Người Tới Không Tốt

Chương 45: Dụ rắn ra khỏi hang



Người tới không tốt April 11, 2015 Leave a comment

Tưởng Dư Phi vào tiệm cà phê, ánh mắt rơi vào một chỗ trống bên cửa sổ.

Lúc này là thời gian ít khách, thưa thớt chỉ hai, ba bàn có người. Anh đứng đó nhíu mày, không ngồi xuống cũng không lên tiếng, người phục vụ quan sát chốc lát, đến gần hỏi: “Thưa anh, có phải anh tìm người không?”

Tưởng Dư Phi nói: “Trước đó có một vị phu nhân tới đây, hẳn là bà ấy vừa mới đi, không biết anh có nhớ mặt bà ấy không?”

Người phục vụ nói: “Tôi nhớ. Trước khi đi vị phu nhân này còn để lại một tờ giấy. Thưa anh, người anh tìm là bà ấy?”

“Tờ giấy? Tờ giấy gì?”

Người phục vụ lưỡng lự: “Trước đó vị phu nhân này đang đợi người, nhưng vẫn không đợi được, trước khi đi bà ấy để lại cách liên lạc, nhưng anh…”

Tưởng Dư Phi nói: “Người bà ấy muốn đợi chính là tôi.”

Tưởng Dư Phi lấy được tờ giấy, biết đối phương họ Thẩm từ miệng người phục vụ. Trên tờ giấy chỉ có một số điện thoại di động. Anh ra khỏi tiệm cà phê, gọi một cú điện thoại, nói: “Giúp tôi điều tra thông tin đăng kí của một số điện thoại di động.”

Tưởng Dư Phi từ lúc vào đến lúc ra chỉ mười phút, Phương Dĩ nhìn anh ta vừa gọi điện thoại vừa băng qua đường, vô thức lấy di động trong túi ra. Chuông điện thoại di động chậm chạp không reo, cô không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc tan làm Chu Tiêu tới đón cô, hỏi: “Có thu hoạch không?”

Phương Dĩ lơ đãng: “Tạm thời không có.”

Chu Tiêu nói: “Không nên chứ. Trước đó em thề son sắt, nói ở đây có vấn đề ở kia có vấn đề, nếu trong đó thực sự dính líu tới mưu sát, nhất định sẽ có người chú ý mẹ em, mẹ em vừa xuất hiện sẽ khiến người khác chú ý. Hôm nay chị em đóng vai phu nhân cả ngày, mất công toi à?”

Phương Dĩ lẩm bẩm nói: “Hôm nay thứ Hai, có hội nghị thường kì còn có hội nghị Hội đồng quản trị, tất cả mọi người đều sẽ tới đủ, trên tới thành viên Hội đồng quản trị xuống đến tài xế và người làm vệ sinh, sao có thể không có một người thấy chị ấy. Chị ấy mặc bộ đồ da đó đã đủ làm người khác chú ý, chẳng lẽ phải đổi một bộ quần áo thu hút người khác?”

Chu Tiêu nói: “Tất cả đều là mong muốn của em, chuyện không nhất định phát triển theo tưởng tượng của em. Chờ thêm một chút đi, chú ý di động của em.”

Phương Dĩ có thể chờ, Đại Phương lại không thể chờ. Cô tới thành phố Nam Giang chủ yếu là đến thăm Phương Dĩ. Gần cuối năm, trong nhà còn rất nhiều chuyện vặt phải xử lý, Bong Bóng cũng không thể cứ xin nghỉ ở nhà trẻ, mặc dù lúc cô xin nghỉ cho Bong Bóng, rõ ràng nhìn ra giáo viên nhà trẻ mở cờ trong bụng.

Phương Dĩ ngắt lời Đại Phương: “Giáo viên mở cờ trong bụng?”

Đại Phương nhớ lại: “Lúc đó chị có một loại dáng vẻ, giáo viên chỉ tiếc không thể kéo tay chị đội ơn cảm tạ.”

Phương Dĩ nheo mắt nhìn về phía Bong Bóng ngồi một bên tách đầu ngón chân đếm, nói: “Có ý gì? Bong Bóng của chúng ta ngoan như vậy, giáo viên còn ghét bỏ?”

Bong Bóng nghe thấy tên mình, dành thời gian nói: “Đúng đó đúng đó!”

Đại Phương nói: “Thực ra là vì Bong Bóng như hợp lại với em lúc nhỏ, em mới cảm thấy nó ngoan nhỉ?”

Phương Dĩ phủ nhận: “Tuyệt đối không có chuyện này!”

Ba vị nữ sĩ ở trên lầu cắn hạt dưa nói chuyện phiếm, đầu bếp Chu Tiêu ở trong nhà chuẩn bị cơm tối. Cơm tối anh định ăn cơm Tây, còn muốn chuẩn bị xà lách và khoai tây chiên. Tên Lửa tuân mệnh mua một đống đồ gia vị tới, sau khi bỏ vào bếp nói: “Ông chủ, anh đây là muốn thay đổi triệt để?”

Chu Tiêu nói: “Ngữ văn của cậu là học với huấn luyện viên đấu vật?”

Tên Lửa lấy một củ cà rốt, dùng nước máy rửa một chút liền bắt đầu ăn, tiếng nhai rột rột, nói: “Huấn luyện viên đấu vật của em trước đây chính là người từng đoạt chức vô địch cuộc thi đấu, nhưng tiếc là em không thừa kế được y bát (1) của ông ấy.”

(1) Y bát: áo cà sa và cái bát của thầy tu (vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng … truyền lại cho đời sau)

“Tương lai đồ đệ của cậu có thể thừa kế y bát của cậu. Hình xăm gì trên cánh tay đây?”

Tên Lửa quơ quơ cánh tay: “Hảo hán không kể những chuyện dũng cảm mình đã làm, đã nói bao nhiêu lần khi đó em là tuổi trẻ dốt nát.”

Chu Tiêu chuẩn bị vật liệu, trở lại chuyện chính: “Hôm nay có thu hoạch không?”

“Sáng sớm em đi theo sau Đại Phương, đi loanh quanh gần Âu Hải, còn đi qua bãi đậu xe, thời gian cô ấy uống cà phê em đang châm chọc…”

Chu Tiêu ngắt lời anh ta: “Đàn ông nói nhảm nhiều như vậy?”

“Cả ngày hôm nay không nói chuyện, anh để em nói đôi câu đi. Đến tận lúc cô ấy uống cà phê xong, vẫn không có bất kì khác thường nào. Nhưng sau khi cô ấy đi, Quản lý Tưởng vào tiệm cà phê.”

Chu Tiêu dừng động tác trên tay: “Tưởng Dư Phi?”

Tên Lửa gật đầu, Chu Tiêu nói: “Tôi biết rồi.”

Lúc di động của Phương Dĩ reo, cô đang tắm trăng ở sân sau.

Chỉ trách tài nấu nướng của Chu Tiêu càng ngày càng tinh xảo, ngay cả Đại Phương cũng khen không ngớt, dùng cơm xong, trừ Chu Tiêu ra thì dạ dày của người khác đều no căng. Đại Phương lên lầu dọn dẹp vệ sinh để tiêu hóa, Bong Bóng ưỡn cái bụng căng tròn tiếp tục gặm khoai tây chiên, miệng đầy sốt cà chua, nói với Phương Dĩ: “Dì ơi, dì ăn không?” Hỏi xong trực tiếp nhét khoai tây chiên vào miệng mình.

Phương Dĩ đang đi từ từ trên máy chạy bộ, nói: “Cẩn thận cháu biến thành người béo, béo thành Michelin (2)!”

Bong Bóng nghe không hiểu, Phương Dĩ lại nói: “Béo thành củ sen, từng đốt một, lần sau trong nhà không có đồ ăn, lấy cháu để ăn với cơm!”

Bong Bóng nhào tới Chu Tiêu đang nằm trên ghế mây uống rượu vang đỏ, kêu: “Chú Chu Tiêu, cháu không sợ béo thành củ sen, còn khoai tây chiên không ạ?”

Chu Tiêu giơ ly rượu vang đỏ lên cao, may là rượu không hắt ra ngoài, nói: “Khoai tây chiên? Có rất nhiều khoai tây chiên, cháu còn muốn ăn?”

Bong Bóng lặng lẽ lau sốt cà chua trên tay lên quần áo Chu Tiêu, nói: “Cháu vẫn muốn ăn!”

Chu Tiêu xách bàn tay nhỏ của cô bé lên: “Muốn ăn thì có thể ăn, gọi dễ nghe chút để nghe thử.”

Bong Bóng nghiêng đầu không hiểu, Chu Tiêu nói: “Gọi chú một tiếng.”

“Chú Chu Tiêu!”

“Không đúng, cháu gọi Tiểu Phương là gì?”

“Dì!”

Chu Tiêu nói: “Cho nên cháu nên gọi chú là gì?”

Bong Bóng lanh trí hơn người: “Dượng!”

Chu Tiêu cười nói: “Ngoan quá!” Lại nói với Phương Dĩ, “Dì của Bong Bóng, tới đây cho dượng của Bong Bóng ôm một cái!”

Phương Dĩ xông tới, nhéo tai Chu Tiêu: “Anh đang nói vớ vẩn gì trước mặt trẻ con đó? Có ai dạy trẻ con như anh không!”

Chu Tiêu “ôi ôi” kêu đau, nắm lấy tay Phương Dĩ hôn một cái, cười đùa cợt nhả nói: “Bong Bóng hiểu chuyện nhất, đúng không Bong Bóng?”

“Đúng đó đúng đó. Dượng ơi, khoai tây chiên của cháu đâu?”

Năm phút sau, Bong Bóng thành công ăn khoai tây chiên. Hai vị nữ sĩ nằm trên ghế mây tắm trăng, không có ghế mây dư, Chu Tiêu chỉ có thể chen với Phương Dĩ, nói: “Thời tiết lạnh như vậy, hai chúng ta dựa chung có thể tránh cảm lạnh!”

Phương Dĩ nói: “Nhanh đi ôm Bong Bóng, nếu nó cảm lạnh thì nguy đó.”

“Quạt thổi hơi ấm đối diện nó kìa!” Chu Tiêu thành công chen vào ghế mây, nửa bên mông Phương Dĩ bật lên, chỉ có thể dựa vào Chu Tiêu ngồi. Hai người nhỏ giọng nói chuyện phiếm, lúc này chuông điện thoại di động vang lên.

Phương Dĩ căng thẳng trong lòng, lấy di động nút bấm kiểu cũ ra. Cái máy này mua tạm ngày hôm qua, số chưa đăng kí tên thật, yên lặng nằm một ngày một đêm, bây giờ đột nhiên có điện thoại gọi tới. Phương Dĩ và Chu Tiêu nhìn nhau, đứng dậy đi vào nhà nhận điện thoại, im lặng chờ đầu bên kia mở miệng trước.

Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại nói: “Lý Trân Trân à?”

Phương Dĩ không khỏi cứng đờ, tai hơi ầm vang đau nhói, đầu bên kia nói thêm một lần: “Lý Trân Trân? A lô?”

Phương Dĩ che miệng, đè thấp, cố hết sức thay đổi giọng mình, nói: “Gọi lộn số rồi.”

“Cô không phải Lý Trân Trân? Số này của tôi không sai, cô là ai?”

“Tôi họ Thẩm.”

Đầu bên kia trầm mặc chốc lát, mới nói: “Xin lỗi, tôi gọi lộn số.” Điện thoại lập tức cúp máy.

Phương Dĩ ngây ngẩn nhìn chằm chằm màn hình di động đã tối lại, cho đến khi trước mặt có bóng mờ, cô mới lấy lại tinh thần, nói: “Em nghe ra giọng anh ấy, là Tưởng Dư Phi.”

Chu Tiêu ngồi lên giường: “Tưởng Dư Phi cố ý lấy tờ giấy trong tiệm cà phê?”

Phương Dĩ gật đầu, không thể tưởng tượng nổi nói: “Vô lý, Tưởng Dư Phi không thể nào biết mẹ em. Anh ấy chỉ lớn hơn em ba tuổi, mười năm trước anh ấy học cấp Hai, năm năm trước anh ấy vẫn đang học đại học.”

“Đi học ở ngoài cũng không ảnh hưởng việc cậu ta về thành phố Nam Giang dịp lễ tết.”

Phương Dĩ nhìn về phía Chu Tiêu: “Anh nói, năm năm trước anh ấy từng gặp mẹ em? Nếu anh ấy từng gặp mẹ em, vậy đại diện điều gì? Bố anh ấy là thành viên Hội đồng quản trị của Âu Hải…” Dừng một chút, Phương Dĩ nói, “Em từng nghe Âu Duy Diệu nói, thành viên Hội đồng quản trị Tưởng từng là Giám đốc tài chính của Âu Hải, sau đó ông ấy mới gia nhập Hội đồng quản trị!”

Người chết năm đó là Quản lý tài chính của tập đoàn Âu Hải, Giám đốc tài chính đương nhiệm của tập đoàn Âu Hải, chính là Tưởng Quốc Dân!

(2) Michelin


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.