Mặc dù Đại Mỹ có một cái tên vô cùng nữ tính, nhưng thực chất lại là con trai hàng thật giá thật.
Cậu nhỏ tuổi nhất trong ba người nên lúc nào cũng được ưu tiên bảo bọc, ngay cả biệt danh Đại Mỹ này cũng là do Chu Đại Lôi tùy tiện đặt: “Nếu đã là em trai tao, đại ca sẽ tặng mày một cái tên, Đại Mỹ có được không? Từ nay chỉ cần nghe tên đã biết tụi mình là anh em.”
Đại Mỹ vì có vóc dáng nhỏ bé nên hay bị bắt nạt, còn chẳng biết đánh trả.
Chu Đại Lôi bảo vệ cậu như con, thỉnh thoảng đối phương quá đông, nếu đánh không lại hắn sẽ rủ Tạ Du đi cùng.
Về sau Đại Mỹ đột nhiên dùng thế chẻ tre không ngừng cao vọt lên, cho đến khi chạm mốc 1m85, đứa nhóc này tự thấy bản thân đủ lớn rồi, nhiều năm nhìn bọn cậu đánh nhau đánh tới mức chưa ăn thịt heo cũng thấy qua heo chạy, có một lần không kìm được lao ra chắn trước mặt Chu Đại Lôi: “Để em tới dạy dỗ bọn ngu xuẩn này!”
Kết quả lý luận khác xa hoàn toàn so với thực tế, lực sát thương của Đại Mỹ quá yếu, Chu Đại Lôi phải kéo Đại Mỹ quay đầu bỏ chạy: “Dạy dỗ cái rắm tao, mày đỡ đòn nổi à! Ngó đống tay chân lèo khèo của mày đi, ngoại trừ dài hơn so với người thường còn có ưu thế quái gì – mày muốn tao tức chết hả thằng kia!”
“Thằng nhãi đó cho tao một chậu hoa, thế trước khi đi nó cho mày cái gì?” Chu Đại Lôi càng nghĩ càng bực, “… Không phải, này cũng đâu tính là cho, cùng lắm là nó gửi chăm hộ thôi.”
Tạ Du ngẩng đầu nhìn mớ dây điện, dường như cũng đang nhớ lại chuyện ngày xưa, nhếch môi cười: “Một khối rubik.”
Chu Đại Lôi: “Hả?”
Tạ Du nói: “Tốt hơn mày, trước khi đi Đại Mỹ cho tao một khối rubik.”
Kỳ thật tay nghề nấu nướng của Hứa Diễm Mai không được tốt cho lắm, lần nào cũng chỉ nấu ra loại đồ ăn được trang trí đẹp mắt nhưng có một hương vị vô cùng đặc biệt – là cái loại hương vị quên cho gia vị vào nồi.
“Mùi vị đơn giản, ăn ngon không nói nên lời,” Chu Đại Lôi nuốt một miếng rau xào, “Nhưng mà con có một vấn đề muốn hỏi ngài, vì sao rau xào đã không cho muối ngài còn bắt chúng con vất vả đến tiệm tạp hóa mua về?”
Hứa Diễm Mai tỏ vẻ không thể tin được: “Dì quên cho à? Không thể nào, dì tự thấy lần này đã tiến bộ vượt xa bình thường, mỗi bước đều tính toán kỹ càng mà.”
Tạ Du nói: “Dì tự nếm thử chưa?”
Bữa cơm này cuối cùng kết thúc trong tình trạng đến “ăn no” cũng không đủ trình độ, phải gọi tôm ngoài quán tới cứu nguy.
“Đến, cạn ——” Dì Mai uống vài chén rượu, hận không thể leo lên mặt bàn mà đứng, một chân gác lên ghế, vỗ ngực, “Uống, mẹ nó uống đi! Ngày mai Tiểu Du khai giảng rồi, mọi người nói vài câu nào.”
Tạ Du vươn tay nhấc đĩa vỏ tôm trước người Hứa Diễm Mai sang bên cạnh, chỉ sợ dì sơ ý quệt phải.
Chu Đại Lôi tiên phong bưng chén nước sôi để nguội đứng dậy: “Ông chủ Tạ, tao đầu tiên nhé, chúc mừng mày, chúc mày ở Lập Dương Tứ Trung…”
“Tứ Trung?” Tạ Du nghe tới đây không nhịn được nữa, bật cười đạp hắn một cái: “Tứ cái rắm, ông mày học Nhị Trung.”
Lập Dương Nhị Trung thành lập từ hơn sáu mươi năm trước, coi như có chút danh tiếng tại thành phố A. Mặc dù vậy trình độ giáo viên chỉ ở mức phổ thông, tỉ lệ lên lớp cũng không cao. Ngôi trường này tọa lạc ở ngoại ô thành phố, nói một cách dễ nghe là để có môi trường yên tĩnh phục vụ nâng cao chất lượng học tập, nhưng sau này khi một số trường dạy nghề cấp thấp được xây sát bên cạnh, vị trí của nó lại trở nên khá xấu hổ.
Thế nhưng thiết kế khuôn viên của trường thực sự không hề tệ, hai năm nay vẫn đang liên tục cải tạo lớp học nên nhìn không có cảm giác trường nhà nghèo chút nào. Dù sao thành A có thế nào cũng là thành phố lớn nổi tiếng, vùng ngoại thành luôn tấp nập xe cộ, phố xá buôn bán vô cùng sầm uất.
Cổng trường rất lớn, nhìn vào trong ngoại trừ hàng cây xanh thì bắt mắt nhất chính là bức tượng đồng được đặt ở giữa quảng trường nhỏ, Rodin – người suy tư. Bệ đỡ bằng cẩm thạch, cả pho tượng ánh lên màu đồng đen sáng bóng.
Trên bệ được khắc khẩu hiệu trường bằng nét chữ nhỏ đoan đoan chính chính: Tâm sáng như gương.
Bốn chữ đơn giản được mạ vàng, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Đến ngày khai giảng, cả trường hết sức náo nhiệt.
Rất nhiều học sinh mới tới báo danh, trên cổng treo biểu ngữ rất lớn: Chào mừng các em học sinh lớp mười gia nhập đại gia đình Nhị Trung, cùng học tập, cùng tiến bộ, cùng sáng lập tương lai huy hoàng.
Hầu hết khối mười một đang chen lấn trước bản thông báo treo trên bức tường sau cổng để biết tình hình chia lớp, người lẫn với người, chen đến đầm đìa mồ hôi, cả đám nhìn một hồi, đột nhiên có một nhóm không biết trông thấy gì, không ai hẹn ai mà cùng hít một hơi khí lạnh: “Lớp 11-3 là tình huống gì đây?”
“Lớp 11-3? Mèn đét ơi, quá trâu bò, này là Tu La tràng sao?”
“… Còn hơn ấy chứ, may quá tao học lớp 5.”
“Sao tao tự dưng thấy lạnh hết cả người thế này.”
“Hai giáo bá (1) cùng được xếp vào một lớp? Nghĩ gì vậy, muốn nổ trường sao?”
“Tạ Du, Hạ Triều… Cái đệt, quá khủng bố rồi!”
Năm nay bọn họ lên lớp mười một, năm ngoái khi mới vào thì khối mười có mười lớp, nhưng toà nhà mới bị kéo dài thời hạn duy tu nên cả khối bị chia làm hai, tách ra nhét vào hai khu phòng học phía đông và phía tây, chỉ có thể đứng từ xa nhìn nhau.
Mặc dù hai tòa nhà này là một kiến trúc liền thể, ở giữa có hành lanh đi lại chủ yếu để tiện cho thầy cô và học sinh lên lớp, nhưng về cơ bản học sinh hai tòa đều không hay qua lại.
Mà ở nơi này vừa vặn có hai nhân vật ác sát ——
Hạ Triều lầu Đông, Tạ Du lầu Tây.
Các bạn học tụ lại một chỗ xôn xao, cậu một câu tôi một câu, cuối cùng đều đồng loạt rơi vào trầm mặc.
Trong đầu chỉ còn lại ba chữ “Thật đáng sợ”.
Những thành phần vừa vặn bị phân vào lớp 11-3 thì càng run lẩy bẩy: Thế này còn học hành gì nữa… Hai người kia đều là dân anh chị giết người không chớp mắt trong truyền thuyết đó.
Dân anh chị Tạ Du còn không biết chuyện gì đang diễn ra, cậu kéo rương hành lý, tính về phòng ngủ cất đồ đạc đã rồi mới lên lớp lấy sách vở.
Cố Tuyết Lam vốn định đưa cậu lên tận phòng để xem xét tình hình ký túc xá, nhưng Tạ Du tự dưng nhớ tới quyển “Ngũ Tam” (2) mình đang làm dở còn để trên bàn học, người khác sẽ nhìn ngay ra bất thường.
Mặc dù ký túc là dành cho hai người, nhưng cậu vẫn luôn ở một mình một phòng.
Nhị Trung là trường học theo phong cách tự do, một khi đã ủng hộ việc trọ lại ở trường thì mọi việc đều được lo lắng chu toàn, ví dụ như có quyền được đổi ký túc bất cứ lúc nào, đổi đến khi học sinh hài lòng mới thôi, chẳng cần phải lo mâu thuẫn với bạn cùng phòng mà buồn bực, thấy không hợp thì cứ chuyển đi chỗ khác.
Vì vậy các thế hệ bạn cùng phòng của Tạ Du thậm chí còn chưa từng thấy mặt, chỉ nghe thấy hai chữ Tạ Du thì đã nhao nhao lên tránh đi chỗ khác, căn bản không ai dám ở cùng cậu.
Tạ Du vừa kéo rương hành lý vào trong phòng, một nam sinh đeo kính gọng tròn, tóc húi cua chạy hùng hục từ dưới lầu lên đến cửa phòng đối diện Tạ Du thì dừng lại. Kính gọng tròn gõ gõ lên cửa phòng nọ: “Triều ca, có đây không Triều ca?”
Không ai đáp lại.
“Phải phòng này không nhỉ, tự dưng kêu sẽ trọ lại trường, không phải lừa mình chứ,” Kính gọng tròn lẩm bẩm một hồi, lại giơ tay gõ cửa mới phát hiện cửa căn bản không hề khóa, “kẹt” một tiếng, bị cậu ta đẩy vào: “…”
“Tao, tao vào đấy nhá…”
Kính gọng tròn dứt khoát đẩy cửa đi vào nhìn xung quanh, trông thấy người đang nằm trên giường ngủ phía tay phải mình.
Hạ Triều híp mắt, còn đang ngái ngủ, hắn ngồi dậy, dựa lưng vào vách tường, móc ra một hộp kẹo trên đầu giường: “Ồn ào gì đấy?”
Kính gọng tròn thần thần bí bí nói: “Triều ca, tin tức nóng hổi, mày xem danh sách chia lớp chưa, má ơi, cả khối sắp nổ tung rồi.”
“Chưa xem, ” Hạ Triều chọn một cái kẹo màu cam, xé vỏ thảy vào mồm: “Chia lớp thôi, còn có thể chia thế nào. Có gì mà xem.”
Kính gọng tròn nhìn đến sững sờ, nhất thời quên mất bản thân mang đến tin tức sốt dẻo: “Mù chết tao? Cái này là cái gì, kẹo que Chupa Chups? Mày ăn kẹo que đấy à?”
Hạ Triều nói: “Gần đây cai thuốc.”
Nói xong, thấy Kính gọng tròn còn đang ngó mình trân trân như đồ đần, Hạ Triều lại nói: “Sao, mày cũng muốn một cái?”
“Không không không không cần.” Kính gọng tròn liên tục xua tay.
Hạ Triều cắn nát viên kẹo, miệng vẫn còn ngậm cái que, ngọt đến phát ngấy: “Tin sốt dẻo của mày đâu?”
Lúc này Kính gọng tròn mới nhớ tới sứ mạng của mình, vỗ đùi cái đét: “Móa, suýt nữa thì quên, năm nay khó lường ghê đó Triều ca, tạo hóa thật trêu ngươi… Tạ Du được phân cùng lớp với mày.”
“Ai?”
“Là Tạ Du lầu Tây đó.”
Văn phòng giáo viên khối mười một.
“Danh sách chia lớp năm nay ai làm đấy? Máy tính xếp ngẫu nhiên hay là chủ nhiệm khối? Chia lớp không thể để loạn thế này được.” Các thầy cô mặc dù đã sớm nắm được thông tin nhưng vẫn chưa thể tiếp thu được.
Một cô giáo ra máy lọc lấy nước, nói: “Khối này cả thảy có ba ban văn hóa, vẫn chia thành ban Xã hội và Tự nhiên như cũ, trong ba ban chỉ có một ban Tự nhiên, như vậy cũng đâu có gì lạ.”
Lập Dương Nhị Trung là loại hình trường học thiên về mỹ thuật, xét đến các môn văn hóa có thể không đấu lại được trường khác nhưng nhờ vào mỹ thuật cũng có được tỉ lệ lên lớp không tệ. Vào lớp mười trường đã cổ vũ học sinh đi theo con đường nghệ thuật, lên tới lớp mười một, quá trình chia lớp càng tách biệt rõ ràng hai hệ văn hóa và mỹ thuật.
Cô giáo kia rót nước xong, còn nói: “Hai đứa bé kia suy cho cùng cũng chỉ là trẻ con, chưa thử làm sao biết được, nói không chừng tình trạng sẽ không tệ như chúng ta nghĩ đâu.”
“Cô thử đi?” Một cô giáo lớn tuổi khác vẫn luôn ngồi yên một chỗ, mặt mũi tái xanh, nghe tới đó rốt cuộc không nhịn được nữa, “Nếu thật sự thấy vậy, hay là cô thử đi?”
“…” Cô giáo vừa rồi không nói nữa.
“Cô Từ, cô đừng nóng giận, Tiểu Lưu chỉ thuận miệng thôi,” những thầy cô khác thấy tình hình căng thẳng, lại gần an ủi, “Chia lớp lần này đúng là không công bằng, vị trí chủ nhiệm lớp 3 này dù giao cho ai cũng không thể vui vẻ được.”
Từ Hà, chủ nhiệm lớp 11-3. Lần đầu tiên nhìn thấy danh sách học sinh của mình thiếu chút nữa lăn đùng ra ngất.
Cô Từ có kinh nghiệm trong nghề hơn mười năm rồi, mặc dù không có nhiều thành tích nổi bật gì nhưng rõ ràng vẫn tốt hơn so với Tiểu Lưu, cô tự nhận trường học không thể có lý do gì mà gây khó dễ cho mình thế này. Nhưng cô không biết sự thật là do bản thân nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện không suy nghĩ, EQ quá thấp nên đã đắc tội không ít người.
“Tại sao? Tại sao lại giao một lớp như vậy cho tôi? Đây không phải là cố tình làm khó tôi ư?” Từ Hà tức đến nỗi không còn thiết tha chuẩn bị cho giờ lên lớp sắp tới nữa, “Rốt cuộc phía nhà trường nghĩ gì mà phái hai viên cứt chuột đến phá tôi thế này??”