Khi nhìn thấy tài sản phân chia ở mặt trên, sau khi nhìn thấy những thứ mà Lục Kiến Thâm cho Nam Khê, Phương Thanh Liên lập tức siết chặt hai tay.
Nhiều thứ như vậy?
Chừng như là những thứ mà người bình thường lăn lộn mấy kiếp cũng không thể nhận được.
Kiến Thâm vậy lại cho cô ta bằng một cái quẹt bút.
Khi Nam Khê gả vào Lục gia rõ ràng một xu cũng không mang theo, ly hôn dựa vào cái gì tẩu theo nhiều tiền như vậy, Phương Thanh Liên lập tức hận đến nghiến răng.
Ngày tiếp theo, Nam Khê thu dọn đồ đạc chuẩn bị xuất viện.
Đột nhiên, trong phòng bệnh xuất hiện một vị khách không mời mà đến.
“Tại sao cô đến đây?” Cô nhìn Phương Thanh Liên, giọng điệu chẳng có gì tốt đẹp.
Nghĩ đến mục đích hôm nay đến, Phương Thanh Liên cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, nở một nụ cười vô cùng dịu dàng: “Cùng nhau uống một ly đi, tôi muốn gửi một lời xin lỗi đến cô.”
Phương Thanh Liên xin lỗi cô?
Sao có thể thế được?
Nam Khê sau khi suy nghĩ một chút liền biết rằng đó là miếng mồi mà cô ta ném ra.
Trong quán cà phê dưới lầu, Phương Thanh Liên gọi một ly latte, sau đó nhìn Nam Khê: “Muốn uống gì?”
“Tôi muốn một ly nước lọc.”
Sắc mặt Phương Thanh Liên đột nhiên lúng túng, cô ta cảm thấy Nam Khê cố tình làm vậy.
“Muốn nói gì thì nói đi, tôi đây không rảnh ở đây cùng cô lãng phí thời gian.” Nam Khê trực tiếp nói.
“Những lời lần trước, tôi có nói hơi quá đáng, ngươi đừng lưu tâm.”
“Nếu tôi vô cùng để ý thì sao?”
Không ngờ Nam Khê lại không cư xử theo thường lệ, Phương Thanh Liên bỗng ngẫn người một chút, rất nhanh lại bật cười: “Vậy tôi thành tâm thành ý xin lỗi cô, xin lỗi, Nam Khê, tôi không có ý xúc phạm cô.”
Lời xin lỗi này thực sự là giả vờ tử tế, chỉ đủ gãi ngứa.
Một người phụ nữ như Phương Thanh Liên, sẵn sàng xin lỗi cô, chắc chắc giấu chiêu trò.
“Nói vào vấn đề chính đi, cô không nói tôi đi.”
Khi Phương Thanh Liên nghe thấy, cô ta đã vội vàng.
Cô ta vừa kéo lấy Nam Khê, vừa lấy một thứ gì đó trong túi đặt trước mặt Nam Khê.
Lại là “thỏa thuận ly hôn”?
Liếc nhìn những dòng chữ đó, Nam Khê cười lạnh nói: “Tên tôi đã ký rồi, làm sao? Sợ tôi gạt cô, tôi có cần ký lại một lần trước mặt cô?”
“Không phải.”
Phương Thanh Liên cười đáp: “Tôi là cảm thấy việc phân chia tài sản khi ly hôn của hai người có chút vấn đề nhỏ, cho nên đã sửa đổi một chút, muốn cô ký lại tên một lần nữa.”
Sửa đổi một chút?
Nam Khê liếc nhìn cô ta một cái, nhặt “thỏa thuận ly hôn” lên.
Nhưng khi nhìn thấy phí bồi thường bên trong ly hôn đã thay đổi từ “một ngàn vạn” thành “một trăm vạn”, cô lập tức cười: ” Thỏa thuận này là cô sửa hay Lục Kiến Thâm sửa?”
Phương Thanh Liên nghĩ rằng cô ấy sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ lại bình tĩnh như vậy.
“Tôi sửa nó.”
Nam Khê liếc nhìn cô ta: “Lục Kiến Thâm có biết không? Cô có chắc là anh ta sẽ đồng ý?”
“Đương nhiên, ý của tôi cũng là ý của anh ấy.”
“Nếu đã như vậy, cô tại sao không dám nói cho anh ta? Tại sao lại đem đến cho tôi sau lưng anh ta. Phương Thanh Liên, cô đường đường là thiên kim của Phương gia, tuy rằng chân bị gãy, nhưng bất kể thế nào thì thói kiêu ngạo vẫn còn, đã thế lại vì tiền dùng mọi thủ đoạn, tôi thấy cô là để tiền lọt sâu vào trong mắt rồi. “
Những lời nói của Nam Khê, khiến Phương Thanh Liên giận sôi máu.
“Vậy cô thì sao? Khi cô gả vào Lục gia một xu không lòi, của hồi môn cũng không lấy một xu, dựa vào đâu ly hôn lại phải chia nhiều như vậy?”
“Ai nói với cô là tôi không có của hồi môn?”
Phương Thanh Liên cười khẩy: “Chỉ dựa vào người mẹ nghèo nàn và người cha bài bạc của cô, ta có thể cho cô của hồi môn gì? Cho dù có, chắc chắn cũng bủn xỉn chết đi được.”
Nam Khê nâng cổ tay lên, chỉ vào chiếc vòng ngọc trên tay: “Ồ? Ý cô là đồ tồi tàn này?”
Nhìn thấy chiếc vòng ngọc kia, Phương Thanh Liên lập tức trợn tròn mắt: “Không thể nào, chiếc vòng ngọc này làm sao có thể ở chỗ cô?”
“Năm đó mẹ tôi cứu cha và ông nội, ông nội đích thân tặng cho bà ấy một vật tín, sau đó khi gả cho Lục Kiến Thâm, ông nộii nói rằng đây là của hồi môn của tôi, mặc dù là của hồi môn, nhưng suốt đời thuộc về tôi, ngoài tôi ra, sẽ không trao cho bất cứ người nào. “
Phương Thanh Liên loạng choạng, câu nói của Nam Khê khiến cô như đóng băng.
Chiếc vòng ngọc này cô ta đương nhiên biết.
Đó là chiếc vòng gia truyền của Lục gia, chưa từng truyền cho người ngoài, chỉ truyền lại con dâu Lục gia.
Ông nội vậy mà những thứ này đều giao cho cô ta, khó trách cô ta tự phụ như vậy.
Nhưng Phương Thanh Liên đã phải trải qua sóng lớn gió to, sau khi ổn định tâm lý, cô ta đưa một quyết định táo bạo: ” Nam Khê, chi bằng chúng ta làm chút giao dịch.”