Sau giờ học, cả lũ kéo nhau lên trên sân thượng để thử quả bom màu của Kin. Lôi từ trong túi ra hàng trăm viên bi rực rỡ sắc màu, Kin phân phát cho mỗi đứa một ít. – Đây, mọi người chỉ cần ném viên bi đi, khi viên bi chạm vào được một vật nào đó thì nó sẽ tự động phát nổ.
– Hay thật đó – Hắn xem xét viên bi.
Đầu tiên, Kai ném thử một viên về phía sân trường. Đúng như Kin nói, khi viên bi chạm đất, tự động phát nổ, nhuộm màu cả một mảng lớn của sân trường.
– Kin này, sao viên bi bé như cái kẹo mà nổ lớn thế? – Kevin hỏi
– Đương nhiên rồi. Mình mất 2 năm mới là, được như vậy đấy. Đây mới chỉ là phát minh mới sáng chế thôi. Mình còn đang thử nghiệm một viên bi khác bé bằng móng tay có thể nổ cả một cây cổ thụ lớn.
– Kin mà ở trong Dragon sẽ giúp ích vô cùng. – Eric nói nhỏ vào tai hắn.
– Dragon là cái gì vậy? – Kin hỏi.
– Sao cô nghe được? – Kai khó hiểu
– Sao tôi không nghe được? Có nói nhỏ đến mấy tôi cũng nghe được. – Kin nhún vai.
– Cô thính như chó ấy nhỉ – Kai trêu chọc.
– Cái tên kia! So sánh tôi với chó hả?
Nói rồi Kin lấy luôn viên bi cầm trong tay ném về phái Kai. Y như rằng Kai từ trên xuống dưới đều mang một màu hồng vô cùng nữ tính:).
– Haha..haha..- Kin ôm bụng cười.
– Cái con nhỏ này – Kai chạy đuổi theo Kin.
Khi cả hai đang đuổi nhau quanh sân thượng thì 3 đôi kia đã nắm tay nhau đi về.
– Ê bọn kia! Đi đâu vậy? – Kai không đuổi theo Kin nữa mà chạy theo bọn hắn.
– Đợi tôi với – Kin cũng xách dép chạy theo Kai.
Trong xe của hắn….
– Hani à…
– Hử
– Kin cũng là sát thủ đúng không?
– Sao anh biết?
– Đoán mò thôi.
– Có thể nói Kin là sát thủ nhưng cô ấy chỉ chuyên về bom đạn. Bọn em đều học cùng một sư phụ nhưng mà theo hai kiểu khác nhau. Em thì học về võ thuật còn Kin học về chế tạo.
– Sư phụ em tài giỏi ghê á.
– Đương nhiên rồi. Ông ấy như là một người cha đối với em á.
– Reng..reng.. – Chuông điện thoại nó vang lên
– Alo
– Chị ơi cứu em!! Ba mẹ em đến đây rồi!
– Jonghyun à, sao ba mẹ em lên đây làm gì?
– Hic..hic..họ bắt em về Hàn Quốc mất! Cứu em chị ơi!!
– Được rồi, ở yên đấy chị xử lí.
– Sao vậy? – Sau khi nó cúp điện thoại hắn mới hỏi
– Cô chú em đến đây rồi. Họ định bắt Jonghyun về Hàn Quốc.
– Cứ để họ bắt.
– Anh bị điên à? Jonghyun mà đi thì em dâu em biết làm sao?
– Sao họ bắt về làm gì?
– Chắc lại là vấn đề học hành của thằng bé.
– Gửi nó vào Royal đi.
– Nhưng đây là trường cấp 3 mà?
– Em đúng là đãng trí. Trường Royal cấp 2 ở ngay cạnh trường mình đấy thôi. – Hăn cốc đầu nó
– Ờ ha, sao em quên được nhỉ? Anh nộp hồ sơ của Jonghyun cho em. Để em về nói với cô chú.
– Ừ.
Bước chân vào nhà, nó thấy cô chú nó ở Hàn đang ngồi giáo huấn Jonghyun còn cậu bé cứ cúi gằm mặt xuống.
– Con à, sao con không đi học mà ở nhà hả? – Cô nó nói
– Ta định sẽ đưa con về Hàn Quốc để con đi học.
– Nhưng ba à, con thích ở đây cùng chị Jihyun cơ.
– Cháu chào cô và chú – Nó lễ phép cúi người.
– Jihyun à, cháu xem. Thằng bé này đúng là ngang bướng mà, suốt ngày ở nhà, không thèm học hành gì hết.
– Cô và chú đừng lo, Jonghyun đang học trường Royal ở đây rồi. Hôm nay được nghỉ nên nó mới ở nhà đấy ạ.
– Royal ư? Hình như tôi nghe nói là trường nổi tiếng ở đây đấy ông à – Cô nó huých vai chú nó.
– Con có đang học tốt chứ? – Chú nó quay ra hỏi Jonghyn.
– Ba không tin con trai của mình sao?
– Được rồi. Ta tin. Nhưng để chứng minh con học tốt thì hàng tháng cứ gửi bảng điểm về bên nhà cho ta.
– Vâng ba à.
– Jihyun à, nhờ cháu chỉ dạy cho nó. Jonghyun nó vô cùng bướng bỉnh, từ bé cháu đã thấy rồi đấy.
– Không sao ạ. Cô và chú ở lại ăn cơm rồi hẵng đi.
– Thôi không cần, bọn ta phải về rồi.
– Để cháu tiễn cô chú.
– Cháu càng lớn càng giống mẹ nha. Vừa xinh đẹp còn hiền lành, tiếc là bây giờ họ không còn nữa.
– Bố mẹ cháu vẫn dõi theo cháu mà, cô chú đừng lo.
Sau khi hai người đã đi khuất, nó mới chạy vụt lên nhà đóng cửa lại.
– Em! Mai đến trường học.
– Em được học Royal thật à?
– Ừ, anh Zac nộp hồ sơ cho em rồi.
– Anh rể tốt ghê nha.