Nam Khê trong lòng hoảng loạn, cô đột nhiên không biết bản thân nên làm gì?
Lục Kiến Thâm quyết định mang theo Phương Thanh Liên đến, là đã không kiềm chế được nữa, cho nên muốn giới thiệu thân phận của Phương Thanh Liên với tất cả mọi người sao?
Vậy cô ấy ở đâu?
Cô ấy tính là gì?
Gương mặt Nam Khê lập tức tái mét, một tiếng bộp, chiếc điện thoại đã rơi khỏi tay cô.
Mợ Chu thấy vậy, vội vàng cầm lên: “Thiếu phu nhân, có chuyện gì vậy? Sắc mặt cô kém quá, thiếu gia nói gì có phải không?”
Nam Khê ngây người gật đầu: “Không có.”
“Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh.”
Đang đứng bên bồn rửa mặt, Nam Khê đột nhiên như phát điên, dội gáo nước lạnh vào má để rửa sạch.
Không nhớ được đã rửa bao nhiêu lần, cả má cô đều lạnh băng đến mức không còn chút nhiệt độ, hai tay cũng lạnh đến mức đỏ bừng, cô ấy mới ngẩng đầu lên, chải tóc, nhìn lại bản thân.
Cô trong gương, rõ ràng đang mặc một bộ quần áo lộng lẫy xinh đẹp nhất, trang điểm nhẹ nhàng mỹ lệ nhất, đeo trang sức và dây chuyền đắt tiền nhất, nhưng lúc này, cô lại cảm thấy mình giống như một gã hề, thảm hại đến cực điểm.
Rõ ràng là cô ấy đã hứa rồi, đợi sinh nhật ông nội hôm nay kết thúc, ngày mai cô ấy liền sẽ nói ông nội chuyện ly hôn.
Chỉ nửa ngày.
Chỉ có nửa ngày, hắn vậy mà cũng không đợi được sao.
Nhìn thấy Nam Khê đã đi vào được một lúc lâu, nước trong phòng tắm cũng chảy suốt một cách dữ dội.
Mợ Chu sợ cô xảy ra chuyện gì, lo lắng gõ cửa bên ngoài: “Thiếu phu nhân, cô ổn chứ?”
“…”
Không nghe thấy câu trả lời của Nam Khê, mợ Chu có chút sốt ruột, lại gọi một lần nữa: ” Thiếu phu nhân…”
Lúc này, Nam Khê mới mở cửa, nhìn mợ Chu cười dịu dàng: “Tôi ổn, chúng ta xuống đi!”
“Còn phải chờ thiếu gia không?”
Nam Khê lắc đầu: “Không cần, anh ấy sẽ đến ngay thôi.”
Hơn nữa, anh cũng không cần cô chờ đợi.
Trong phòng tắm, Nam Khê nghĩ cả trăm lần, cô có cần đi xuống không.
Nếu như cô không muốn đi xuống, kì thực có thể từ chối, nhưng cô vẫn đi xuống.
Một là không muốn khiến ông nội thất vọng, không muốn để lại những tiếc nuối trong ngày sinh nhật của ông nội; còn một lý do khác:
Có lẽ nếu đi rồi, cô ấy sẽ từ bỏ.
Khi Lục Kiến Thâm giới thiệu Phương Thanh Liên trước mặt mọi người, khi anh phủ nhận sự tồn tại của cô, cô ấy có thể thực sự từ bỏ.
Một vài nỗi đau, chỉ khi cô tận mắt chứng kiến, nội tâm mới có thể tan nát, cũng mới có thể rời xa hoàn toàn.
Khi Nam Khê đi xuống, ông nội bố trí xong, khách trên bàn cơ bản cũng đã đến rồi, chỉ còn hai chỗ trống.
Nam Khê liếc nhẹ một cái, phát hiện người còn lại là cô và Lục Kiến Thâm.
Xem ra, anh ấy vẫn chưa đến.
Nhìn thấy Nam Khê đi xuống, ông nội nắm lấy tay cô, vô cùng vui mừng: “Khê Khê, nhanh đến đây, ngồi cạnh ông nội.”
“Dạ, ông nội.”
Nam Khê ngoan ngoãn gật đầu, ngồi xuống bên cạnh ông nội Lục.
Lúc này, ông nội Lục nhìn thấy chỗ trống bên cạnh Nam Khê, lập tức cau mày không không hài lòng hỏi: “Nó đâu rồi? Bây giờ còn chưa tới, rốt cuộc đang bận cái gì?”
Nam Khê cười kéo lấy cánh tay ông nội Lục, cười ngọt ngào đáp lại: “Ông ơi, ông nghĩ oan cho chồng con rồi, thật sự là ở công ty xảy ra chút chuyện rất gấp, anh ấy không đi không được.”
“Chúng con đều biết, sinh nhật của ông nội chắc chắn là việc quan trọng nhất, nhưng nếu như thật sự có chuyện gì xảy ra trong công ty, ông nội cũng sẽ không vui, đây là tâm huyết cả đời của ông ông nội.”
Nam Khê nói xong, sắc mặt của ông nội Lục dịu đi rất nhiều.
“Vẫn là con biết cách nói chuyện, tiểu tử kia khi mở miệng liền có thể khiến ông tức gần chết.”