Người Yêu Tôi Đều Mắc Bệnh Thần Kinh

Chương 19



“Gần đây cảm thấy thế nào?”

“Còn tốt.” Kiều Mạch cười cười, rũ lông mi nhìn trong ly nước trong suốt tay, từng mảnh lá trà ở bên trong tản ra từng phiến lá, tản mát ra hơi thanh hương chua xót, rất dễ ngửi.

Cảnh sát Lý đặt chén trà trong tay ra, ngón tay theo bản năng đẩy đẩy mắt kính, cầm lấy giấy bút đặt ở một bên: “Đừng khẩn trương, tôi chỉ hỏi mấy vấn đề là được rồi.”

“Ừ.” Kiều Mạch gật gật đầu.

“Gần đây còn gặp ác mộng không?”

“Không gặp rồi.”

“Qua lại với những ai nhiều?”

“Có hai người.”

“Gần đây có tham gia buổi tụ tập của đồng nghiệp không?”

“Không.”

“Bạn học?”

“Không có.”

Cảnh sát Lý ngừng bút, giương mắt nhìn anh, có chút bất mãn.

Kiều Mạch giải thích: “Gần đây thường xuyên tăng ca, thứ Bảy chủ nhật cũng có việc để làm, cho nên không hề tham gia.”

Cảnh sát Lý ừ một tiếng, lại hỏi: “Ban đêm mất ngủ không?”

“Giấc ngủ không tồi, rất ít khi mất ngủ.”

“Còn bệnh kén ăn như thế nào rồi?”

“Được cải thiện, gần đây tăng lên hai cân.”

“Đã từng thử ăn thịt chưa?”

Kiều Mạch mâp máy môi, đây không phải vấn đề đầu tiên mà cảnh sát Lý hỏi, nhưng câu trả lời của anh vẫn trước sau như một: “Không.”

Cảnh sát Lý viết vài nét bút ở trên vở, sau đó khép vở, ý là mấy câu hỏi hôm nay đã kết thúc, kế tiếp bọn họ có thể tùy tiện tán gẫu một vài chuyện khác.

Quả nhiên, Cảnh sát Lý mở miệng: “Hôm nay là cuối tuần, anh có muốn ra ngoài chơi không?”

Kiều Mạch lắc đầu: “Tôi vào buổi chiều còn có việc khác, buổi sáng cũng có hẹn.”

“Tụ hợp?” Cảnh sát Lý nhướng mày.

“Không phải, tôi muốn đi tập thể hình.”

Kiều Mạch bắt đầu tập thể hình đến bây giờ đã được hai tháng, mỗi tuần đều sẽ đặt ra ba buổi chiều để đi rèn luyện thân thể, anh chưa từng có khát vọng mình có thể cường đại lên giống như bây giờ, vô luận là thân thể hay là linh hồn, đều phải thật mạnh mẽ.

Tập thể hình chẳng qua là một phương hướng trong đó mà thôi.

Anh bức thiết hy vọng thân thể của mình có thể mạnh mẽ lên, như vậy lúc mình gặp nguy hiểm, cũng có đủ khả năng để giải quyết. 

“Tập thể hình cũng tốt.” Cảnh sát Lý theo bản năng nhìn lướt qua thân thể Kiều Mạch, “Tốt nhất cũng nên học một ít bộ môn võ để phòng thân.”

Kiều Mạch gật đầu, cảnh sát Lý lại nói: “Nếu tôi hỏi anh một vài vấn đề thì đều phải thành thật trả lời, như vậy trạng thái hiện tại của anh rất tốt,  sinh hoạt của anh trên cơ bản đã khôi phục bình thường, hy vọng anh có thể tiếp tục duy trì.”

“Tôi sẽ.”

Cảnh sát Lý lại nói với anh vài lời trong chốc lát, Kiều Mạch không mặn không nhạt đáp, cho đến khi đối phương đứng dậy cáo từ.

“Anh gần đây nên chú ý  người bên mình một chút.” Cảnh sát Lý nhìn Kiều Mạch, ý vị thâm trường nói những lời này, xoay người rời đi.

Kiều Mạch cau mày, không quá hiểu ý của đối phương, muốn hỏi lý do, nhưng cảnh sát Lý đã vào thang máy, anh chỉ có thể đóng cửa.

Gần đây nên lưu ý người bên mình một chút……

Chẳng lẽ là người bên mình có ai đó không bình thường sao? Kiều Mạch cau mày, người thứ nhất liền nhớ tới Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh có đủ đủ loại hành động khiến Kiều Mạch phải đặt ở trong mắt, không chỉ có chuyện xảy ra mấy ngày nay, trên thực tế, từ khi Kiều Mạch bắt đầu đi làm, Nguyễn Thanh đủ loại biểu hiện đều có thể gọi là dị thường, nếu là trước kia, Kiều Mạch có lẽ chỉ là cảm thấy có cái gì đó không thích hợp, nhưng là hiện tại anh đã phải toàn tâm đề phòng. 

Hy vọng đối phương đừng trêu chọc tới anh.

Dùng cơm trưa, Kiều Mạch thay một bộ quần áo, lái xe đi đến bệnh viện tâm thần.

Mấy ngày hôm trước anh muốn xin vào thăm Cố Nhan Tân, bệnh viện đã an bài buổi gặp mặt hôm nay.

Rất nhanh, xe ngừng ở bên ngoài bệnh viện, Kiều Mạch thanh toán tiền, nhìn thoáng qua cổng lớn đang sửa chữa, sắc mặt trầm tĩnh đi vào.

Bệnh viện tâm thần khác với những bệnh viện khác, không có những đứa bé buồn rầu hay mùi nước sát trùng gay mũi, chỉ có một thế giới im lặng bao quanh là bức tường cao.

Một hộ sĩ đang thuyết về tình hình ở đây, đi theo phía sau đối phương, Kiều Mạch đi tới một nơi vừa quen thuộc lại xa lạ. Hiện tại là buổi chiều ba giờ hơn, đúng là thời gian tự do hoạt động buổi chiều, khu hoạt động có âm thanh nhẹ nhàng vang lên, có rất nhiều người bệnh đang ở khu hoạt động vui đùa, thoạt nhìn tựa hồ không có dị thường gì.

Có người xem TV, có người nói chuyện phiếm, có người đọc sách, còn có một vài người cùng hộ sĩ chơi trò chơi, làm Kiều Mạch cảm giác giống như họ đều người bình thường. 

“Thật kỳ lạ, quả táo kia sẽ có đường a!”

“Thằng ngốc, đó là nấm!”

“Nấm cái gì, ta muốn ăn lẩu!”

“Ồn muốn chết, đừng có ca hát nữa!”

Kiều Mạch mặt không đổi sắc đi qua bọn họ.

Hộ sĩ ở phía trước dẫn đường, còn nhịn không được lén lút quay đầu nhìn anh, chỉ cảm thấy người này có dáng vẻ thật đẹp, biểu hiện cũng đều thật bình tĩnh, thoạt nhìn chính là người đã trải qua qua bao nhiêu sóng to gió lớn.

Không ngờ tới, Kiều Mạch ngay cả thịt người thiếu chút nữa cũng ăn rồi, những người bệnh nhân tâm thần này cũng không làm anh sinh ra biểu cảm kinh ngạc gì. 

Người bệnh ở đay chia làm ba cấp bậc, người bệnh là bậc 1, người bệnh và người bệnh đặc thù là bậc 2, nói như vậy, những người vừa được đưa vào đều là người bệnh bậc 1, qua một thời gian sau, nếu tình huống ổn định dần, không có tính công kích, thì sẽ chuyển đến người bệnh bậc 2, mà người bệnh đặc thù chính là những người bệnh mắc án tử hay những tội phạm giết người, loại người bệnh này bị nhốt ở một khu vực riêng quan trọng, được đối đãi cũng khác. 

Kiều Mạch đi theo hộ sĩ lên tầng 5. 

Cuối hành lang, lẻ loi một chiếc cửa phòng, chính là phòng bệnh của Cố Nhan Tân. 

Hành lang thật dài, vách tường màu xám có vẻ có chút áp lực vd quạnh quẽ, hai bên trên vách tường sẽ dán một vài khẩu hiệu tích cực hướng về phía trước, nhưng ngẫu nhiên có một hai tiếng cười bén nhọn vang lên, nghe vẫn có vẻ khá là quỷ dị.

“Chính là nơi này.” Hộ sĩ ngừng ở trước cửa, “Anh đừng kích thích y, đừng nói lời quá phận, lúc nói chuyện thì chiều y một chút.”

Kiều Mạch gật gật đầu, hộ sĩ lại dặn dò một vài lời, lúc này mới mở cửa ra, để Kiều Mạch đi vào.

Trong phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc giường cố định trên mặt đất, trừ cái đó ra thì thứ gì cũng không có, mà Cố Nhan Tân đang ở trên giường, ngửa mặt, nhìn chiếc cửa sổ ở chỗ cao. 

Nơi đó có một tia nắng mặt trời chiếu vào.

Thanh âm đóng cửa vang lên, Cố Nhan Tân giật giật thân mình, quay đầu: “Tôi đợi cậu rất lâu rồi.”

“Như vậy với tôi là nhanh rồi, tôi cần chút thời gian để suy nghĩ.” Kiều Mạch đứng ở đó không nhúc nhích.

Cố Nhan Tân nói: “Cậu bây giờ tới gặp tôi, là đáp ứng thỉnh cầu của tôi, chuẩn bị cứu tôi ra ngoài đi.”

Kiều Mạch không trực tiếp mở miệng nói đáp áncuar mình, mà hỏi: “Cứ cho là lúc trước anh bị người hãm hại phải vào, nhưng anh bây giờ đã thật sự trở thành nhân cách phân liệt, anh không thể đi ra ngoài.”

Cố Nhan Tân nhìn anh, vừa định nói chuyện, bỗng nhiên ngây dại, sau một lúc lâu không nói lời nào, không khác gì đang phát ngốc.

Kiều Mạch cho rằng đối phương là đang tự nghic cách giải quyết, không lên tiếng quấy rầy, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

“Cái tên Cố Nhan Tân tinh thần phân liệt, làm như thế nào mới có thể đi ra ngoài.” Cố Nhan Tân lẩm bẩm tự nói.

“…… Hả?” Kiều Mạch không hiểu đối phương đang nói gì.

“Chẳng lẽ muốn giết hại lẫn nhau mới được sao? Cũng đều hoà nhập với nhau rồi, có chút luyến tiếc a.” Cố Nhan Tân lại lầm bầm lầu bầu.

Kiều mạch: “……”

“A.” Cố Nhan Tân dường như mới nhớ tới Kiều Mạch, đứng lên đưa tay muốn nắm tay với đối phương, “Xin chào, quên tự giới thiệu, tôi là Cố Nhan Tân nhân cách thứ hai.”

Kiều mạch: “……”

Hai nhân cách lại có thể ở chung một cách hài hòa như vậy không có vấn đề chứ?

Tay Kiều Mạch còn bị đối phương nắm, anh nỗ lực kéo trở về, đối phương lại nắm thêm chặt: “Cố tổng…… Người nhân cách thứ hai, có thể buông tay tôi ra trước hay không?.”

“Không bỏ.” Vẻ mặt Cố Nhan Tân đứng đắn, “Tay cậu sờ thật thoải mái, tôi có thể sờ trong chốc lát không?”

Kiều Mạch: “…… Tôi nghĩ, hẳn là không thể.”

“Vậy được rồi.” Cố Nhan Tân lưu luyến buông tay.

Kiều Mạch đột nhiên phát hiện ý tưởng trợ giúp đối phương thật không đáng tin cậy, trong đó không đáng tin cậy nghiêm nhất lại chính là ở trước mắt –  nhân cách thứ hai.

“Tôi muốn nói chuyện với Cố Nhan Tân, anh có thể……” Kiều Mạch suy nghĩ bên dùng từ nào để hình dung, “Để anh ta đi ra được không?”

“Tôi nghĩ cái này hẳn là không thành vấn đề.” Cố Nhan Tân nói, “Cậu chỉ cần làm tốt chuyện tôi giao là được.”

Kiều Mạch: “……”

Anh suy nghĩ nửa ngày, mới phản ứng ra chủ nhân của trong nhân cách Cố Nhan Tân, đang định trả lời y…… Ừm, vẫn đề đã được hỏi rất lâu, hai nhân cách cứ cắt qya…… Hai người cứ đổi đi đổi lại để xem tốc độ nói chuyện của nhau a, không thấy mệt mỏi sao tổng tài đại nhân.

“Vậy anh yêu cầu tôi làm cái gì?”

Cố Nhan Tân nói: “Cậu tạm thời  nen để ý đến mấy hộ sĩ kia, chuyện khác không cần phải xen vào, tên đó rất thông minh, cậu làm nhiều ngược lại sẽ…… Mấy người nói xong chưa?”

Thanh âm bỗng nhiên hưng phấn, Kiều Mạch thật có chút không vào đầu, nhưng rất nhanh liền phản ứng lại, nhân cách Cố Nhan Tân thứ hai lại bắt đầu online, y bình tĩnh mở miệng: “Không, mi chờ mười phút sau thì hãy trở lại tuyến.”

“Chậm quá đi, Cố Nhan Tân, mấy câu vô nghĩa nói nhiều làm gì.”

Kiều Mạch:…… Không phải ngươi vô nghĩa nhiều lời sao. 

“…… Vì có nguy hiểm, cho nên không cần bói mấy chuyện dư thừa.” Chủ nhân nhân cách Cố Nhan Tân lại online.

Kiều Mạch mạch: “Ha ha…… Tôi sẽ.”

“Vậy như vậy đi, cậu đi về trước.” Cố Nhan Tân nghĩ, “Số điện thoại mau nói.”

Kiều Mạch chào một tiếng, Cố Nhan Tân gật đầu, nghiễm nhiên một bộ tổng tài  phất tay nói: “Cậu có thể trở về.”

…… Kiều mạch cũng không quay đầu lại xoay người rời đi.

Ừm, lúc này Kiều Mạch mới tương đối phù hợp để nhận thức bệnh nhân tâm thần.

Chờ mười phút sau, cả căn phòng cốn yên lặng bỗng nhiên vang lên tiếng hét phẫn nộ của Cố Nhan Tân.  

“Mi để cậu ta đi rồi, cái tên ngốc nhà mi! Lão tử đợi lâu như vậy mới chờ đến anh ta!”

“…… Đừng có dong dài.”

“Cố Nhan Tân, ta muốn ‘làm’ chết mi!”

“A.”

Kẻ Đi Săn Sung Sướng: Bảo bối nhi hình như đang đưa lưng về phía ta làm chuyện gì đó, thật là không ngoan.

Ngày 01/09/2016 · được đăng từ di động khác hàng · chuyển phát 0 bình luận 79 tán thành 102


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.