“Lần sau gặp lại.” Giang Ly xoay người, bóng dáng mảnh khảnh nhanh chóng biến mất khỏi phòng, nụ cười trên mặt Tống Du cũng dần dần nhạt đi.
Nhưng khi anh nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ của phụ nữ trên bàn, không thể không mỉm cười một lần nữa.
…
Giang Ly vội vàng từ trong công ty luật chạy ra, chiếc xe quen thuộc đã đỗ trước cửa. Bước chân cô dừng lại, rồi lại bước nhanh về phía xe.
Hai tay Tiêu Nghiễn Chi cầm vô lăng, cửa sổ xe từ từ hạ xuống xuống từng chút một lộ ra sườn mặt trang nhiêm, tao nhã của hắn, giờ phút này đang lạnh nhạt nhìn cô.
“Lên xe.”
Giang Ly nhìn qua cửa sổ thấy trên ghế phụ còn có Tần Yểu Yểu đang ngồi. Cô ta ăn mặc rất xinh đẹp, một chiếc váy công chúa màu vàng kem, như thể đang đi hẹn hò.
Trong nháy mắt hai người đối diện nhau, Tần Yểu Yểu còn có chút kinh ngạc, khẽ giật giật quần áo Tiêu Nghiễn Chi: “A Chi, tối nay chị Ly Ly cũng đi sao?”
Cùng lúc đó, Giang Ly mở cửa sau ra, Tiết An vội vàng chào hỏi cô: “Chào buổi tối, chị Ly Ly.”
Nhìn thấy Tiết An ngồi ở hàng ghế sau, Giang Ly sửng sốt, một chân đạp lên xe, lại chậm chạp không lên xe.
“Đừng để tôi thúc giục cô, Giang Ly.” Giọng nói của Tiêu Nghiễn Chi từ ghế lái tùy tiện truyền đến.
Ngay sau đó Giang Ly đã nhanh chóng lên xe, đóng cửa xe lại.
Cô cảm thấy rất kỳ lạ, tại sao Tiêu Nghiễn Chi lại tự lái xe, để Tiết An ngồi ở hàng ghế sau?
“Lát nữa cùng Dư Quảng Bình nói chuyện về kế hoạch bồi dưỡng ngôi sao mới, Tiết An phụ trách truyền đạt nội dung công việc cho cô. Lát nữa ở bữa tiệc cô sẽ toàn quyền phục trách.”
Giang Ly đã hiểu.
Tiêu Nghiễn Chi định để cô đích thân tham gia vào công việc lập kế hoạch hợp tác với tư cách là trợ lý của tổng giám đốc vào tối nay.
Tiêu Nghiễn Chi ngồi ở ghế lái, lái xe một cách có trật tự.
Bộ vest may thủ công rất chỉnh tề, mỗi chiếc khuy đều được cài rất vừa vặn, khuy ở cổ tay hơi xắn lên, mỗi cử chỉ đều toát lên mỹ cảm cấm dục.
Giang Ly chỉ liếc hắn vài cái, liền cụp mắt xuống.
“Chị Ly Ly, đây là tài liệu lát nữa chị có thể cần.” Tiết An mở miệng, lấy ra một tập tài liệu đưa cho Giang Ly:
“Chị xem qua trước đi, sau đó em cùng chị bàn chi tiết nội dung công việc.”
“Được. Vất vả cho cậu rồi.” Giang Ly thu hồi ánh mắt, lễ phép gật đầu cảm ơn, sau đó cẩn thận nghe Tiết An nói.
Tần Yểu Yểu ngồi ở ghế phụ, cảm thấy có chút không thoải mái, nghe hai người phía sau nói chuyện công việc, cô nhỏ giọng nói với Tiêu Nghiễn Chi:
“A Chi, công việc như vậy, anh cũng có thể giao cho em mà.”
“Em cũng có thể làm được, không cần nhờ đến chị Ly Ly đâu.” Cô nàng càng nói thanh âm càng nhỏ, ủy khuất vô cùng.
Tiêu Nghiễn Chi vừa lái xe, vừa nâng mắt nhìn cô một cái.
Nhận thấy trong trong Tần Yểu Yểu đang có lấn cấn, thần sắc anh không thay đổi, giọng điệu nhàn nhạt: “Yểu Yểu là partner đi cùng tôi, còn cô ấy là nhân viên. So với cô ấy làm cái gì?”
Một câu nói, làm cho mấy người trong xe đều trầm mặc vài giây.
Tần Yểu Yểu vốn dĩ có chút buồn bực, lập tức trở nên vui vẻ, ánh mắt sáng ngời:
“Là vậy ạ? Vậy thì em sẽ không làm phiền chị Ly Ly làm việc nữa.”
Từ “partner” rất mơ hồ, Tần Yểu Yểu tự động dịch nó sang là “bạn gái”.
Bởi vì cô là bạn gái, cho nên chỉ cần ngồi bên cạnh Tiêu Nghiễn Chi là được rồi. Mà Giang Ly chỉ là nhân viên của Giang Ngu, vì vậy phải chịu trách nhiệm cho công việc khô khan không thú vị này.
“Chị Ly Ly phải cố lên nha, nhất định phải đàm phán thành công lần hợp tác này nhé!” Tần Yểu Yểu quay đầu lại, ngữ khí tràn đầy khích lệ.
Giang Ly không nói gì, chỉ nhìn Tiết An: “Trợ lý Tiết, còn gì cần bổ sung không?”
Tiết An cũng phản ứng lại, gật gật đầu: “Còn có vấn đề này…”
Thấy mình bị phớt lờ, Tần Yểu Yểu không hề khó chịu mà còn cảm thấy rất sảng khoái. Cảm giác khiến Giang Ly đau khổ trước mặt mình thực sự là một niềm vui khó tả.
Đột nhiên xe bị va chạm mạnh, Giang Ly mất thăng bằng ngã về phía Tiết An, Tiết An vội đỡ lấy cô: “Chị Ly Ly không sao chứ?”
“Không sao, cảm ơn cậu.” Giang Ly ngồi thẳng dậy, vừa ngước mắt lên, lại vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tiêu Nghiễn Chi trong gương chiếu hậu.
Đôi mắt anh lạnh lùng và sắc bén, như thể anh đang dò xét cô.
Vài giây sau, thanh âm của Tiêu Nghiễn Chi nhàn nhạt truyền đến: “Giữ khoảng cách tốt, đừng đụng chạm lung tung.”
Tiết An lập tức cúi đầu: “Vâng, Tiêu tổng.”
Giang Ly trong lòng rất không nói nên lời, nhưng lại không mở miệng.
Sau khi Tiết An giải thích nội dung công việc, không có bất kỳ âm thanh trò chuyện nào nữa, bầu không khí trong xe trở nên vô cùng nặng nề.