Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 8



Trác Tuấn Vũ cúi đầu, ngồi trên ghế salon trước sau không chịu nói. 

Ánh đèn trong phòng khách chiếu lên mặt có chút tái nhợt, hiện ra bộ dạng chật vật của Trác Tuấn Vũ, thân thể cường tráng vùi bên trong ghế sô pha, thậm chí còn hiện lên cảm giác yếu đuối. 

Kiều Mạch ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện tại đã là 8h tối, nhưng từ khi về nhà cho đến tận bây giờ Trác Tuấn Vũ vẫn không nói một chữ, vẫn luôn luôn trầm mặc. 

Ngồi đối diện Trác Tuấn Vũ, ánh mắt của Kiều Mạch dừng trên hình dáng của đối phương. 

“Tuấn Vũ.” Kiều Mạch rốt cuộc mở miệng phá tan sự tĩnh lặng. 

Trác Tuấn Vũ không nói gì. 

Kiều Mạch dừng một chút mở miệng hỏi “Em theo dõi anh bao lâu rồi?”

“Em chưa từng theo dõi anh.”

Đến nửa ngày, Trác Tuấn Vũ mới ách cổ họng mở miệng nói. 

“Em chưa từng theo dõi anh?” Kiều Mạch suýt chút nữa bị hắn chọc cho cười, trước không nói đến chuyện anh không phát hiện đối phương, nhưng rõ ràng vừa rồi trên xe đã tự tay bắt được, lại còn đứng trước mặt mình nói láo là chưa từng?

“Em không có.” Trác Tuấn Vũ lặp lại lời của mình “Em đang bảo vệ anh, em chưa từng theo dõi anh.”

Kiều Mạch hít một hơi sâu, bức bách mình phải tỉnh táo lại “Loại hành vi này của em chính là theo dõi.”

“Không phải!” Trác Tuấn Vũ bỗng nhiên kích động, thanh âm cũng không tự chủ cất cao “Không phải!”

“Em bình tĩnh.” Kiều Mạch bị hắn làm sợ hết hồn. 

“Không phải.” Trác Tuấn Vũ thở hổn hển, nội tâm hết sức mất bình tĩnh “Em chỉ đang lo lắng cho anh, lo anh sẽ gặp nguy hiểm, lo sẽ có người làm chuyện không tốt với anh… Em nhất định phải nhìn thấy anh, không thể để anh rời khỏi tầm mắt… Em nhất định sẽ bảo vệ anh!”

Kiều Mạch nhịn không được sởn cả gai tóc. 

Lẽ nào hắn…. Thực sự không biết cái hành động theo dõi người khác này nó rất là biến thái sao?

“Cậu nói cậu muốn bảo vệ tôi? Sao cậu không xem xem cậu đang làm cái gì? Việc tôi cần được bảo vệ hay không trước tiên đặt ở một bên, nói xem mấy ngày qua tôi có thở nổi hay không, việc bị theo dõi khiến nó trở thành ác mộng mỗi đêm của tôi, là ác mộng đấy cậu hiểu không? Tôi muốn nỗ lực thoát khỏi, tôi muốn bắt lấy nó, tôi hận nó tận xương!”

Bất tri bất giác, cảm xúc của Kiều Mạch dần trở nên kích động, anh nhìn đối phương đang trầm mặc cúi đầu, mà trí nhớ lại hiện về hình ảnh của con hẻm nhỏ trên phố, với ánh mắt ở trên xe buýt, về cơn ác mộng đè nén mỗi đêm. 

Kiều Mạch đột nhiên cảm thấy dạ dày chút buồn nôn. 

“Em…. Em chỉ đang bảo vệ anh…”

Kiều Mạch suy sụp tinh thần cúi đầu, hai tay chống lấy trán của mình, anh không biết nên nói thế nào để cho đối phương rõ ràng chuyện này. 

“Cậu thật sự đang bảo vệ tôi sao? Cậu làm tổn thương người ở bên cạnh tôi, phong thư đó cũng là do cậu gửi?”

Trác Tuấn Vũ do dự một chút rồi đáp “Vâng.”

“Nói như vậy, vết thương trên trán của Đinh Thu Vinh cũng là cậu làm?”

“… Phải.”

“Cho dù là như vậy, cậu vẫn cảm thấy mình đúng, đúng không?”

“Hắn ta muốn đến gần anh, em không cho phép! Không thể để ai đến gần anh, ai cũng không được phép!”

Kiều Mạch nhìn khuôn mặt vặn vẹo của đối phương, nội tâm đột nhiên bình tĩnh lại, coi như bản thân đã rất phẫn nộ, sẽ giận la to lên, trên thực tế hắn trước nay không hề có lý trí và bình tĩnh, hắn thậm chí còn không tính đến kết cục này. 

“Cho nên cậu nói muốn bảo vệ tôi chỉ là viện cớ, để che giấu cho dục vọng độc chiếm của cậu, mượn cớ che giấu bệnh trạng của mình, có đúng không?”

“Không phải!”

Đối phương dường như còn muốn kịch liệt phản bác, thế nhưng Kiều Mạch đã không nói lời nào mà mở miệng ngắt lời “Chúng ta chia tay đi.”

Trác Tuấn Vũ đang muốn nói thì lập tức bị chặn lại nơi cổ họng, rốt cuộc không nói ra được. 

Tất cả tranh luận giờ khắc này nào còn ý nghĩa gì nữa, chỉ có sự khủng hoảng bao trùm, làm cho hắn nghe được trong lời nói của Kiều Mạch nhận thấy bao nhiêu lạnh giá. 

“Em sai rồi! Em sai rồi!” Trác Tuấn Vũ muốn đưa tay ôm lấy Kiều Mạch nhưng lại bị đối phương theo bản năng rút ra, đâm hẳn vào tim hắn “Em thực sự sai rồi, anh đừng chia tay với em mà….”

Kiều Mạch không nói gì. 

Trác Tuấn Vũ hoang mang nói “Em sẽ không theo dõi anh nữa, anh muốn thế nào em cũng sẽ làm theo, em…. Em sẽ ngoan ngoãn đi học, em sẽ không làm ra những chuyện này nữa…”

Kiều Mạch vẫn không nói gì.

“Kiều Mạch, anh nói gì đi, anh tha thứ cho em được không? Em thực sự biết sai rồi, em sẽ không bao giờ như vậy nữa…”

Trác Tuấn Vũ nắm chặt lấy tay của Kiều Mạch, hướng anh khẩn cầu, hi vọng anh có thể cho hắn thêm một cơ hội nữa. 

Kiều Mạch bị Trác Tuấn Vũ nắm chặt tay nên hơi run lên, anh nhìn đối phương, cũng hi vọng mình có thể cho hắn một cơ hội, anh vốn nghĩ sẽ cùng đối phương nói rõ ràng chuyện này, vốn nghĩ có thể tự khống chế tâm tình, nhưng…

“Tôi không làm được.” Kiều Mạch rút. Tay của mình ra “Xin lỗi.”

Trác Tuấn Vũ cúi thấp đầu, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Kiều Mạch, vô cùng giống với một con cún vô tội. 

Nhưng Kiều Mạch biết đối phương không hề dính lấy chút vô tội nào, chuyện mà đối phương làm ra đều khiến sâu trong nội tâm của Kiều Mạch cảm thấy một trận rét run. 

Anh nhất định phải quyết tâm, mới có thể phòng ngừa không để mình bị thương. 

Kiều Mạch đứng lên, cưỡng bách tầm mắt của mình đặt trên người đối phương dời đi “Vết thương của Đinh Thu Vinh do cậu tạo ra, cậu ngày mai đến bệnh viện xin lỗi, thanh toán tiền thuốc thang cho anh ta.”

Trác Tuấn Vũ ngẩng đầu “Em xin lỗi rồi anh sẽ tha thứ cho em chứ?” 

“Thái độ khá hơn chút.”

Kiều Mạch tránh đi cái đề tài này, tiếp tục nói sau đó mới quay người rời cửa. 

Anh cảm thấy lúc này Trác Tuấn Vũ cần phải bình tĩnh, việc này không đơn thuần chỉ là vấn đề của mình, nếu như đôi phương theo dõi mình, Kiều Mạch có lẽ sẽ cho hắn thêm một cơ hội, nhưng Trác Tuấn Vũ lại tổn thương người bên cạnh, điều này sao anh có thể tha thứ?

Ngày hôm nay Đinh Thu Vinh và anh nói chuyện nên  mới bị thương, như vậy vào ngày mai, anh chỉ lỡ cầm tay ai đó thôi cũng sẽ bị đối phương sát hại không?

Kiều Mạch không biết, cũng không dám nghĩ tới, lại không dám dùng chuyện này để thử nghiệm, anh chỉ có thể dùng biện pháp của mình, rời xa khỏi đối phương. 

Đi ra khỏi khu dân cư, bị gió thổi, Kiều Mạch cảm thấy đại não bị vẩn đục rốt cuộc thông thoáng chút ít, con đường nhỏ này đã được tu sửa lại số đèn đường, ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng lên con đường nhỏ át đi không gian hắc ám. 

Dĩ nhiên tâm tình nặng nề của Kiều Mạch trong nháy mắt trở nên nhẹ nhàng hơn. 

Đợi đến khi Trác Tuấn Vũ nghĩ thông suốt chuyện này, tiếp nhận được chuyện hai người buộc phải chia tay, anh mới có thể một lần nữa trở lại cuộc sống bình thường trước kia. 

Cơ hồ theo bản năng, Kiều Mạch quay đầu liếc nhìn về phía tầng 16, bên trong phòng nhỏ kia là một mảnh tối tăm, phía cửa sổ không có chút ánh đèn, bên trong giống như không có ai ở, hiện ra vẻ khá thường. 

Trác Tuấn Vũ ngủ rồi, hay là…

Sống lưng Kiều Mạch lạnh toát, một luồng ý lạnh khác như phóng tới trong nháy mắt. 

Cộc cộc cộc

Tiếng bước chân dồn dập dồn lên trên bước đường nhỏ, kèm theo tiếng thở dốc của Kiều Mạch, không hề có kẽ hở. 

Gió đêm vắng vẻ, ánh đèn vàng ấm áp trở nên quạnh quẽ, khiến lòng người không nhịn được mà rét run. 

Tâm Kiều Mạch kịch liệt run lên, một luồng suyễn không chặn lại nơi cổ họng như có ai đó bóp chặt, thực sự làm anh muốn phát rồ. Anh thực sự không biết mình đang làm gì, anh muốn chạy nhanh ra khỏi đây, chạy khỏi nơi này, bởi vì ở đây khiến anh nghẹt thở. 

Cái bóng dưới chân mình bắt đầu dài  rồi có gì đó xẹt qua, giống như có một con đại điểu màu đen phi qua, đầu Kiều Mạch căng thẳng bất kham, anh thậm chí có chút vẻ thần kinh. 

Sợ rằng lúc này Trác Tuấn Vũ đang đi ở đằng sau lưng mình. 

Cộp. 

Chân Kiều Mạch bỗng nhiên dừng lại. 

Anh quay đầu nhìn lại, nhìn về phía con đường không có ánh sáng rọi đến, đem mọi chuyện động đều đặt ở trong mắt. 

Không có ai ở sau lưng mình.

Trong đêm rét, màu trắng của hơi thở phả ra khiến tầm mắt anh mơ hồ, anh thận trọng nín thở, lùi mấy bước sau đó gập rút chạy. 

Điện thoại di động bị anh siết chặt trong tay, dính đầu mồ hôi, âm thanh xa xa ngày càng rõ ràng, Kiều Mạch dừng bước. 

Anh đã đi đến lề đường. 

Bây giờ đã là 9h21 phút, lối đi vẫn ngựa xe như nước, từ khu phố nhỏ đến đây cứ như xuyên qua hai thế giới, Kiều Mạch dựa vào thềm ga chờ, lấy từ trong túi ra một hộp thuốc lá.  

Trên thực tế anh không hít thuốc, thế nhưng trong túi luôn để sẵn một hộp, để tiện xã giao. Anh cầm hộp thuốc lá trong tay nửa ngày sau đó nhét trở lại, thở một hơi nhẹ nhõm, gọi cho Trác Tuấn Vũ một cuộc. 

Điện thoại chỉ vang lên một tiếng, đường dây đã được nối. 

“Kiều Mạch.”

“Cậu đang ở đâu?”

Đầu kia trầm mặc.

“Không phải lại theo dõi tôi chứ?”

“Không, em không theo dõi anh.”

“Trác Tuấn Vũ.” Kiều Mạch thở hổn hển “Cậu đừng có đi theo tôi nữa.”

Trên sân ga không thiếu người đang chờ xe công cộng, nghe vậy không khỏi đi mắt nhìn, chỉ là Kiều Mạch hoàn toàn không để ý. 

“Em chưa từng theo dõi anh.” Trác Tuấn Vũ vẫn cố chấp lặp lại câu nói này. 

“Cậu đang ở đâu?” Kiều Mạch cười lạnh một tiếng “Cậu ở sau lưng tôi đúng không? Để tôi đoán xem cậu đang trốn ở đâu.”

Kiều Mạch quay đầu lại, anh mắt nhìn khắp dải cây xanh, tìm trong bóng tối. 

“Kiều Mạch.” 

Thanh âm Trác Tuấn Vũ vô cùng bình tĩnh, thậm chí khiến Kiều Mạch có chút sợ sệt. 

“Anh không phát hiện ra em được đâu.”

Một cơn gió lạnh thổi qua, Kiều Mạch rùng mình một cái. 

Thứ hai, ngày 12/1/2016, trời có gió. 

Anh ấy phát hiện ra rồi, mình phải cẩn thận hơn mới được. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.