[Ngưu - Yết] Trúc Mã, Nhớ Em Chứ?

Chương 5: Kiêu ngạo



Đó là một mùa hè tươi đẹp.

YKN…

Tôi cũng không biết bằng cách nào và tại sao, chỉ là đôi mắt đó, sự ma lanh đáng phiền đó cứ bám theo tôi và làm tôi yêu thích.

Từ bé, tôi và em đã là hàng xóm. Cô nhóc với những bước chân múp míp luôn bám theo tôi, mồm thì luôn nói,

“ Thiên Yết, mày là nhất!”

“Thiên Yết, mày rất giỏi!”

“Thiên Yết, tao thích mày!”

Một mùa hè, hai mùa hè…

Rồi, cả tuổi thơ và thanh xuân của tôi lần lượt rượt đuổi nhau.

Với em, cô nhóc kẹo bông…

YKN…

Đúng vậy, mãi mãi là YKN….

Mãi mãi yêu em, muôn đời!

______…._____…___

“Để xem nào….!”

Thiên Yết loay hoay với mớ đồ vẽ cậu vừa tậu về, ban đầu chỉ định mua một cây bút lông chuyên dụng, nhưng sau lại bị hấp dẫn, mọi dụng cụ đều đẹp và tiện ích, ngay cả bút điềm cũng đủ mọi loại ngòi từ 0.2, 0.4, 0,5… rồi thì mấy cái hay ho như bút chì nước, bút than, màu vẽ, cọ, thậm chí như là mực tàu, giấy cason, bông gòn,…

Nhiều, rất nhiều.

Nhiều đến lóa mắt và yêu thích!

Thế nên Thiên Yết tậu rất nhiều, màu sắc và đẹp đẽ. Cậu mua chắc tầm vài chục món. Nhìn lại đống hàng vật mới mua hay mân mê một tờ giấy vẽ.

Một cảm giác tươi đẹp êm thắm!

Có vẻ… cậu thích việc này thật!

Chỉ là cậu không nhận ra, sự niềm nở thân quen của người bán hàng, sự ham thú của mình với những thứ nghệ thuật đẹp tươi mà lắm người bảo khô khan ấy, và cả bây giờ, sự linh hoạt đến bất ngờ nơi đầu ngón tay, những nét vẽ cứ thay nhau chồng chéo…

Thú vui sao?

Thói quen… đó là gì nhỉ?

Chính là thứ đã ăn sâu vào tủy vào da vào mái thịt, là phím đô trưởng cho một bản nhạc du dương.

Khi phím ấy hiện ra, ta sẽ hiểu, bài nhạc bắt đầu.

Bài nhạc của kí ức.

YKN…

Lại nói đến một nơi khác, khi Kim Ngưu đang nằm oài mình trên chăn êm, nghe bản nhạc trẻ thuộc dòng pop mạnh mẽ phát ra từ cái loa phát mini trên bàn. Tay cô quệt trên điện thoại, bật những tấm ảnh còn giấu ban sáng.

Màu trắng, màu xanh, màu chàm….

Một thiếu nữ mỉm cười hạnh phúc, trên tay là đóa hoa dại nhiều màu bé tí chen chúc nhau trên chùm bó lá xanh mơn mởn. Cô mặc bộ đồng phục cấp ba với áo và váy chàm đen.

Chữ ký một bên góc, lời nhắn một bên lòng….

‘Mừng sinh nhật em, nụ cười của nắng.

Anh yêu em bởi cả tâm hồn và trái tim.

Em là nàng Eva khiến anh nguyện phạm lỗi.

Là nắng hoa anh gìn giữ đêm ngày…

Yêu em!

Chờ anh nhé, hai năm nữa thôi!

YKN’

Mỉm cười… hạnh phúc ư? Sao lòng lại chua đau xót đắng????

Ha ha ha!

Thiên Yết!

Đừng quên em, xin anh, đừng quên em!

Bởi lẽ anh đã từng nói, em và anh, là trăng và sao!

Có thể ở cùng nhau, cũng có thể không cùng nhau.

Nhưng chúng ta, luôn gói chung trong một khái niệm.

Trăng đẹp nhất khi có sao và sao thật rạng ngời bên trăng, phải không anh?

Kim Ngưu nhắm mắt, bản hòa ca yêu dấu đượm bên tai.

‘Yêu anh yêu anh yêu những giấc mơ

Giấc mơ dài thật dài và dường chẳng có lối ra.

Yêu anh yêu anh yêu anh đến muôn đời!

Yêu anh hết thân này, yêu anh, chẳng tiếc chi….’

______…_____…_____

Mùa hè một năm nào đó!

“Lớp trưởng, đi karaoke chứ? Tớ bao?”

“Hà hà!”- cậu trai được gọi là lớp trưởng mỉm cười xuề xòa-” Muốn đi ghê ta ơi, nhưng tiếc quá… thôi năn nỉ tao đi!”

“Miễn!”

“Hà hà… mà đùa thôi! Hôm nay bận rồi!”- lớp trưởng cười thân thiện-” bữa khác nhé!”

“Đành vậy! Không đi thật sao? Tao bao đó, không có lần thứ hai đâu!”

“Ashi

~ đừng nói làm tao tiếc nha mậy???”

“Ha ha ha!”

“Cút! Xùy, chó hư mau phắn!”

“Ha ha ha!”

Lớp trưởng mỉm cười nhìn đám bạn kéo nhau đi, sau đó…

Một khuôn mặt lạnh tanh vô cảm, nét biểu cảm sắt đá, nụ cười nhàn nhạt tâm sâu.

Trò trẻ con.

Anh leo lên con ngựa sắt màu đen hơi cũ, dùng bộ mặt giả tạo cười với vài người quen xung quanh, rẽ vào nhà, nơi trống rỗng ẩm ơ.

Vứt phịch cái ba lô nặng trĩu, đôi mắt lạnh lẽo chỉ hiện nên một nét hòa dịu ấm êm duy nhất.

Người con gái trong tranh mang trên mình bộ váy đồng phục, nụ cười tươi đẹp như anh vẫn hằng mơ, chiếc răng khểnh thật đẹp đẽ.

Nhắm mắt, nụ cười hạnh phúc vẽ lên.

Anh yêu em…

Đợi anh nhé, cô gái, chỉ hai năm nữa thôi.

Anh, sẽ không rời xa em nữa.

YKN…

Chiếc điện thoại reo lên nhanh chóng, làm phiền tâm trạng nhung nhớ yêu thương…

Thật phiền, là ai vậy chứ?

“A lô!”

“Yô! Đi bia ôm không mày?”

“Aaa, tao đã nói tao không đi được!” Và tao cũng chả thèm

“Tiếc quá! Ha ha ha!”

“Tao tắt máy đây!”

“Ê ê!…”

Bỏ qua giọng kêu í ới ở bên kia kết nối, anh chậm rãi ghi từng lời vào trang giấy.

Lời chúc, lời hứa hẹn, lời yêu thương.

YKN

Yêu Kim Ngưu.

Và….

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

Yết kiêu ngạo!!!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.