Người Tôi Thích Thầm Nói Muốn Cưới Tôi

Chương 6: Ngoại truyện - Hoàn toàn văn



24.

Ngoại truyện góc nhìn Giang Lẫm: Dụ Vãn An, ngủ ngon.

Tôi không thể chờ được đến mùa xuân, lại chờ được đáp án của em trước.

Rốt cuộc em vẫn là nhẫn tâm, không cho ai gặp mặt lần cuối.

Vài ngày trước rõ ràng còn là một con người, bây giờ chỉ còn lại một chiếc hộp vuông vắn.

Tôi đứng trên vách đá, lặng lẽ nhìn Dịch Mộng nhấc tay lên.

Em rời khỏi bàn tay cô ấy, hướng về phía biển xa.

Dịch Mộng bảo: “An An nói, đừng chôn cô ấy trong một ngôi mộ nhỏ, không tự do chút nào.”

Trên đường tới đây, tôi đã nghĩ rất nhiều, rất nhiều, rồi lại không nhớ ra rốt cuộc mình đã suy nghĩ cái gì.

Có lẽ, tôi không nghĩ gì cả.

Vậy mà lúc này ý thức lại trở nên rõ ràng hơn.

Ồ, cô ấy không muốn phải chôn cùng tôi.

Tôi lại nghĩ đến năm mười tám tuổi ấy.

Em không chỉ không trả lời thư của tôi, còn không nhập học Giang đại.

Tôi thở không ra hơi, căm giận thề với bản thân: “Còn thích cô ta nữa thì mình chính là c.h.ó.”

Xem đi, đều nói con người không thể tùy tiện thề thốt.

Sẽ bị trời phạt.

Tôi hiện tại thật sự trở thành một con c.h.ó bị em bỏ rơi.

Gió thổi đến lại thổi đi, em cũng đi theo gió, chẳng còn dấu vết.

Dịch Mộng đã đứng yên thật lâu, lau nước mắt chuẩn bị rời đi rồi.

“Di vật của cô ấy không có nhiều, cái này là của anh.”

Dịch Mộng đưa cho tôi một chiếc hộp, bên trên thắt một cái nơ bướm tuy vô dụng nhưng lại đẹp mắt.

Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ chán ghét nơ bướm.

Mùa đông ở biển, gió như dao, lặng lẽ thổi mạnh qua người.

Tôi nhìn lá thư trên tay, một phong thư màu trắng đính bông hoa nhỏ.

Được rồi, tôi cũng ghét luôn cả hoa.

Cầm lá thư, tôi lại thất thần, cũng không biết vì cái gì.

Một lúc thật lâu sau đột nhiên bừng tỉnh, phiền muộn mở lá thư ra.

Tôi muốn xem em đã viết cái gì.

Nếu số từ không nhiều bằng lá thư năm đó của tôi, tôi sẽ tức giận.

Lần này, tôi sẽ không tha thứ cho em nữa đâu.

Để tôi đọc trước, rồi mời gió đêm đến đọc cùng.

“Bạn học Giang Lẫm, đọc chữ như thấy người.

Em lúc mười bảy tuổi, từng muốn viết cho anh một lá thư tỏ tình.

Nhưng mỗi lần viết được bốn chữ “bạn học Giang Lẫm”, liền chán nản dừng bút.

Xin anh đừng chê cười nhé, Dụ Vãn An khi ấy, thật sự rất tự ti.

Cô ấy đã lén nhìn anh hàng trăm ngàn lần, nhưng lại không có được dũng khí để đứng bên cạnh anh.

Nhưng Dụ Vãn An mười bảy tuổi, chuyện may mắn nhất, chính là gặp được anh.

Bạn học Giang Lẫm, anh là thiên sứ của cô ấy.

Cảm ơn anh đã âm thầm bảo vệ lòng tự trọng của cô ấy, cảm ơn anh đã xuất hiện trong thế giới của cô ấy. Sau này lại chính Dụ Vãn An vì lòng tốt khi ấy của anh, giữ anh ở trong lòng, một mình bình yên bước đi được trên con đường rất dài.

Bạn học Giang Lẫm, không cần đau khổ vì em.

Vạn vật trên thế gian này, đều có số mệnh của nó.

Các hữu độ khẩu, các hữu quy chu.

(*) 各有渡口, 各有归舟 – mỗi người một chuyến đò: Nghĩa đen của câu này là mỗi người đều có một chuyến đò riêng, mỗi người đều đi một chuyến phà của riêng mình, về bản chất, ai cũng có đích đến của mình. Câu nói này từ miệng cô gái nói ra có thể có nghĩa là từ chối, hoặc có thể biểu thị rằng ai cũng có đích đến của riêng mình, vì vậy đừng lo lắng cho cô ấy. “Mỗi người một chuyến đò, mỗi người một chuyến đò về.” thường dùng để nói lời tạm biệt: câu này đôi khi được dùng để chia tay.

Đừng có buồn phiền.

Cuối cùng, em muốn ước một điều ước.

Bạn học Giang Lẫm, mong rằng những thứ anh muốn có trong tương lai, đều có thể đến với anh.

Em đi nhé.

Con đường phía trước còn xa, đêm dài khó đếm, đều phải ngủ một giấc thật ngon.

Bạn học Giang Lẫm, ngủ ngon.”

Gió thổi qua biển chiều, tôi đọc đi đọc lại bức thư.

Sau đó nổi tính trẻ con đi đếm số chữ.

Thật hiển nhiên, không dài bằng bức thư của tôi.

Tôi nhướng mi suy nghĩ, có nên tức giận không đây?

Thôi quên đi.

Niệm tình em thích tôi nhiều năm như vậy, tôi tha thứ cho em.

Tôi sau cùng ở bên cạnh bồi em cho đến lúc màn đêm đã bao phủ khắp nhân gian.

Lái ô tô trở về, đường quốc lộ bên biển dài ngoằn ngoèo, mặt biển như có sao rơi, tôi hoang đường lãng mạn nghĩ, thế này cũng coi như lái xe ở biển sâu, cùng em ngắm biển.

Theo thói quen mở radio đêm khuya, họ đã đổi một người phát thanh khác.

Cô ấy cũng nói chúc ngủ ngon, nhưng không dễ nghe bằng em.

Tôi cũng sẽ không bao giờ nói chúc ngủ ngon lại với kênh radio này nữa.

Cứ như vậy đi.

Em đã rời đi thật lâu, tôi cũng không thường xuyên nghĩ đến em nữa.

Đàn em kia gửi email đến, tôi thu xếp một căn phòng tối, vụng về rửa từng bức ảnh ra.

Nhìn em ở trong bóng tối, lặng lẽ, cả thế giới đều không biết được.

Thời gian trôi qua ngày càng lâu, cũng không ai nhắc đến em nữa.

Tôi nghĩ tôi hẳn là sẽ từ từ quên đi em, sau đó lấy một cô gái tốt, cũng sẽ sinh con đẻ cái.

Nhưng tôi tưởng tượng đến việc một ngày có người bước vào nhà của tôi, vứt bỏ ảnh chụp của em đi.

Tôi không vui.

Những bức ảnh ấy thật sự rất đẹp.

Cô gái của tôi, mãi mãi trẻ trung, vĩnh viễn tươi đẹp

Em phải ở đây.

Tôi còn quá nhiều điều muốn nói với em.

Dụ Vãn An.

Sau khi em rời đi, tôi chán ghét tất cả những điều tốt đẹp.

Tôi cố chấp chờ đợi mùa xuân, chờ đợi một đáp án không được hồi đáp.

Cũng không thể như em mong muốn, mỗi đêm đều có giấc ngủ ngon.

Tôi thường xuyên mất ngủ, lại nói chúc ngủ ngon vô số lần với hư không.

(*) nói ngủ ngon là nói Vãn An đó.

Nhưng tôi muốn ngủ.

Em sẽ ở trong giấc mơ của tôi.

Vãn Vãn, An An.

– — HOÀN —


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Người Tôi Thích Thầm Nói Muốn Cưới Tôi

Chương 6



7.

Khung chat rơi vào im lặng.

Dần dần, tôi không thể ngăn cản những gợn sóng bắt đầu xuất hiện trong trái tim mình.

Ánh trăng mà tôi bao năm nhung nhớ đột nhiên chiếu đến, tôi vừa vui mừng, cũng vừa sợ hãi.

Nhưng ánh trăng ấy rõ ràng là thứ tôi không dám đòi hỏi với tới.

Cũng chẳng có khả năng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, tôi thấy có chút khổ sở.

Tôi từng muốn gặp anh ấy, nhưng gặp rồi thì sao nữa chứ?

Sớm biết chuyện sẽ trở thành như này, tôi đã không đi họp lớp, cũng sẽ không tự rước vào thân nhiều suy nghĩ không cần thiết như vậy.

Tôi nên làm cho bí mật này lặng lẽ biến mất khỏi thế giới, giống như bản thân tôi trước kia.

Sau ngày hôm đó, tôi và Giang Lẫm không nói chuyện nữa.

Tôi gặp lại anh ở một buổi tiệc cưới.

Lớp trưởng ba năm lớp cấp ba kết hôn, hơn một nửa lớp học đến tham dự.

Tôi bị kéo đến giải cứu, bất ngờ nên nhất thời không chuẩn bị gì cả. Lúc sau thấy mình đã ở vị trí MC điều khiển hôn lễ.

Đám cưới diễn ra được một nửa, tôi ở trên sân khấu bắt gặp dáng vẻ của Giang Lẫm khoan thai đến muộn.

Trong ánh đèn mờ ảo, cả người anh hòa vào trong bóng tối, đường nét cứng rắn lạnh lùng dường như cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

Nhịp tim tôi không hiểu sao bỗng dưng tăng mạnh.

Dụ Vãn An, có liêm sỉ xíu đi!

Tâm lý ám thị quả nhiên có tác dụng, ít nhất là trong nửa sau của hôn lễ, ánh mắt tôi không hướng về phía Giang Lẫm nữa.

Phát biểu xong xuôi, tiệc tối bắt đầu, tôi theo thói quen ngồi xuống chiếc bàn trong góc tối.

Lớp trưởng xốc váy đi tới: “Sao cậu không ngồi cùng lớp mình?”

Cô ấy chỉ về phía bên kia của sảnh tiệc, mỉm cười, “Mình đặc biệt để dành một chỗ ở bàn của Giang Lẫm cho cậu đó.”

“Cậu đừng trêu mình nữa.”

Tôi biết, cô ấy tốt bụng muốn tạo cơ hội cho tôi.

Nhưng tôi vẫn khéo léo từ chối: “Như vậy sẽ gây phiền toái đến Giang Lẫm.”

“Phiền á? Mình không thấy vậy đâu.” Cô ấy xua tay, làm như vừa nghe chuyện lạ, “Đêm cậu uống say tỏ tình trong group chat, Giang Lẫm âm thầm đi hỏi thăm rất nhiều bạn học số điện thoại của cậu. Nhưng mấy năm nay cậu cũng không liên lạc với bọn tớ, nên không ai biết số của cậu cả.”

Tôi có chút ngạc nhiên, cười nói: “Có thể là anh ấy muốn gọi điện thoại bảo mình nín mỏ lại?”

“Thế sao cậu ấy không trực tiếp nhắn lên nhóm chứ?”

“Anh ấy là người tử tế, có đạo đức tốt, không muốn làm cho mình khó xử.” Tôi nhanh nhảu tự trả lời.

“…” Cô ấy không nói gì, nhìn tôi, “Còn có một khả năng khác, có lẽ cậu ấy lo lắng cho cậu?”

Lúc này, tôi cạn lời luôn.

Giang Lẫm lo lắng cho tôi á?

Hội trường tiệc cưới ồn ào, tôi sững sờ hồi lâu rồi tự cười nhạo bản thân.

Kể cả Giang Lẫm có thật sự lo lắng cho tôi đi chăng nữa, cũng chỉ có thể chứng minh rằng anh ấy là người tốt.

Bữa tiệc rất thịnh soạn, nhưng tôi chẳng muốn ăn gì cả, sau khi chú rể đến chúc rượu xong, tôi liền ra ngoài trước.

Rời xa hội trường ồn ào náo nhiệt, tôi lại bất ngờ đụng phải nhóm bạn học cũ ở cửa.

Mấy đứa con trai dường như đã uống rất nhiều, đang sôi nổi thảo luận cái gì đó. Giang Lẫm lặng lẽ ở giữa bọn họ, lại có vẻ lạnh lùng lạ thường.

Sợ bị xấu hổ, tôi cúi đầu rời đi theo hướng khác.

Đi được một đoạn dài, tôi chợt va vào một người.

Chậm rãi ngẩng đầu lên, là Giang Lẫm, đang đứng quay lưng về phía ánh sáng. Khuôn mặt anh bị bóng đêm bao phủ, nom cực kỳ sắc bén.

Nhưng khi anh bắt đầu mở miệng nói chuyện, vẫn là ngữ khí tùy ý: “Vội vàng rời đi như vậy à?”

Tôi không ngờ anh lại đi theo, sau một hồi kinh ngạc, tùy tiện đưa ra một lý do: “Ừ, có chút chuyện.”

“Ồ.” Giang Lẫm nhàn nhạt đáp lại.

Tôi cảm thấy anh vẫn còn điều gì chưa nói.

Quả nhiên, giây tiếp theo, anh nhếch khóe môi, không rõ ý tứ, “Còn tưởng rằng em muốn trốn tôi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.