Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 5



“Đệt!” 

Kiều Mạch tức giận đem trang giấy kia vỗ mạnh lên bàn, lông mày nhíu lại chung một chỗ. 

Đinh Thu Vinh khuyên anh “Đừng giận dữ như vậy, tôi cảm thấy có ai đó muốn đùa dai mà thôi.”

Lời này nói ra chẳng có chút tin tưởng nào, đến cả Đinh Thu Vinh cũng không thể tin cho nổi. 

Người có thể nói ra những lời này, đồng thời có điểm tương đồng cũng chỉ có tên biến thái hay bám theo Kiều Mạch.

Chỉ là hành động đem ảnh của Đinh Thu Vinh cắt thành hai nửa vẫn làm cho sống lưng Kiều Mạch phát lạnh, anh có một loại ảo giác, thậm chí ảo giác hiện tại tên biến thái kia cũng đang nhìn mình chòng chọc. 

“Tuấn Vũ.” Kiều Mạch đột nhiên dùng sức nắm lấy tay của Trác Tuấn Vũ, “Em ở cạnh anh rất nguy hiểm, sau này đừng đi theo anh ra ngoài.”

Trác Tuấn Vũ sửng sốt một chút, sau đó dùng ánh mắt ôn nhu đáp “Không sao đâu mà.”

Kiều Mạch buồn bực cào tóc, chợt nhớ đến cái gì đó, ngẩng đầu lên gắt gao nhìn chằm chằm Đinh Thu Vinh. 

“Tên đó tại sao lại có hình của anh!”

Đinh Thu Vinh lắc đầu. 

Hắn dù sao cũng chỉ là một người chơi mạng, tuy rằng cũng có lúc đi dạo trên diễn đàn, lên weibo, thế nhưng cũng rất ít khi đăng hình mình, hắn lại là người chú trọng việc riêng tư cá nhân, cũng không phải là nhân vật lớn gì, muốn có được hình cũng không phải chuyện dễ dàng, và quan trọng hơn, tấm hình này chụp ở một khoảng cách gần, thậm chí có thể nói tấm hình này hắn nhìn rất quen thuộc, chính là ảnh lúc mình đi sinh hoạt. 

Trong bức hình, hắn mặc một chiếc áo lông cổ tròn, dựa người trên tường, ống kính chính diện, nét mặt cười yếu ớt, là bức ảnh trước kia chụp được hồi đi du lịch, vốn là bức ảnh tư mật, không hiểu sao lại bị tên biến thái lấy được khi nào. 

“Tôi cảm thấy, tên đó là những người bên cạnh chúng ta.” Đinh Thu Vinh từ từ mở miệng “Có lẽ là một trong những người chúng ta quen biết.”

Kiều Mạch hơi hoà hoãn, hai tay anh đặt lên bàn, sống lưng ưỡn cao thẳng tắp, không có cách nào trở về bộ dáng buông lỏng “Anh nói đúng, tên đó biết địa chỉ của chúng ta, còn có thể lấy được bức hình của anh, quen thuộc từng nhất cử nhất động của chúng ta, đó chính là người mà chúng ta quen biết.”

“Còn có.” Đinh Thu Vinh bổ sung, “Tấm hình này chụp tôi cách đây không lâu, cho nên có thể nói tên biến thái kia là người quen và đã theo dõi cậu một khoảng thời gian rồ, có thể biết được cả cuộc sống trước kia của tôi, hoặc chính là người quen nên mới lấy được bức hình mới nhất.”

Những câu nói này dựa trên bức ảnh đó đều được giải thích rõ, cho nên nói ra cũng không nhanh không chậm, trầm tĩnh lại khách quan. 

Cảm xúc Kiều Mạch dần dần ổn định lại “Chúng ta đi báo cảnh sát đi.”

Trác Tuấn Vũ đưa tay nắm lấy tay của Kiều Mạch, ra hiệu cho anh không cần phải sợ. 

“Báo cho cảnh sát, mặc dù sẽ nhận vụ án này, nhưng kết quả sợ rằng sẽ chẳng có bao nhiêu tác dụng.” Đinh Thu Vinh nói “Chúng ta bây giờ cũng không chịu bất kỳ uy hiếp gì, hơn nữa chứng cớ cũng không đủ, chỉ lấy cho họ xem một phong thư đe doạ, rất có thể khó tìm được người đưa nó đến.”

Đúng vậy, đối phương chỉ theo dõi mình, trước mắt cũng không tạo cho anh bất cứ thương tổn nào, anh cũng không có chứng cớ để chứng minh, mặc dù đối phương thực sự đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt hàng ngày của anh. 

“Đợi thêm hai ngày nữa đi.” Kiều Mạch đưa tay xoa xoa mi tâm “Mấy ngày nay tôi cũng không có cảm giác bị theo dõi, có lẽ ngày đó tôi đả thương gã, nếu như qua mấy ngày nữa mà gã vẫn tiếp tục theo dõi, tôi sẽ thuê thám tử tư điều tra chuyện này.”

Ba người nói chuyện một hồi, thế nhưng Kiều Mạch vẫn không lên tinh thần được chút nào, không thể làm gì khác hơn là cáp từ trước. 

“Cái này.” Đinh Thu Vinh quơ quơ tờ giấy A4 trong tay. 

Kiều Mạch dừng một chút, vội cầm lấy tờ giấy kia, cảm giác như trong tay không phải là một tờ giấy, mà chính là một bệnh độc thật khiến người ta buồn nôn. 

Nói thật, thời điểm anh nhìn lên tờ giấy này đều nghĩ về ánh mắt cái tên biến thái kia, thật là người anh phát lạnh. 

Không biết đến khi nào anh mới có thể thực sự đem cái tên khốn nạn kia ra nắm lấy. 

Vào ngày thứ hai, Kiều Mạch khôi phục sinh hoạt như bình thường, dù sao công việc cũng sẽ không chờ người ta điều chỉnh xong tâm tình rồi làm, anh vẫn phải tiếp tục đi làm. 

Trong phòng làm việc vẫn giống như trước, mọi người đang trốn trong phòng nói chuyện bát quái. 

“Nghe nói hôm nay Nguyễn tổng rất nóng nảy nha.”

“Là bởi vì bộ quảng cáo rồi.”

“Không sai, vụ án kia khiến khách hàng không hài lòng, tổn thất mấy chục triệu.”

“Cái gì a, tất cả đều tại bộ quảng cáo kia, cho nên mới bị mắng một trận.”

“Thật nha chị Vương, chị nói vài chuyện khác đi.”

“Ngược lại mấy ngày nay, người ta bảo đứng thành hành thì nhanh chóng phải đứng thành hàng, không đàng hoàng, lại ẻo một chút thì….”

Thời điểm Kiều Mạch đi vào, các cô đều im lặng. 

Trong phòng giải lao có hai cô gái trẻ tuổi cùng với chị Vương đang nói chuyện, có vài người nhìn trời, làm bộ uống nước. Kiều Mạch cười cười, xem như chào hỏi, rót cho mình một ly cà phê, sau đó trở về chỗ ngồi. 

Đúng như dự đoán, suy đoán lúc trước của anh là rất chính xác, bên trong công ty bắt đầu thay máu rồi, hiện tại không làm rõ ra sao, thế nhưng chỉ ở vấn đề thời gian, đợi đến khi Cố Nhan Tân từ trong bệnh viện đi ra thì sẽ chỉ đối mặt với công ty không còn là của mình nữa. 

Kiều Mạch nâng ly nước nhìn bảng biểu trên màn hình, tự hỏi mình có cần phải đứng lên hay không. 

Thật ra cũng không cần phải làm náo động, thu mình lại một thời gian, đảm bảo đối phương sẽ không làm gì mình, dù sao ở công ty cũng có nhiều người ở vị trí cấp cao, bản thân anh chỉ là một con tôm nhỏ, ở chính giữa cũng không gây ra tác dụng gì quá lớn. 

Trước tiên cứ lẳng lặng xem tiến triển đi. 

Kiều Mạch lặng lẽ thở ra một hơi. 

Thời điểm giữa tháng, phòng tài vụ hết sức thanh nhàn, rất nhiều nhân viên kỳ cựu thậm chí đã sớm tan tầm, Kiều Mạch mới tới nên phải ở lại lâu hơn, vậy nên thành thành thật thật chờ đến lúc năm giờ chiều mới trở về. 

Ngày hôm nay tan sở có chút sớm, anh suy nghĩ một chút cũng không có việc gì làm, liền đi thẳng đến trường học thăm Trác Tuấn Vũ. Thời gian bây giờ còn sớm, hai người đi ăn xong có thể đi rạp xem phim. 

Trước là ngày kỷ niệm một tháng quen nhau, Kiều Mạch đã thất hứa, cũng vừa hay, lợi dụng ngày hôm nay đến đây đền bù một chút, dù sao anh cũng muốn bồi thêm một chút tình cảm.

Nghĩ nếu làm một cuộc hẹn hò, như vậy cứ thẳng thắn là đủ, Kiều Mạch liền vào tiệm hoa mua một bó hoa, cũng không gọi cho đối phương một cuộc điện thoại, trực tiếp đến đó đưa. 

Trác Tuấn Vũ là sinh viên thể dục, buổi chiều nếu như không có lớp thì sẽ đến sân tập để huấn luyện, thế nhưng lúc Kiều Mạch đến sân huấn luyện tìm một vòng cũng không thấy có người ở đây. 

Chẳng lẽ đối phương hôm nay có khoá học nên đã ở trên lớp rồi? 

Lúc Kiều Mạch đi thì vừa hay gặp được một người khá quen đi qua trước mặt, đó là bạn học rất thân trước đây của Trác Tuấn Vũ, cùng là người trong lớp với nhau, vậy nên anh không nhịn được hỏi đối phương. 

“Hoắc Phương?” Kiều Mạch nhớ hình như tên của đối phương là như vậy. 

Đối phương lập tức quay đầu lại, liếc mắt thấy được Kiều Mạch. 

Trên tay Kiều Mạch lúc này là bó hoa mân côi, đã sớm vào đây đi một vòng xem xét. 

“Học trưởng?” Hoắc Phương chạy đến bên người Kiều Mạch, gãi gãi đầu mình, trên mặt có điểm hưng phấn “Anh sao lại ở chỗ này?”

“Tôi đến trường tìm người.”

“Oa.” Hoắc Phương nhìn trên tay Kiều Mạch là một bó hoa hồng, làm bộ mặt ’em rất hiểu’ nháy mắt nói “Tìm bạn trai sao?”

Kiều Mạch lắc đầu, tuy anh đã công bố tính hướng, nhưng vì lo cho Trác Tuấn Vũ nên không để quan hệ hai người lộ ra,  chỉ có mấy người biết mà thôi “Tôi đến tìm người, cậu có biết Trác Tuấn Vũ ở đâu không?”

“Trác Tuấn Vũ?” Hoắc Phương cau mày, trên mặt lập tức lộ ra nét cổ quái. 

“Làm sao vậy?” Không biết tại sao, Kiều Mạch cảm thấy tâm mình có chút ngờ vực. 

“Cậu ta đã gần một tháng nay không tới học, tất cả mọi người đều không liên lạc được, em cũng không biết cậu ta ở đâu.”

Tâm Kiều Mạch lập tức trầm xuống. 

Tạm biệt Hoắc Phương, Kiều Mạch trầm mặc vội vã đi trên sân trường, hoa hồng trong tay đã sớm bị anh ném vào thùng rác. 

Anh cần gấp một lời giải thích, một lời giải thích hợp lý. 

Kiều Mạch vừa đi vừa gửi cho Đinh Thu Vinh một tin nhắn. 

‘Tôi nghi ngờ Trác Tuấn Vũ chính là kẻ đó. ‘

Kẻ đó là ai không cần nói cũng biết, chính là tên biến thái vẫn luôn bám theo mình kia. 

Mà trước mắt chỉ có hoài nghi thôi, Kiều Mạch không hề có mười phần chứng cớ. 

Lúc đi ngang qua khu sinh hoạt KTX nam, Kiều Mạch lại gặp một người. 

“Kiều Mạch? Sao anh lại ở đây?” Trác Tuấn Vũ trên mặt lộ ra vẻ ngỡ ngàng. 

Kiều Mạch trầm mặt “Em thì sao?”

“Em mới vừa ở KTX tắm rửa sạch sẽ.” Khuôn mặt Trác Tuấn Vũ tỏ ra hết sức tự nhiên “Chạy xong ra rất nhiều mồ hôi.”

“Có thật không?” Kiều Mạch lạnh lùng mở miệng. 

Đối phương luôn lừa gạt mình, đến lúc này vẫn muốn lừa, Kiều Mạch quả thực tức giận thật muốn vung một quyền lên mặt hắn. 

Trác Tuấn Vũ đưa ánh mắt đến sau lưng Kiều Mạch, không phát hiện ra vật mình muốn thì hơi thất vọng “Anh đến tìm em làm gì?”

“Không có gì.” Âm thanh Kiều Mạch vẫn lạnh như trước. 

Lần này Trác Tuấn Vũ phát hiện đối phương có chút không bình thường. “Tâm tình của anh hôm nay có vẻ không được tốt?” 

Kiều Mạch vốn muốn chất vấn đối phương, thế nhưng vẫn nhịn xuống “Ừ, hôm nay bị thủ trưởng mắng, tâm tình có chút không vui.”

“Vật em đi dạo cùng anh một chút.” Ngôn từ Trác Tuấn Vũ trở nên khẩn thiết. 

“Không cần, anh muốn yên lặng một chút, em cứ ở lại huấn luyện một chút đi, không cần phải về sớm đâu.”

Trác Tuấn Vũ đương nhiên biết đối phương có ý không muốn bị quấy rầy, vì vậy gật đầu đáp ứng. 

Từ trong trường đi ra, lúc ngồi lên xe công cộng rồi Kiều Mạch dần dần bình tĩnh lại, anh quả thực cảm thấy mình vừa rồi thật không biết suy nghĩ, chỉ bởi vì vài câu nói của Hoắc Phương đã hoài nghi bạn trai mình là một điều hoàn toàn sai, cần phải tìm nhiều chứng cớ một chút. 

Nghĩ thông suốt, anh liền gọi điện thoại đến, xin nhờ bạn của mình đi hỏi thăm trong trường, vừa hỏi qua, quả nhiên đã biết chuyện. 

Những gì Hoắc Phương nói hoàn toàn đều là thật. 

Trác Tuấn Vũ gần một tháng nay không đến khoa, không những không có trên lớp, có thể nhận định luôn là đã biến mất, bạn bè hắn đều không liên lạc được. 

Kiều Mạch hít sâu một hơi, nặng nề dựa vào ghế dựa trên xe công cộng, bóng đêm ngoài kia cũng dần lan toả, xe hai bên người cũng lục tục sáng, ánh đèn chiếu lên gò má của Kiều Mạch, phác hoạ lên thật nhu hoà. 

Toàn bộ bí ẩn trong bóng tối của Trác Tuấn Vũ thu lại vào đáy mắt. 

Tâm lại tưởng nhớ đến điểm khác, mặc dù biết người kia vẫn luôn theo dõi phía sau mình, thế nhưng Kiều Mạch vẫn không có tâm tình để cùng đối phương chơi mèo vờn chuột, anh chỉ muốn nhanh lên một chút để chứng minh xem Trác Tuấn Vũ có thật là kẻ theo đuôi mình hay không. 

Móc chìa khoá mở cửa, Kiều Mạch tỉ mỉ đem cửa khoá lại, sau đó đi vào phòng ngủ mở ngăn kéo lấy quyển nhật ký của Trác Tuấn Vũ ra. 

Ngón tay Kiều Mạch có chút run rẩy, ngón tay của anh ma sát trên bìa, tựa hồ như tâm lại đang tranh đấu, thế nhưng cuối cùng anh vẫn lật quyển nhật ký ra. 

Quyển nhật ký được đặt chiếc thẻ đánh dấu, Kiều Mạch mở ra một trang mới. 

Chủ nhật, 10/1/2016, trời không có gió. 

Lại một ngày nhìn thấy anh ấy. 

Thật vui quá. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.