

“Vẫn rất tốt…hôm qua anh Phó còn nhận cà phê của tớ pha đấy…”

Hạ Nghi hơi khó hiểu khi Phó Lập Thành nhận cà phê siêu ngọt của Vân Như pha, cô nhớ rõ ràng khẩu vị của hắn ta rất đắng. Khi còn bé từng thấy hắn dùng cà phê nên cô đã xin uống thử một ngụm nhỏ, ai ngờ đắng đến mức khiến cô phun hết ra sân. Có lẽ tính tình hắn đã thay đổi sau khi gặp Vân Như chăng…

“Tốt thật đấy…cậu cứ từ từ làm quen với anh trai tớ, vì anh ấy không phải người xấu đâu…”

Hạ Nghi càng nói càng nhỏ dần, cô tập trung ăn hết bữa sáng còn dang dở. Đột nhiên tiếng điện thoại trong túi áo lại vang lên…

“Alo…anh đến rồi à…”

-Ừ…anh đang đợi em ở bên ngoài…

“Vâng, em ra ngay…”

Hạ Nghi cầm túi xách bước ra ngoài liền nhìn thấy xe hơi của Phó Lập Thành vẫn còn đậu ở trong sân, vậy mà cô cứ tưởng hắn đã đi làm từ sáng sớm. Nghĩ cũng lạ thật, dạo này công việc của hắn nhàn rỗi đến mức bảy giờ sáng mới đi làm nhưng ba giờ chiều đã được tan ca. Ngày cuối tuần còn được nghỉ ngơi thoải mái…

Hạ Nghi thở dài gạt suy nghĩ vớ vẩn trong đầu sang một bên, cô liền lao thẳng ra ngoài gặp Duy Minh, chưa kịp chào hỏi đã vội vàng ôm chầm lấy anh…

“Nhớ anh quá đi mất…”

Khương Duy Minh hạ thấp đầu xuống hôn nhẹ lên trán Hạ Nghi, xem ra tâm trạng của cô vẫn chưa thực sự tệ như anh nghĩ. Nhưng anh rất muốn biết chuyện gì đã khiến cô gái của anh đau lòng đến mức nửa đêm gọi điện cho anh, với khuôn mặt đầy nước…

“Anh vừa phát hiện ra một tiệm bánh rất ngon, có cả paparoti mà em thích nhất đấy…”

Mắt Hạ Nghi đột nhiên sáng lên, đã hơn một ngày cô chưa được ăn paparoti và uống hồng trà rồi. Vì thời tiết khá dễ chịu nên Hạ Nghi quyết định nắm tay Duy Minh cùng anh đi dạo đến tiệm bánh ngọt, như thế thời gian cả hai ở bên nhau sẽ kéo dài ra thêm đôi chút…

“Anh không hỏi em…hôm qua đã có chuyện gì xảy ra sao…?”

Khương Duy Minh đẩy cửa cho Hạ Nghi vào trước, anh liền xoa đầu cô mỉm cười dịu dàng…

“Vừa ăn bánh vừa kể cho anh những chuyện đã xảy ra được không…?”

Hạ Nghi gật đầu vui vẻ, cô dùng kẹp gắp một vài loại bánh vừa ra lò vào trong khay, đương nhiên phải bonus thêm hai chiếc bánh paparoti ngon lành nữa. Cô liền đưa khay bánh đầy ắp cho Duy Minh để anh đi thanh toán…

“Em ra đằng kia ngồi trước nhé…!”

Hạ Nghi nhanh chóng chọn một chỗ gần cửa sổ trên tầng lầu, khu vực này rất ít người ra vào nên khá yên tĩnh để hai người trò chuyện riêng với nhau. Cô cũng muốn thừa nhận với anh về tất cả những chuyện khủng khiếp đã xảy ra.

Khương Duy Minh mang khay bánh đã được gói lại đặt trước mặt Hạ Nghi, anh nhẹ nhàng bóc trước cho cô một cái bánh bông lan chuối để cô ăn khai vị…

“Vậy…chuyện khiến em tủi thân đến mức khóc lớn là chuyện gì…?”

Hạ Nghi chợt khựng lại, khi nãy còn mạnh miệng nghĩ rằng sẽ nói hết cho anh nghe, nhưng bây giờ lời chưa thoát ra khỏi miệng đã bị một thế lực vô hình ngăn lại…

“Ừm…thì…anh biết lý do tại sao…em và Phó Lập Thành luôn đối đầu với nhau hay không…?”

Khương Duy Minh hơi nghiêng đầu sang một bên tỏ vẻ không biết, anh nghĩ rằng do tính cách của bọn họ không hợp nhau hoặc…

“Em không thích Phó Lập Thành…vì hắn đột nhiên xuất hiện cướp hết tình yêu thương của cha mẹ dành cho em sao…?”

Hạ Nghi liên tục lắc đầu, từ trước đến nay cô không hề có suy nghĩ như thế…

“Không phải đâu nha…cha mẹ em thường hay đi công tác nước ngoài rất lâu, nên việc họ đối xử với cả hai đều lạnh nhạt như nhau…”

“Vốn dĩ tụi em đã từng rất hòa thuận như những anh chị em khác, cho đến khi em phát hiện ra việc…Phó Lập Thành không hề xem em là em gái…”

Khương Duy Minh hiểu đại khái ra được vấn đề của Hạ Nghi, có vẻ mọi chuyện bắt đầu trở nên phức tạp hơn anh nghĩ rất nhiều…

“Có phải hôm qua…hắn đã hôn em…nên em mới hoảng loạn mà khóc nhiều như thế…”

Hạ Nghi nặng nề gật đầu, cô đoán rằng anh đã nhìn thấy môi cô vẫn còn sưng đỏ. Có lẽ anh đang cảm thấy thất vọng về cô lắm…rõ ràng anh đã yêu cô nhiều như thế kia mà…

“Xin lỗi…em đã cố gắng để tránh hắn ta rất nhiều, nhưng vẫn không được…”

Khương Duy Minh nhẹ nhàng xoa đầu Hạ Nghi, do anh không bảo vệ cô thật tốt, người xin lỗi nên là anh mới đúng chứ…

“Em đã làm rất tốt rồi, cảm ơn em vì đã nói cho anh biết…”

Hạ Nghi gật đầu liền bỏ miếng bánh vào trong miệng nhai nốt, may mắn sao Duy Minh không có ý nổi giận thì cô mới an tâm ăn hết đống bánh thơm ngon trước mặt…

“Vậy anh có cách nào khiến em thoát khỏi hắn không…? Hay trốn tránh một thời gian thôi cũng được…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.