Người Tới Không Tốt

Chương 38: Phương Dĩ bị bệnh



Người tới không tốt March 28, 2015 Comments: 2

Thời tiết đã trở lạnh, mùa thu còn chưa lĩnh hội kĩ càng, mùa đông đã sớm bất tri bất giác phủ xuống, nhiệt độ buổi tối gần không độ. Phương Dĩ ngủ một đêm ngoài trời, tự cho là có lò sưởi Chu Tiêu gần người, nhất định bình an vô sự. Ai ngờ cô vẫn bị bệnh, xem xong một bộ phim về, cô bắt đầu ho. Chu Tiêu sờ trán cô một chút, nói: “Hơi sốt.”

Phương Dĩ không hề để ý, cô ăn bắp rang còn dư lúc xem phim: “Không sao, em về uống hai ấm nước nóng là khỏe thôi.”

Chu Tiêu cướp bắp rang: “Ho không thể ăn cái này.” Nói xong ngửa đầu, đổ hết bắp rang vào miệng mình.

Phương Dĩ kinh ngạc: “Anh cướp đồ ăn của em!”

“Có giỏi thì em cướp lại từ miệng anh.”

Phương Dĩ không có bắp rang để ăn, ngay cả hạt dưa trong nhà cũng bị Chu Tiêu tịch thu. Cô ho không ngừng: “Em phải truyền cảm cúm qua cho anh!”

Chu Tiêu tập thể dục quanh năm, thân thể cường tráng, mười năm không bị bệnh. Anh chế nhạo: “Có tin anh hôn em cả đêm, hôm sau vẫn không sao không?”

Phương Dĩ vừa ho vừa chỉ anh: “Sắc… khụ khụ… Sắc lang!”

Chu Tiêu lấy tay che mặt cô, đẩy cô về phía phòng ngủ: “Cách xa anh một chút, ngủ đàng hoàng!”

Trời còn chưa tối, Phương Dĩ hoàn toàn không ngủ được, không ngừng ho, đầu lại hơi choáng, nghe thấy nhà bếp truyền tới âm thanh, cô kêu: “Chu Tiêu… Chu Tiêu…”

Chu Tiêu xách hai bình thủy đi tới, nói: “Hôm nay uống hết hai bình này.”

“Nhiều quá!”

“Là tự em nói uống ‘hai ấm nước’ là khỏe thôi.”

Phương Dĩ nhớ lại chốc lát, chết không thừa nhận: “Không nhớ. Em muốn ăn tôm hùm đất cay.”

Chu Tiêu phớt lờ lời cô, rót nước nóng vào ly, thổi một chút, anh không nói câu nào đưa ly cho Phương Dĩ. Phương Dĩ hất đầu, Chu Tiêu nói: “Em muốn tự uống hay anh tới đổ?”

Phương Dĩ cứng cổ, nói như chịu chết: “Anh tới đổ!”

Chu Tiêu dở khóc dở cười, đỡ cô dậy, dỗ cô uống xong ba ly nước ấm, Phương Dĩ mới cảm thấy khá hơn một chút, mê man ngủ mất.

Ngủ không bao lâu, Phương Dĩ khó chịu tỉnh lại, mơ mơ màng màng kêu: “Chị… Chị…” Lại kêu, “Chu Tiêu…”

Chu Tiêu ở trần đi tới, nước trên người còn chưa lau khô, trán còn có bọt dầu gội đầu, “Sao vậy?”

Phương Dĩ híp mắt quan sát anh, nắm chăn xấu hổ nói: “Tắm hả?”

Chu Tiêu bị dáng vẻ này của cô chọc cười, đi tới bên mép giường cúi người xuống, gãi gãi má cô, cười nói: “Em muốn tắm không, anh giúp em?”

“Anh muốn làm chuyện xấu.”

“Chuyện xấu gì? Anh không biết, em nói cho anh biết.”

Phương Dĩ vùi trong gối ho: “Chu Tiêu, em khó chịu.”

Chu Tiêu sờ trán cô, nhíu mày: “Sốt rồi, anh đưa em đi bệnh viện.” Phương Dĩ lại không muốn, nằm ỳ trên giường không chịu đi. Cô tin sức khỏe của mình, ngủ một giấc nhất định có thể bình phục, sai Chu Tiêu rót thêm nước cho cô. Chu Tiêu cho cô uống một ly xong, mặc quần áo vào nói: “Anh đi mua nhiệt kế, em ngủ tiếp đi.”

Chu Tiêu chưa từng bị bệnh, đương nhiên không biết chỗ nào gần đây có hiệu thuốc, có điều đối diện chính là tiểu khu lớn, chỗ có nhiều dân cư như vậy không có lý nào không có người mở hiệu thuốc. Vì vậy Chu Tiêu lập tức lái xe tới, tìm dọc đường mười phút, cuối cùng bị anh tìm được. Nhưng hiệu thuốc này lại đóng cửa, vừa hỏi mới biết hiệu thuốc sửa sang, thứ Hai mới mở lại.

Chu Tiêu đành phải tìm chỗ khác, giữa đường nhận được điện thoại Phương Dĩ mơ mơ màng màng gọi tới, anh dỗ: “Ngoan ngoãn ngủ, anh về ngay lập tức.”

Phương Dĩ nói: “Giúp em đóng gói một phần tôm hùm đất cay.”

Chu Tiêu tức giận nói: “Tạm biệt!”

Cuối cùng Chu Tiêu tìm được hiệu thuốc thứ hai. Chu Tiêu đậu xe xong đi vào trong, đột nhiên nghe thấy có người gọi anh: “Chu Tiêu?”

Anh nghe tiếng quay đầu lại, lại thấy Âu Duy Diệu cả người nhếch nhác chật vật đứng ở đó, áo khoác trắng đều là bụi, trên mặt cũng có vết bẩn, đi khập khiễng. Chu Tiêu gật đầu một cách tùy ý, đi thẳng vào hiệu thuốc, mua một cái nhiệt kế và vài hộp thuốc cảm, suy nghĩ một chút, hỏi nhân viên cửa hàng: “Ho thì nên uống thuốc gì?”

Nhân viên cửa hàng lấy vài nhãn hiệu xi-rô trị ho ra, Chu Tiêu dứt khoát mua hết, gọi điện thoại báo cho Phương Dĩ biết: “Anh mua rất nhiều thuốc, em không chết đói. À, còn có xi-rô trị ho, em cũng không chết khát. Di động sắp hết pin, anh về nhanh thôi.”

Trước quầy hàng bên kia, Âu Duy Diệu mua thuốc nước và tăm bông xong, nhân viên cửa hàng đề nghị với cô: “Cô ơi, tôi thấy cô ngã không nhẹ, tốt nhất thì đến bệnh viện một chút, tôi lo cô bị gãy xương.”

Âu Duy Diệu luôn nhìn Chu Tiêu, thấy Chu Tiêu không biết đang gọi điện thoại với ai, nhếch miệng lên đầy đanh đá. Cô cầm lấy thuốc, nói: “Không cần, cảm ơn.” Vô thức đi theo Chu Tiêu ra khỏi hiệu thuốc, nói sau lưng anh: “Chu Tiêu, anh bị cảm à?”

Chu Tiêu nói cho có lệ: “Không có.”

“Vậy là Phương Dĩ bị cảm?” Âu Duy Diệu thấy Chu Tiêu không dừng bước, tiến lên chặn đường anh, “Có phải Phương Dĩ bị bệnh không? Tôi muốn đi thăm cô ấy một chút.”

Chu Tiêu như cười như không: “Ồ?”

Âu Duy Diệu mím mím môi: “Mấy ngày nay tôi vẫn không có cơ hội gặp Phương Dĩ. Tôi biết cô ấy có chút hiểu lầm tôi, tôi muốn giải thích với cô ấy.”

“Tôi nghĩ không cần thiết.”

“Chu Tiêu, vậy tôi muốn làm phiền anh nhắn cho cô ấy giúp tôi. Tôi thừa nhận hôm đó tôi đã động tay chân vào phương án cô ấy viết, tôi không muốn cô ấy ở lại Âu Hải.”

Chu Tiêu không ngờ Âu Duy Diệu thẳng thắn như vậy, không khỏi làm anh nổi lên lòng hiếu kì, rửa tai lắng nghe. Âu Duy Diệu nghiêm mặt nói: “Tôi với Dư Phi là thanh mai trúc mã, lúc trung học tôi ra nước ngoài, năm nay mới về. Tôi ở cùng anh ấy nửa năm, tình cảm vẫn luôn rất tốt. Tôi tưởng anh ấy rất yêu tôi, thì ra không phải. Sau khi gặp Phương Dĩ, tôi biết không phải. Sự quan tâm anh ấy dành cho Phương Dĩ, cái loại tỉ mỉ chu đáo đó, từ trước đến nay tôi chưa từng nhận được. Ánh mắt anh ấy nhìn Phương Dĩ, tôi cũng chưa từng thấy qua. Anh ấy có thể nhớ kĩ món Phương Dĩ thích ăn, tôm hùm, cá, chân gà, nhưng anh ấy không bao giờ biết tôi thích ăn cái gì. Lần đầu tiên tôi nếm được mùi vị ghen tị, tôi muốn Phương Dĩ có thể lập tức biến mất khỏi Âu Hải. Công việc tìm ở đâu chẳng được, tại sao cô ấy nhất định phải ở lại Âu Hải chứ?”

Chu Tiêu nói: “Cô Âu, Phương Dĩ là bạn gái của tôi.”

“Vậy thì sao?” Âu Duy Diệu nói, “Cảm nhận của tôi, tôi tin anh có thể hiểu. Anh cũng không thích Phương Dĩ và Dư Phi thường xuyên gặp nhau, chúng ta đều là người như nhau. Chu Tiêu, tôi chưa từng nghĩ bản thân sẽ làm ra chuyện như vậy, tôi biết Phương Dĩ rất vô tội, nhưng tôi không khống chế được. Trước đó, tôi thật lòng xem Phương Dĩ là bạn, chưa từng nghĩ tới việc phải hại cô ấy. Phiền anh giúp tôi chuyển lời tới cô ấy một tiếng, tôi rất xin lỗi. Hôm nay tôi cãi nhau với Dư Phi, chạy đến đây ngã nhào một cái, dường như ngã thức tỉnh bản thân. Tất cả những chuyện này không liên quan đến Phương Dĩ, tôi sẽ xử lý thích đáng chuyện giữa tôi và Dư Phi, sẽ không liên lụy đến người khác nữa.”

Chu Tiêu sợ Phương Dĩ chờ sốt ruột, lại nói qua loa: “Tôi sẽ chuyển lời cho cô ấy.”

Âu Duy Diệu đột nhiên lại nói: “Chu Tiêu, anh có thể… cho tôi mượn một trăm đồng không? Vừa rồi tôi mua thuốc mới phát hiện trên người không có tiền dư, cũng không biết ở đây là đâu, tôi muốn đón xe về.”

Chu Tiêu trực tiếp ném một trăm đồng cho cô, cũng không quay đầu lại liền lên xe đi. Âu Duy Diệu kêu lớn: “Tôi sẽ trả lại anh. Cảm ơn!”

Chu Tiêu mua thuốc cả buổi, Phương Dĩ mắc tiểu, bò đến toilet đi tiểu về, cảm thấy phòng vừa chán vừa nóng, thế là chạy đến ban công hít thở không khí một chút. Đang lúc ngẩn ngơ thấy bên ngoài cổng nhỏ sân sau có người, cô mở to hai mắt nhìn kĩ, la lên: “Này, sao anh lại tới!”

Đồng Lập Đông nghe thấy tiếng, lùi lại vài bước ngẩng đầu nhìn, giơ giơ chai rượu vang đỏ trong tay lên, nói: “Mang đồ tốt cho Chu Tiêu. Cậu ta đâu, sao tắt điện thoại?”

Phương Dĩ khom người treo trên lan can: “Anh ấy ra ngoài mua thuốc, điện thoại hết pin.”

“Cô xuống đây mở cửa giúp tôi.”

“Không được, tôi bị bệnh.”

Đồng Lập Đông nghe ra giọng cô khàn, cười nói: “Không phải mắc cúm gia cầm chứ? Mau mở cửa giúp tôi.”

Lúc Chu Tiêu về, chỉ thấy Phương Dĩ sắc mặt ửng đỏ, đứng trên ban công giằng co với người khác. Anh đến gần nhìn, cười chỉ chỉ: “Đi cửa trước, tôi xuống lầu mở cho cậu.”

Đồng Lập Đông vòng một vòng mới vào nhà, vẻ mặt không vui: “Cô ấy bị bệnh gì? Bị bệnh mà còn có tinh thần như vậy?”

“Dù sao cũng không phải bệnh tâm thần.”

Trong phòng, Phương Dĩ yếu ớt la: “Chu Tiêu, anh mới bệnh tâm thần!”

Chu Tiêu phục vụ Phương Dĩ uống thuốc xong, dùng môi thử trán cô một chút, “Toàn mồ hôi. Đừng vén chăn, ngủ một giấc.”

Phương Dĩ khó chịu đến chảy nước mắt, môi nứt nẻ, cổ họng khô khốc, người lúc lạnh lúc nóng. Đồng Lập Đông ở ngoài phòng ngủ nói: “Tôi vẫn thấy đưa cô ấy đi bệnh viện thì tốt hơn. Cảm cúm phát sốt có thể lớn có thể nhỏ.”

Chu Tiêu rút nhiệt kế ra, vừa nhìn số độ, anh cũng bất chấp Phương Dĩ tình nguyện hay không, ôm cô lên trực tiếp ra ngoài, kêu Đồng Lập Đông: “Lấy áo khoác giúp Phương Dĩ.”

Buổi tối đăng kí khám gấp, bác sĩ khám cho Phương Dĩ, lại bảo cô đi làm vài xét nghiệm, hỏi: “Gần đây cô có từng tiếp xúc với gia cầm sống không?”

Phương Dĩ mơ mơ màng màng, trong lòng Chu Tiêu lộp bộp một cái, trả lời thay cô: “Có, là cúm gia cầm?”

Bác sĩ nói: “Không không không. Trước anh vừa mới có một bệnh nhân được đưa tới, chẩn đoán chính xác là cúm gia cầm, cho nên tôi hỏi thêm một câu. Chuyện của cô ấy còn cần quan sát thêm, trước hết để cô ấy nhập viện.”

Phương Dĩ vào bệnh viện, nhiệt độ 39,5 độ, sốt đến mơ mơ màng màng, nói: “Em có năm mươi ngàn đồng, là tiền bà ngoại em để lại cho em. Em chưa đụng tới một xu, không nỡ xài, sổ tiết kiệm vẫn là tên bà ngoại nên không thể lấy ra. Em giữ sổ tiết kiệm rất tốt, em để nó trong ngăn kéo bàn của em, khóa lại rồi, bên trong còn có một đôi vòng tay vàng, là em dùng tiền lì xì làm cho Bong Bóng.”

Chu Tiêu hỏi: “Ở trong nhà bên đó?”

Phương Dĩ gật gật đầu, nói tiếp: “Em nhớ mẹ. Mẹ em tên Thẩm Chiêu Hoa, năm nay năm mươi tuổi. Em chưa từng thấy qua dáng vẻ của bà ấy sau bốn mươi tuổi. Em không biết dáng dấp bà ấy ra sao. Em muốn gặp bà ấy… Chu Tiêu, em nhớ mẹ.”

Chu Tiêu kề mặt cô: “Hết bệnh rồi dẫn em đi tìm mẹ.”

“Em không muốn mang tiếc nuối rời đi, em muốn biết tất cả mọi chuyện. Chu Tiêu, anh bao nhiêu tuổi, sinh nhật lúc nào, có bao nhiêu tài sản?”

Chu Tiêu không thể nhịn được nữa: “Sao em lải nhải thế!” Sau đó hôn môi cô, dịu dàng nói, “Yên tâm, tai họa lưu lại ngàn năm.”

Phương Dĩ mờ mịt, mơ hồ nói: “Anh sẽ bị lây cúm gia cầm.”

“Không sao, anh cùng em.”

Phương Dĩ không có sức nói tiếp, nén nước mắt mê man ngủ thiếp đi.

Chu Tiêu chịu đựng đến khi trời sáng, tìm được một hộ lý chăm sóc Phương Dĩ mới rời khỏi bệnh viện, sau khi về xếp vài bộ quần áo cho Phương Dĩ, lại gọi điện thoại cho người làm theo giờ, bảo bà ấy chuẩn bị một chút thức ăn cho người bệnh. Suy nghĩ một chút, anh đi tới sân sau lầu dưới, nhìn chằm chằm con gà mái kia.

Dường như gà mái nhận ra ánh mắt khác thường của Chu Tiêu, hốt hoảng nhảy lung tung trong sân. Con vịt kia cũng bất an, trốn trong góc không nhúc nhích. Chu Tiêu đi tới, bắt gà mái nhảy tán loạn lại, xách cổ nó đi vào trong nhà, đúng lúc người làm theo giờ chạy tới, nói: “Anh Chu, ngoài cửa có cô kia nói… Á!” Thấy gà mái bị nắm trong tay, người làm theo giờ la lên thảnh tiếng.

Chu Tiêu nhìn về phía cửa, vừa vặn thấy Âu Duy Diệu đứng ở đó, nhìn anh rồi lại nhìn con gà kia, rất lâu mới phản ứng được, nói: “Xin lỗi, tôi chưa báo trước đã tới. Tôi nghe nói công ty anh ở đây, đúng lúc đi qua, muốn nhân tiện đến trả tiền.”

Chu Tiêu làm như không thấy cô ta, nói với người làm theo giờ: “Lấy dao!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.