Người Tới Không Tốt

Chương 27: Tìm được việc làm



Người tới không tốt March 18, 2015 Leave a comment

Lúc Phương Dĩ nhận được điện thoại của phòng Nhân sự tập đoàn Âu Hải gọi tới, cô đang chán muốn chết ngồi trong công ty Chu Tiêu, xem Bong Bóng quấn lấy Tên Lửa chơi đùa.

Đại Phương ra ngoài mua thức ăn, định về hầm canh gà bồi bổ cho Phương Dĩ một chút. Phương Dĩ bảo cô ấy nhân tiện mua thêm chút quà vặt mì ăn liền, Đại Phương từ chối thẳng thừng: “Đừng mơ tưởng, muốn ăn tự dùng tiền mua.”

Phương Dĩ nâng má nói với Bong Bóng: “Bảo bối, cháu nói với mẹ cháu muốn ăn khoai tây chiên được không?”

Bong Bóng bóp bắp thịt trên cánh tay Tên Lửa, nói: “Không thể. Dì gọi cháu là ‘bảo bối’ cũng vô dụng, mẹ nói cháu không được phép ăn khoai tây chiên!”

Phương Dĩ nói: “Chuyện tối qua cháu tè dầm dì còn chưa tính sổ với cháu!”

Bong Bóng cứng đờ. Tên Lửa chỉ vào cô bé cười lớn: “Cháu tè dầm, ha ha ha ha!”

Bong Bóng bĩu môi, vẻ mặt ai oán nhìn về phía Phương Dĩ: “Cháu là người bạn nhỏ, cháu có thể tè dầm!”

Phương Dĩ cười khẩy: “Cháu gần năm tuổi rồi còn tè dầm, có mất mặt không!”

Bong Bóng thở phì phì: “Dì còn chơi hôn hôn với chú, dì… A, ăn ngon.”

Chu Tiêu không biết chui từ đâu ra, nhét một viên kẹo dẻo vào miệng Bong Bóng. Sự chú ý của Bong Bóng bị thu hút thành công, mong chờ nhìn chằm chằm một bịch toàn kẹo dẻo trong tay Chu Tiêu. Chu Tiêu giơ kẹo lên quơ quơ trước mặt cô bé: “Muốn ăn?”

“Muốn!” Phương Dĩ đoạt lấy kẹo dẻo, cầm một viên bỏ vào miệng. Bong Bóng kêu gào ầm ĩ giành với cô. Đúng lúc này, chuông điện thoại di động của Phương Dĩ đột nhiên vang lên. Cô buông kẹo dẻo ra, nghe xong vài câu thì hớn hở ra mặt: “Có thật không? Cảm ơn! Thứ Hai báo cáo? Được, cảm ơn cô!”

Cúp điện thoại, Phương Dĩ còn chưa mở miệng, Chu Tiêu đã hỏi: “Tìm được việc rồi?”

Phương Dĩ hưng phấn: “Đúng! Anh đoán thử xem tôi được công ty nào nhận?”

Chu Tiêu khinh thường: “Âu Hải.”

Phương Dĩ khen anh: “Cái này cũng có thể đoán được!”

“Âm lượng điện thoại của em nhét vào điện thoại cho người già.”

Phương Dĩ không so đo với anh, vui sướng tìm được việc có thể xóa đi tất cả chuyện không vui.

Đại Phương mua thức ăn về, Phương Dĩ nói cho cô ấy biết chuyện mình được tập đoàn Âu Hải tuyển dụng. Đại Phương suy nghĩ một chút: “Âu Hải? Chị từng nghe nói qua. Trước đây công ty chi nhánh của Âu Hải có một số chuyện pháp lý chính là do anh rể em xử lý. Tập đoàn Âu Hải rất lớn.”

Phương Dĩ gật đầu mạnh: “Đúng, ngay cả bà nội trợ như chị cũng biết, tập đoàn Âu Hải thực sự rất lớn!”

Đại Phương lại nói: “Hình như chị nhớ khoảng thời gian đầu năm Tưởng Dư Phi thực tập ở công ty chi nhánh của Âu Hải, bây giờ điều tới thành phố Nam Giang, không phải chính là trụ sở chính của tập đoàn Âu Hải? Em…”

“Chị, chị đừng suy nghĩ lung tung. Công việc làm đầu, chị cũng biết lúc em đi học có thành tích không tốt, có thể vào Âu Hải không hề dễ. Tuy chức vụ nhỏ, nhưng tương lai cũng có không gian thăng chức, hơn nữa phúc lợi của Âu Hải tốt, năm loại bảo hiểm xã hội và một quỹ nhà ở cộng thêm các loại trợ cấp, kì hạn thực tập chỉ cần một tháng!”

Bong Bóng cầm một viên kẹo dẻo, vừa cắn vừa đứng bên chân hai người ngẩng đầu nhìn, hỏi: “Dì không về nhà cùng cháu với mẹ sao?”

Phương Dĩ cúi đầu liếc nhìn Bong Bóng, lại chuyển tầm mắt về trên người Đại Phương. Đại Phương đuổi cô ra khỏi bếp: “Chị nấu ăn trước, em dẫn Bong Bóng đi chơi một lát đi.”

Buổi tối Đại Phương dỗ Bong Bóng ngủ, tìm Phương Dĩ ra ban công nói chuyện phiếm.

Trăng sáng sao thưa, buổi tối vào thu lộ ra hơi lạnh nhè nhẹ, Đại Phương nói: “Chị hỏi qua anh rể em, anh rể em tán thành việc em ở lại. Dù sao có thể vào tập đoàn Âu Hải không dễ, em cũng không phải là người mặc cho người khác định đoạt.”

Phương Dĩ nói: “Vậy còn chị?”

“Chị? Anh rể em cũng nói vậy rồi, chị còn có thể nói thế nào?”

Phương Dĩ cười: “Chị cũng nên có chủ kiến của mình. Anh rể kêu chị giả bệnh thì chị giả bệnh, anh rể tán thành việc em ở lại, chị mới đồng ý, mọi chuyện của chị xoay quanh anh rể. Sau này anh rể không thể cho chị chỗ dựa, chị làm thế nào?”

“Em nói gì đó!”

“Em trình bày sự thật nói đạo lý.” Phương Dĩ nghiêm mặt, “Lúc chị học lớp mười một đã mười bảy, mười tám tuổi, không còn nhỏ, bị người khác bắt nạt lại không dám đánh trả. Mấy hôm trước gặp phải Triệu Bình, chị lại còn có thể ôn hòa nhã nhặn nói chuyện phiếm với anh ta. Nói dễ nghe thì cái này gọi là lấy đức báo oán, nói khó nghe thì là bánh bao. Bây giờ em rời khỏi nhà, không thể ở bên cạnh chị chăm sóc chị, chị bị người khác bắt nạt thì làm thế nào?”

Phương Dĩ đang lo lắng cho cô, Đại Phương vui mừng nói: “Chị sẽ gọi điện cho em, em lại về trút giận giúp chị!”

Phương Dĩ hớn hở mặt mày, Đại Phương lại nói: “Em đừng lo cho chị, chăm sóc em tốt đi. Lần này chị đồng ý cho em ở lại, cũng là vì nghĩ cho tương lai của em. Chị vẫn không hi vọng em tìm người phụ nữ đó, nhưng em đã lớn, chị không thể can thiệp quá nhiều vào em, phải làm thế nào là chuyện của bản thân em. Ngày mốt chị với Bong Bong sẽ về, sau khi bọn chị đi rồi, em ở đây một mình phải chú ý an toàn hơn, nếu cảm thấy mệt mỏi, cứ về nhà bất cứ lúc nào, biết không?”

Phương Dĩ xúc động, có kích thích nước mắt phấn khích tràn đầy. Loại kích thích này lại biến mất vào hai ngày sau. Sau hai ngày Đại Phương lên đường đến sân bay, Phương Dĩ nắm tay cô ấy nói: “Chị, tiền sinh hoạt…”

Đại Phương nói: “Ồ, không phải chị nói rồi sao? Em đã lớn rồi, chị không thể can thiệp vào em. Loại tiền sinh hoạt này, đương nhiên cũng là chuyện của em.”

Phương Dĩ kinh hoàng: “Chị, không thể như vậy! Em thực sự đã cùng đường, lãnh lương phải đợi một tháng, em sẽ chết đói ở đây đó!”

Đại Phương đẩy tay cô ra: “Chị kệ em. Bong Bóng, động tác nhanh lên chút!”

Bong Bóng mới vừa đi chào tạm biệt Chu Tiêu, sau khi nghe thấy tiếng lập tức chạy tới. Trên cánh tay sạch sẽ ban đầu, một trái một phải có thêm hai bức vẽ SpongeBob. Cô bé vô cùng vui vẻ cho Phương Dĩ một nụ hôn tạm biệt: “Bye bye dì, bye bye dượng!”

Phương Dĩ quay đầu theo tầm mắt Bong Bóng, vừa vặn thấy Chu Tiêu dựa ở cửa công ty, thờ ơ vẫy vẫy tay với Bong Bóng. Phương Dĩ không thể tưởng tượng nổi: “Dượng?”

Chu Tiêu nhìn về phía cô: “Đừng gọi mò vai vế lung tung!”

Đại Phương và Bong Bóng đi rồi, trong nhà lập tức trở nên vắng vẻ ảm đạm. Phương Dĩ hơi không quen, tắm xong đẩy cửa phòng ngủ phụ ra, thấy bên trong không có một bóng người, đột nhiên có một loại kích động bất chấp tất cả về nhà. Đang trong lúc thương cảm, đột nhiên nghe thấy Chu Tiêu la lớn ở trong sân: “Phương Dĩ, em xuống đây cho tôi!”

Phương Dĩ không hiểu ra sao chạy tới bên cửa sổ, kinh hãi thấy Chu Tiêu giơ một cái quần lót lên cao, không dám tin: “Sắc lang!”

Chu Tiêu nghiến răng: “Xuống đây!”

Phương Dĩ cấp tốc xuống lầu, chạy đến nhà Chu Tiêu, đang định chất vấn anh trộm quần lót của cô lúc nào, định thần nhìn lại, mới phát hiện cái quần lót này nhỏ và xinh xắn, màu trắng gạo, sau mông là hình SpongeBob, hai cái răng cửa của SpongeBob còn là hình 3D. Phương Dĩ nắm chặt răng cửa lớn cười ầm: “Đây là quần lót Bong Bóng thay ra hôm tè dầm, ha ha ha!” Nhất định là sau đó bị gió thổi bay, còn cô và Đại Phương hoàn toàn không nhớ cái này, không ngờ lại thổi tới bên phía Chu Tiêu.

Sắc mặt Chu Tiêu khó coi: “Lấy đi!”

Phương Dĩ cười hì hì nói: “Đừng vội!”

Cô chạy vào sân bắt lấy gà mái già, mặc quần lót vào mông nó, lại giơ di động lên cao chụp một tấm hình, gửi tin nhắn thoại: “Bong Bóng, quần lót của cháu bị gà mái trộm mặc rồi!”

Không bao lâu liền nhận được tin trả lời, Bong Bóng sốt ruột: “Gà mái gà mái, quần quần của cháu, sao nó có thể mặc quần quần của cháu!”

Lúc Phương Dĩ trêu chọc Bong Bóng, Chu Tiêu đang nằm trên ghế dựa xem kịch vui, thấy con gà mái già kia mặc quần lót SpongeBob, anh không nhìn thẳng nổi phải quay đầu. Cuối cùng Phương Dĩ đùa giỡn Bong Bóng đủ hài lòng, chạy tới bên cạnh Chu Tiêu ngồi xuống, cười nói: “Bong Bóng nói lần sau nó mang thêm vài cái quần lót để thay giặt cho gà mái!”

Chu Tiêu lười biếng nói: “Em làm mấy chuyện nhàm chán này nữa, cẩn thận lại bị đau mắt hột.”

Phương Dĩ sờ sờ mắt, mắt đã sớm không còn sưng nữa, nhưng con ngươi vẫn hơi lạ, cái leo có thể khỏi hẳn rất nhanh, “Anh đã nhìn thấy quần lót của bé gái, cẩn thận lần sau đến phiên anh. Tôi vẫn chưa dùng hết thuốc nhỏ mắt, có thể bán giảm mười phần trăm cho anh.”

“Rốt cuộc em thiếu bao nhiêu tiền?”

“Anh không thiếu tiền thì trả tiền thuê nhà lại cho tôi!”

Chu Tiêu như cười như không: “Xem ra em hi vọng tôi ở chung với em?”

Phương Dĩ nói: “Anh đừng tự kỉ quá, tôi sợ ống nước ở đây của anh lại xảy ra vấn đề, đến lúc đó đừng hòng mượn dùng miễn phí toilet của tôi!”

“Em không cần nghĩ cho tôi như thế.” Chu Tiêu liếc cô một cái, “Chị em đồng ý việc em tìm mẹ em?”

Phương Dĩ nằm trên ghế, nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu nói: “Chị ấy không can thiệp vào tôi.” Lại hỏi, “Chưa từng nghe anh nhắc tới người nhà anh. Bong Bóng nói mẹ anh và ông ngoại bà ngoại của anh đều ở nước ngoài?”

“Sao, hỏi thăm chuyện nhà tôi?” Chu Tiêu nhếch môi, “Mẹ tôi vẫn luôn ở nước ngoài, ông ngoại bà ngoại nuôi tôi lớn, tôi tốt nghiệp đại học, mẹ tôi đón họ đi hưởng phúc.”

“Sao anh không đi?”

“Tôi kiếm nhiều tiền như vậy, tại sao phải đóng thuế cho nước khác?”

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, đề tài từ đóng thuế kéo tới quần lót trên người gà mái già, cuối cùng lại kéo đề tài về chuyện nhà. Chu Tiêu không bao giờ nhắc tới bố, Phương Dĩ hiểu rõ trong lòng cũng không hỏi, mỗi nhà có nỗi khó xử riêng.

Chu Tiêu lại hỏi: “Mấy công ty khác em phỏng vấn trước đó đều không qua?”

“Qua hai công ty.”

“Hai công ty?” Chu Tiêu nhìn về phía Phương Dĩ, “Vậy tại sao chọn Âu Hải?”

“Âu Hải có tiếng tăm mà. Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi anh sao biết Tưởng Dư Phi. Công ty cho vay nhỏ của anh lại quan hệ với tập đoàn Âu Hải?”

Chu Tiêu nói: “Chi bằng em nói rõ quan hệ giữa em và Tưởng Dư Phi trước.”

Phương Dĩ ngậm miệng. Chu Tiêu đi về nhà tìm đồ ăn, gà mái mặc quần lót nhảy tới nhảy lui, Phương Dĩ thấy tâm trạng vui vẻ. Một lúc sau, cô lấy di động, mở một tin nhắn ra. Thời gian nhận được tin nhắn là trước khi cô đến tập đoàn Âu Hải tiến hành buổi phỏng vấn thứ hai, nội dung tin nhắn này cô đã đọc qua rất nhiều lần.

Lúc bố Phương Chí Chiêu của Phương Dĩ thiếu nợ bỏ đi, Phương Dĩ mới sáu tuổi, không biết gì cả, cũng không có người sẽ nhắc tới Phương Chí Chiêu, dường như ông ấy bị mọi người quên lãng. Nhưng có một số người, nhất định sẽ không quên ông ấy, đó chính là chủ nợ cho Phương Chí Chiêu vay tiền.

Lần trước Phương Dĩ nói chuyện điện thoại với chú Khôn xong, lập tức nhờ bà con xa ở quê giúp đỡ hỏi thăm, cuối cùng thăm dò được từ miệng chủ nợ.

Trong tin nhắn nói: Năm đó bố cháu bỏ trốn, họ từng đuổi tới thành phố Nam Giang. Nghe nói bố cháu làm việc ở công ty giải trí Âu Thị.

Công ty giải trí Âu Thị —— tiền thân của tập đoàn Âu Hải.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.