Ban đầu, An Á chịu đựng căn bệnh ung thư dạ dày, anh biết nhà họ Tạ sẽ có biện pháp để tìm được đội ngũ chữa bệnh tốt nhất, cho nên trở lại nhà họ Tạ cầu xin cha cứu cô, cha đưa ra điều kiện, chỉ cần anh và An Á cắt đứt liên lạc, cũng tiếp nhận sự an bài của cha, thì sẽ cứu cô một mạng, vì vậy anh đã đồng ý.
Anh bắt buộc chính mình phải quyết tâm, bỏ xuống người vợ đang bị bệnh và đứa con trai vẫn còn đóng tã, nghe theo sự an bài của cha ra nước ngoài du học, thực diêdnalqđ tập trong chi nhánh của công ty ở nước ngoài, còn cha lại giao An Á và An Bách cho bác gái chăm sóc, trong mấy năm đó, anh thậm chí không dám dò la tin tức về An Á, sợ mình sẽ không kiềm chế được mà chạy về Đài Loan, phá đi hiệp định với, khiến An Á không được trị liệu.
Không ngờ anh đã quá mức ngây thơ, từ đầu tới cuối bọn họ không hề muốn giúp anh cứu An Á, mãi cho đến sau khi anh về nước, sau nửa năm anh rời khỏi Đài Loan, An Á đã qua đời trong một bệnh viện nhỏ, còn An Bách thậm chí bị bác gái vứt xuống một vùng quê nào đó, nhắm mắt làm ngơ.
Sao anh có thể không hận?
Bọn họ lại dám đối xử với người phụ nữ và đứa con trai yêu quý của anh như thế.
Sau khi biết tất cả mọi chuyện, anh rốt cuộc cũng biết đối với tập đoàn Việt mà anh không có diêdnalqđ chút hứng thú này, trừ phi thế lực của anh trở nên lớn mạnh, nếu không vĩnh viễn cũng không thể thoát khỏi tay cha và chống lại bác gái.
Nếu bà ta đã để cho anh mất đi người mà anh yêu nhất, như vậy anh cũng chỉ có thể lựa chọn cướp đi tập đoàn Việt mà bà ta ao ước cả đời này để báo thù.
Anh đối với bà ta như vậy đã là rất nhân từ, chỉ là cướp đi chức vụ chủ tịch tập đoàn mà bà ta tha thiết, nhưng không triệt tiêu hết đường lui của bà ta, bà ta cũng nên mang lòng cảm kích đi.
Anh cười lạnh.”Việt là nơi kinh doanh, không phải chỗ thu dụng, nếu không có năng lực lại còn có lòng tham, cho dù ông ta có là thân thích của nhà họ Tạ, tôi cũng không vì vậy mà nể mặt ông ta.”
“Tôi biết rồi.” Đới Vĩ hiểu lần này kiên nhẫn của ông chủ thật sự đã dùng hết rồi.
Ông chủ nhà hắn mặc dù lạnh lùng nghiêm túc, nhìn có vẻ là người lòng dạ độc ác, độc tài diêdnalqđ lộng quyền, nhưng đi theo bên cạnh ông chủ nhiều năm như vậy, hắn hiểu được ông chủ cũng không phải là một người hoàn toàn không coi trọng người khác.
Dĩ nhiên, cũng sẽ không là một người nhân từ, cho nên, anh cũng không cách nào để chấp nhận được việc lại có người nhiều lần khiêu chiến đến giới hạn của anh như thế.
“Trong thư phòng có mấy hợp đồng tôi đã ký tên xong, lúc cậu về nhớ mang đi đi.”
“Vâng.” Đới Vĩ nhận lệnh, xoay người đi về phía thư phòng lấy tài liệu.
Đã bàn giao xong toàn bộ mọi chuyện cho Đới Vĩ, Tạ Phái Hiên xoay người đối mặt với người phụ nữ đã nhìn lén anh rất lâu.
Vương Du Hàm trước đó khẽ gật đầu với Đới Vĩ, sau đó ánh mắt nhìn về phía người đàn ông khiến cô động tâm kia.
“An Bách ngủ rồi, tôi cũng phải về đây.”
Lần này cô rất thông minh, lúc Tạ Phái Hiên xoay người đã kịp thời thu lại tầm mắt, vẫn không quên bày ra nụ cười chuyên nghiệp, không sợ lại bị anh bắt gặp giống như lần trước ở bệnh viện.
Cô không biết, mới vừa diêdnalqđ rồi cô nhìn anh bao lâu, anh cũng đã quan sát cô bấy lâu.
“Bên ngoài mưa lớn rồi.” Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt không mảy may dời đi.
Lúc này cô mới chú ý tới, ngoài cửa sổ đã dính nước.
“Cô có thể ở lại đây, trong nhà có phòng trống.” Anh nói.
Cô suy nghĩ, nói: “Không cần.”
Có thể ở cùng một nơi cùng với hai cha con bọn họ cả đêm, thật là mộng đẹp biết bao.
Chỉ là, cô không xác định được mình buông thả như vậy có đúng hay không, cô vốn rất yêu anh, nếu như lại buông thả, chỉ sợ lòng của cô sẽ lại càng lún sâu hơn mà thôi.
Mấy phút buông thả chính mình vừa rồi đã là ông trời ban ơn cho cô rồi.
“Tới đây.” Anh kêu cô lại ngồi xuống ghế sofa.
Không hiểu anh muốn làm gì, nhưng cô vẫn nghe lời tiến lại gần, sau đó cô lại phát hiện trên bàn có hộp cứu thương.
“Anh bị thương sao?” Cô kêu lên, liền ngồi xuống kéo tay của anh bắt đầu kiểm tra, sờ đông sờ tây, ngay cả khuôn mặt đẹp trai cũng không bỏ qua cho.
Anh buồn cười nhìn cô vội vã cuống cuồng, kéo tay của cô xuống.
“Không phải tôi, là cô.”
“Tôi?” Cô mờ mịt hỏi.
Anh mở hộp cứu thương ra, lấy diêdnalqđ cồn i-ốt và bông băng ra, tiếp đó kéo tay của cô, bắt đầu giúp nàng bôi thuốc.
“Phụt!” Cô không nhịn được phụt cười.
Cô còn đang suy nghĩ mình bị thương chỗ nào mà lại không biết, kết quả vết thương trong miệng anh lại là cái này —— trên ngón tay có một vết xước.
Đó là vết xước lúc cô đang kiểm tra bài tập cho An Bách, không cẩn thận bị tờ giấy cứa vào.
Trời ạ, vết thương nhỏ như vậy, đến cô cũng không nhớ, sao anh…… Cười được một lúc, cô đột nhiên phát hiện có cái gì đó không đúng, nụ cười bên môi trong nháy mắt thu lại.
Lúc cô giúp An Bách kiểm tra bài tập thì không phải anh còn đang ở trong thư phòng làm việc sao? Sao anh biết cô bị thương? Hơn nữa vết thương nhỏ như vậy mà anh vẫn để ở trong lòng?
“Sao không cười nữa?” Tạ Phái Hiên đang cẩn thận bôi thuốc, ngước mắt liếc nhìn cô một cái.
Nhìn xem, ánh mắt tràn đầy cưng chiều, lòng của cô giật mình, khẩn trương dùng sức rút tay của mình về.
“Sao vậy?” Anh nhướng mày, cười cười nhìn cô.
“Anh gắn camera trong phòng của An Bách sao?” Cô cẩn thận hỏi.
“Tôi đi gắn camera trong phòng An Bách làm gì chứ?” Anh cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười.
“Vậy làm sao anh biết tôi bị thương?” Cô nghi ngờ.
Nếu như không phải là gắn camera, cô thật sự không biết còn có lý do gì có thể để cho người diêdnalqđ đang ở trong thư phòng lúc đó là anh, biết ngón tay của cô bị tờ giấy cứa qua.
Ánh mắt bí hiểm của anh khóa chặt cô, thật lâu, đến lúc cô gần như muốn từ bỏ chuyện biết đáp án, anh n mới chậm rãi mở miệng.
“Tôi biết.”
“Chẳng lẽ khi đó anh lại núp ở ngoài cửa nhìn lén chúng tôi?” Cô học theo dáng vẻ của anh híp mắt lại.
“Đây là nhà tôi, tôi đi xem con trai một lúc thì có gì không đúng, là do cô không phát hiện ra tôi.” Tạ Phái Hiên giương môi khẽ cười, vì nét mặt đáng yêu của cô.
Thật ra thì không chỉ khi đó, còn có trước đó, khi cô nói cho An Bách câu “Bảo bối, mẹ yêu con.” thì anh cũng đứng ở ngoài cửa phòng An Bách, thấy rất rõ ràng.
Nếu không phải sau đó Đới Vĩ vì chuyện cộng sự mà cắt đứt chuyện nhìn lén quang minh chính đại của anh, anh nghĩ cô sẽ có cơ hội nhìn thấy anh đứng ở cửa.
“…… Được rồi.” Cũng được, anh nói rất đúng.
Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai đang diêdnalqđ tủm tỉm cười kia, tim lại đập nhanh hơn.
Người đàn ông này sao tuổi càng lớn lại càng mê người thế, thật là hỏng bét!