Màn đêm buông xuống, cổng Hầu phủ nhộn nhịp đông đúc có hai người cùng nhau chuồn êm.
Hoa Hiểu Tư đỡ người lên ngựa rồi phóng thẳng ra ngoại ô.
“Nương ta thích yên tĩnh nên không để bà ấy nằm trong khu mộ tổ Hoa phủ chịu ấm ức.”
Gió đêm phủ lên giọng nói của Hoa Hiểu Tư một tấm lụa mỏng, không còn cà lơ phất phơ như mọi ngày. Dư Dục nhẹ nhàng lùi lại rồi dựa vào lồng ngực ấm áp, cảm thấy hai nhịp tim như hòa làm một.
Y mở miệng trêu đối phương nhưng giọng vừa mềm vừa nhẹ.
“Ngươi quả là một người con hiếu thảo.”
Hoa Hiểu Tư không để ý mà chỉ nói.
“Ta cũng chẳng tính là hiếu thảo đâu, chỉ được cái cao lớn thôi.”
——————
Năm xưa mẫu thân Hoa Hiểu Tư là tiểu thư khuê các, tuy mất sớm nhưng trong ấn tượng của Hoa Hiểu Tư bà luôn là người dịu dàng hiền hậu.
Thời gian đã mang đi rất nhiều bi thương và nước mắt, hôm nay hắn và Dư Dục đứng trước mộ, trong lòng chợt nhẹ tênh.
“Mẫu thân.” Hoa Hiểu Tư cười nói, “Cảm tạ mẫu thân phù hộ, cuối cùng con cũng ôm được mỹ nhân về, sau này không phải lẻ loi một mình nữa.” Hoa Hiểu Tư kéo Dư Dục tới gần hơn, “Đây chính là con dâu ngài, vừa thông minh vừa giỏi giang, xem như con nhặt được báu vật rồi.”
Dư Dục mượn ánh trăng nhìn đôi mắt ướt át của Hoa Hiểu Tư, cũng nói theo hắn.
“Nương.” Y vừa mở miệng đã làm Hoa Hiểu Tư bật cười, “Chúng con sẽ sống thật hạnh phúc, ngài trên trời có linh thì hãy phù hộ cho chúng con đời này yên ổn, gia hòa vạn sự hưng.”
“Đúng vậy đúng vậy.” Hoa Hiểu Tư vui vẻ cười tít mắt, “Ngài phải giúp đỡ chúng con nhiều vào nhé, tốt nhất là cho con tìm được mấy đồ đệ kẻo về già không nơi nương tựa.”
Sắc mặt Dư Dục phức tạp, phức tạp đến nỗi Hoa Hiểu Tư cũng nhận ra, thậm chí còn trở nên khẩn trương.
Hắn ôm chặt người không buông.
“Ta biết ngươi thích trẻ con, nhưng dù vậy cũng không được bỏ ta đâu đấy.”
“Chó ngốc.”
Dư Dục vừa mắng vừa cười, y thật sự không tin được đến giờ Hoa Hiểu Tư vẫn chưa biết gì.
“Ngươi có biết ta là ca nhi không?”
“Chỉ cần ngươi chịu thành thân với ta thì dù có là ca nhi cũng không sao……” Hoa Hiểu Tư đầu tiên là thở phào, sau đó thảng thốt, “Hả? Ngươi là ca nhi à!”
Bồ Tát ơi, hắn còn đang nghĩ chỉ cần được ở bên Dư Dục thì có đoạn tử tuyệt tôn cũng không sợ, kết quả Cá ngốc của hắn lại là ca nhi.
“Sao, ngươi không vui à?” Dư Dục cố ý trêu hắn, “Ta nói cho ngươi biết, không vui cũng muộn rồi…… Ơ!”
Dư Dục bị Hoa Hiểu Tư ôm chầm làm giật nảy mình.
“Ngươi làm gì vậy?!”
Hoa Hiểu Tư nhoẻn miệng cười.
“Chiên cá.”
Hắn là đầu bếp giỏi lắm đấy.
[HOÀN]