Buổi sáng khá lạnh trong không khí ồn ào của bệnh viện. Hạ Như Yên vừa từ phòng bệnh bước ra giật mình khi thấy Châu Gia Việt đang ngồi gục bên dãy ghế bên hành lang ngủ mơ màng. Cô ngồi xuống cạnh, nhặt chiếc áo vest rơi giữa sàn đắp lên ngực giúp anh, môi mỉm cười nhẹ. Trong lúc đang say sưa ngắm nhìn bất chợt anh giật mình thức giấc khiến cô luống cuống giật bắn người đứng phắt dậy, ấp úng: “anh…anh tỉnh dậy rồi sao?”
Châu Gia Việt vẻ ngạc nhiên, tay chống bên thành ghế ngồi thẳng dậy, mắt còn lờ đờ nhìn cô hỏi: “bố cô sao rồi?”
Như Yên lắc đầu: “vẫn vậy.”
Tiếng chuông điện thoại reo lên, cuộc gọi từ phòng lễ tân cần anh lên phòng họp gấp để bàn về cuộc phẫu thuật. Vừa tắt máy anh liền quay sang nói:“Như Yên đi cùng tôi bác sĩ cần gặp.”
Hai người nhanh chân chạy xuống tầng hai rồi rẽ sang dãy hành lang cuối cùng bên tay trái, mở cửa phòng bước vào. Bên trong một bác sĩ người Anh vừa tới cùng năm bác sĩ chuyên u bướu của bệnh viện đang bàn bạc về ca phẫu thuật. Bác sĩ Jesi nổi tiếng khắp thế giới chuyên điều trị u bướu. Lần này Châu Gia Việt phải mất rất nhiều công sức mới có thể mời ông ấy tới.
Châu Gia Việt rút tay ra khỏi túi quần rồi bắt tay vị bác sĩ người Anh hỏi: “bác sĩ tình hình thế nào?”
Jesi chỉ tay vào bảng chụp phim màu đen phóng to được gián trên chiếc bảng trắng rồi nói:
“Tôi đã xem qua phiếu chụp CT rồi, ca phẫu thuật này đúng là nguy cơ cao. Nhưng theo chuẩn đoán của chúng tôi thì khối u này thiên về u lành nhiều hơn. Bởi nếu là u ác phát triển lớn đến như này chắc chắn đã mất mạng từ lâu.”
Hạ Như Yên ấp úng hỏi:
“Vậy ca phẫu thuật này được khoảng bao nhiêu phần trăm chắc chắn.”
Bác sĩ nhìn qua một lượt nữa rồi chuẩn đoán:
“Với những suy đoán hiện tại được khoảng 60%, hai người yên tâm chúng tôi sẽ cố gắng hết sức có thể.”
Châu Gia Việt trang trọng bắt tay từng vị bác sĩ trong căn phòng rồi cúi đầu liên tục nói: cảm ơn. Hạ Như Yên rơi nước mắt lã chã, quay sang nhìn Châu Gia Việt và nở nụ cười rất tươi trong lòng thầm cảm kích anh.
Một lúc sau, các y tá tới đẩy Hạ Phi Dũng vào phòng phẫu thuật. Hạ Như Yên luôn nắm tay bố suốt cả đường đi, nước mắt rơi làm cô nói trong nghẹn ngào:
“Bố ơi, nhất định bố phải cố gắng vượt qua. Con ở ngoài này chờ bố có được không?”
Ông Hạ Phi Dũng yếu ớt nhìn theo con gái, những giọt nước mắt rơi xuống, nhẹ nhàng gật đầu.
Đến trước cửa phòng phẫu thuật, Hạ Như Yên nắm chặt tay bố một lần nữa rồi nhắm mắt buông ra. Hạ Phi Dũng được đẩy vào trong thì cánh cửa tự động dần đóng lại. Hạ Như Yên đứng sững, mắt vẫn nhìn theo chiếc dường mà bố cô nằm cho đến khi cánh cửa đóng hoàn toàn.
Châu Gia Việt tiến lại bên, đỡ lấy sau lưng cô lùi lại ngồi xuống bên ghế rồi nói:
“Đây là đội ngũ bác sĩ giỏi đến từ Anh nên cô yên tâm chắc chắn ca phẫu thuật sẽ thuận lợi. Tin tôi đi… rồi sẽ ổn thôi!”
“Ừ, cảm ơn anh. Nếu không có anh thì tôi cũng không biết mình phải nên làm gì nữa.”- Hạ Như Yên vừa gật đầu vừa nói, những giọt nước mắt vẫn nhẹ nhàng rơi xuống, trên khuôn mặt cô hiện rõ sự lo lắng.
“Được rồi, cô đừng khóc nữa, nhất định bố cô sẽ khoẻ lại thôi!”- Anh đưa cho cô một tờ giấy lau rồi nói tiếp: “Này, lau nước mắt đi.”
Hạ Như Yên ngước đầu lên nhìn anh rồi từ từ nhận lấy tờ giấy lau trên tay anh, lau nhẹ những giọt nước mắt. Cô cảm thấy ấm áp và an ủi được thêm phần nào. Cũng may mà có anh bố mới được phẫu thuật sớm.
Cô ngỗi thẫn thờ một lát rồi mỉm cười nói: “Cảm ơn anh về tất cả, chi phí phẫu thuật anh cứ trừ vào tiền ở trong hợp đồng của chúng ta đi. Bây giờ tôi không thể có số tiền lớn như vậy được.”
Châu Gia Việt nhìn cô rồi an ủi:
“Việc đó bàn sau đi, điều quan trọng nhất bây giờ là bố cô nhanh chóng khoẻ lại.”
“Ừ.”- Hạ Như Yên gật đầu rồi mỉm cười nhẹ nhìn Châu Gia Việt.
Hai người ngồi bên dãy ghế đang chăm chăm nhìn nhau thì bất ngờ mẹ con Hạ Như Kiều chạy lại liên tục hỏi làm họ giật mình lúng túng:
“Như Yên bố con sao rồi?”- Lý Thanh Hoa hớt hải hỏi.
“Bố vào phòng phẫu thuật rồi, bác sĩ bảo ca phẫu thuật tỉ lệ thành công cao nên mẹ yên tâm. Sức khoẻ mẹ đang yếu mau ngồi xuống đi.”- Hạ Như Yên đứng dậy đỡ mẹ ngồi xuống ghế.
Lý Thanh Hoa từ từ ngồi xuống rồi quay qua nhìn Châu Gia Việt hỏi: “Con rể sao con lại ở đây?”
Hạ Như Yên vội giải thích:
“Mẹ, ca phẫu thuật của bố đều nhờ anh ấy sắp xếp cả đó.”
“Cảm ơn cậu.”- Lý Thanh Hoa cúi đầu rồi liên tục nói.
Châu Gia Việt nhìn Lý Thanh Hoa rồi nói lạnh lùng:
“Đừng khách sáo dù gì ông ấy cũng là bố của vợ của tôi nên đây xem như đang làm tròn nghĩa vụ đi.” . Tiên Hiệp Hay
Hạ Như Kiều đứng dậy ôm lấy tay Châu Gia Việt rồi cười toe toét, bất ngờ anh hất tay cô rồi lùi lại và nói:
“Cô làm gì thế?”
“Em chỉ muốn cảm ơn anh thôi mà.”- Hạ Như Kiều nhỏ nhẹ trả lời.
“Cô nên biết mình là ai, tôi đã là chồng của chị cô rồi đó.”- Châu Gia Việt mặt vẫn lạnh lùng không biến sắc nói xong rồi anh rời đi.
Hạ Như Kiều ngồi xuống ghế, vẻ mặt đầy ghen tỵ và tức giận nói:
“Hạ Như Yên chị cũng giỏi chèo kéo nhỉ? Nhưng chỉ là cuộc hôn nhân sắp đặt thôi chị đừng vui mừng sớm. Nhất định tôi sẽ khiến anh Gia Việt tự nguyện bỏ chị để cưới tôi.”
“Em nói ngớ ngẩn cái gì vậy hả? Điều quan trọng bây giờ là sức khoẻ của bố kìa.”- Hạ Như Yên đưa mắt lên nhìn chằm chằm em gái rồi nói sau.
Sau một lúc cánh cửa phòng phẫu thuật mở, các bác sĩ bước ra, Hạ Như Yên chạy vội lại hỏi:
“Bác sĩ, bố tôi thế nào rồi?”
Bác sĩ cởi chiếc khẩu trang xuống rồi nói:
“Ca phẫu thuật rất thành công khối u đã được loại bỏ hoàn toàn. Lát nữa y tá sẽ chuyển bệnh nhân về phòng bệnh đợi hết thuốc mê sẽ tỉnh dậy.”
“Cảm ơn bác sĩ.”- Hạ Như Yên mừng rỡ cúi đầu.
Bác sĩ vội vàng rời đi Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt cô không giấu nổi sự vui mừng. Châu Gia Việt đứng từ đầu xa nhìn thấy cũng mỉm cười theo.
Sau đó, Hạ Phi Dũng được đưa quay về phòng bệnh. Hạ Như Kiều giả vờ làm bộ trước mặt anh rể, nắm tay bố rồi khóc lóc:
“Cũng may mà bố đã được phẫu thuật thành công nếu không con với mẹ chẳng biết làm thế nào. Bố nhanh chóng khoẻ lại để về nhà với con nha!”1
Hạ Như Yên thấy vậy nên chạy đỡ em gái lên rồi nói:
“Thôi được rồi Như Kiều bố sẽ khoẻ lại thôi! Chúng ta ra ngoài để bố còn nghỉ ngơi nữa, đi thôi!”
“Phải rồi đó Như Kiều mau ra ngoài thôi! Mẹ biết con là người lo cho bố nhất mà. Đúng là đứa con gái hiếu thảo. Phải rồi lần này cảm ơn Gia Việt đã giúp đỡ, Như Kiều con cũng phải cảm ơn anh cho tử tế đó.”- Lý Thanh Hoa cười cười nói.
“Không cần đâu, Như Yên đã cảm ơn tôi nhiều lần rồi.”- Châu Gia Việt đưa mắt sang nhìn Như Yên rồi đáp lại.
Sau đó họ lần lượt bước ra khỏi phòng bệnh, Hạ Như Yên có phần lo lắng cho ông nội, mấy ngày nay ông vẫn luôn ở nhà một mình nên quay sang nói với mẹ:
“Mẹ con ghé nhà lấy ít đồ dùng cho bố và tiện thể thăm ông nội xem như nào. Mẹ ở lại chăm sóc bố nhé!”
“Được.”
“Mẹ con cũng muốn về nhà tắm rửa thay đồ. Mấy ngày này con liên tục ở bệnh viện chăm sóc bố nên người con bốc mùi lên rồi đây.”- Hạ Như Kiều ỏng ẻo nói theo sau.
“Con cũng về đi, một mình mẹ ở lại được rồi.”- Lý Thanh Hoa giục giã con gái, rồi lén nháy mắt ra hiệu về phía Châu Gia Việt.
“Tôi đưa cô về.”- Châu Gia Việt quay sang nói với Hạ Như Yên.
Như Yên nhìn anh đầy lòng cảm kích rồi nói:
“Thôi không cần đâu tôi tự về được. Giờ bố tôi cũng ổn định lại rồi hay anh về công ty làm việc trước đi.”
“Đi thôi! Tôi đưa cô về trước, tôi cũng muốn thăm ông nội. Nhanh lên còn đứng đó làm gì.”- Châu Gia Việt bước đi một đoạn rồi quay lại nói.
Hạ Như Yên cũng lúng túng chạy theo sau. Hạ Như Kiều thấy vậy vội vàng chạy nhanh về phía Gia Việt, rồi ba người họ rời đi.
Tại bãi đậu xe của bệnh viện, Hạ Như Kiều chạy lại đứng ở cửa trước của xe rồi quay lại nói:
“Em bị say xe chị Như Yên có thể nào nhường em ngồi ghế trước được không?”
Hạ Như Yên ngượng cười miễn cưỡng:
“Được, em lên đi.”
Châu Gia Việt đành miễn cưỡng chấp nhận đồng ý, khuôn mặt anh biến sắc tỏ vẻ khó chịu, anh bước lên rồi lái xe rời khỏi. Trên suốt đường về Hạ Như Kiều liên tục nhìn anh rể rồi nói:
“Anh Gia Việt này, chắc mấy ngày nay anh ở bệnh viện mệt lắm!”
Châu Gia Việt lạnh lùng: “Tôi không sao.”
Hạ Như Kiều vẫn cố rủ rê thêm nữa: “Thế anh có muốn đi dạo Tô Dương không em đưa đi.”
Châu Gia Việt không ngoái lại nhìn cô ta đến một cái, giọng nói lạnh tanh: “Không cần.”
“Hay là mình dừng lại ăn gì trước rồi về hãy về nhà.”
“Về nhà trước đi.”
Hạ Như Kiều tức giận, xịu mặt xuống. Đây mới đúng là phong cách của Châu Gia Việt trả lời không quá năm chữ, vẻ mặt vẫn lạnh lùng không hề quan tâm mấy. Hạ Như Yên ngồi phía sau thẫn thờ không lên một tiếng nào.
Chiếc xe lexus rẽ vào một con hẻm nhỏ rồi dừng trước căn nhà cũ. Hạ Như Yên bước xuống xe, ánh mắt nhìn ngôi nhà xập xệ, nước mắt rưng rưng. Từ ngày cô lấy chồng chưa một lần quay về nơi đây. Cô nhẹ mở cánh cửa gỗ đã sỉn màu, nhìn vào trong ông nội đang lom khom quét dọn. Lưng ông còng, bước chân đi yếu ớt. Tự nhiên cô thấy thương người ông già đến lạ.
Khoé mi cô cay cay gọi lớn: “ông nội”. Đôi mắt ông tuy nhìn mờ nhưng tai còn nghe rõ. Giọng nói quen thuộc của cháu gái sao ông có thể quên. Ông chậm rãi đi ra, Hạ Như Yên không kìm được xúc động chạy tới ôm chầm lấy, nước mắt lã chã rơi. Giọt nước mắt của hạnh phúc.
Châu Gia Việt cũng tiến đến gần lễ phép cúi đầu: “cháu chào ông”.
Gương mặt ông rạng rỡ lên hẳn khi thấy hai đứa cháu cùng nhau trở về. Ông vỗ nhẹ lên vai Châu Gia Việt rồi nói: “vào trong nhà đi. Ngoài trời lạnh lắm!”
Ông vừa lom khom bước đi vừa hỏi Như Yên: “bố cháu sao rồi? Sao các cháu về hết đây thế này.”
Hạ Như Yên mỉm cười nhẹ, đôi mắt cô hoe đỏ đáp lại: “ca phẫu thuật của bố thành công rồi bây giờ chỉ chờ tỉnh lại thôi ạ. Ông đừng lo lắng.”
Ông nội rưng rưng nói: “cảm ơn hai đứa.”
Tiết trời mùa đông buổi chiều tà khá lạnh. Ngoài trời đang lờ mờ dần đi. Trong con ngõ nhỏ nghèo dần đi vào im lặng.