Ta thản nhiên khom người hành lễ: “Thần nữ xin tạ ơn Hoàng thượng và Nương nương, nhưng mà ta đã hòa ly với Vương gia rồi, vậy thì đứa bé này tự nhiên sẽ mang họ Tiết, coi như là để lại người nối dõi cho Tiết gia ta.”
Các ma ma thấy không thể thuyết phục được ta, đành bất lực rời đi.
Vì vậy ta lại có thêm một việc phải làm.
Mỗi ngày ngoài việc sao chép những lời chú giải trong binh thư, còn phải cố gắng dưỡng thai.
Nhưng việc dưỡng thai này hình như khó hơn ta tưởng tượng.
Hàng ngày đều bị ốm nghén, lại rất hay buồn ngủ, thường thì ngày ngày đều bị cái bụng hành hạ, khiến người ta mệt mỏi rã rời.
Đồng Nhi thấy vậy rất đau lòng, vừa lau nước mắt vừa nói với bụng ta: “Tiểu chủ tử, ngoan ngoãn một chút được không? Đừng làm phiền mẫu thân của con nữa, người đã đủ khổ rồi…”
Đôi khi, lại không nhịn được mà hỏi ta: “Tiểu thư, người ngoài đều nói, người được tiên nhân phù hộ, cái thai này nhất định sẽ sinh con trai, như vậy phủ Tướng Quân chúng ta sẽ có chỗ dựa rồi.”
Ta cử động cổ tay, nàng ấy lập tức nhận lấy bút, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho ta.
Đồng Nhi nói, tất cả mọi người đều mong ta sinh con trai.
Để an ủi vong linh của cha và huynh trưởng, kế thừa huyết mạch của phủ Tướng Quân.
Kỳ thực cũng không phải vậy.
Ví dụ như những người họ hàng ở quê nhà xa xôi kia.
Biết tin cha tử trận, những người thân thích trước đây cứ đến mỗi dịp lễ Tết đều đến phủ biếu quà, chẳng có một ai đến phúng viếng, thăm hỏi.
Bây giờ biết ta hòa ly về nhà, ngược lại vội vàng đến cửa.
Dẫn theo một biểu đệ mười mấy tuổi, đứng trước mặt ta.
Tộc trưởng vênh váo lên tiếng: “Tuy cha và huynh trưởng của ngươi đã mất, nhưng hương hỏa không thể đoạn tuyệt, tộc họ đã chọn một đứa trẻ có tư chất tốt, cho làm con thừa tự dưới danh nghĩa cha ngươi vậy.”
Đồng Nhi đỡ ta đứng dậy khỏi ghế.
Hướng về phía tộc trưởng nói lời cảm tạ: “Đa tạ tộc trưởng quan tâm, hương hỏa trong nhà, bốn mùa tám tiết, chưa từng dám quên, cũng không cần người ngoài nhắc nhở.”
Ông ta chống gậy xuống đất, tức giận quát lớn: “Vô lễ!”
“Ngươi bị Vương phủ ruồng bỏ, khiến gia tộc xấu mặt, tộc họ không so đo chuyện này, còn cho ngươi về nhà, đã là khoan dung lắm rồi, ngươi! Chẳng lẽ thật sự muốn cho dòng dõi này tuyệt hậu sao?”
Những người lớn tuổi khác trong tộc cũng nghiêm khắc quở trách.
Hết người này đến người khác mắng ta bất hiếu.
Dọa sẽ đuổi ta ra khỏi nhà, từ nay không có chỗ dung thân.
Bụng dưới hơi đau.
Ta đưa tay nhẹ nhàng xoa bụng, trấn an đứa con đang mang trong mình.
Ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn tất cả mọi người.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Nếu tộc trưởng muốn xóa tên, vậy thì cứ xóa hết cả dòng họ phủ Tướng Quân chúng ta đi. Từ nay về sau, những cống phẩm mà phủ Tướng Quân cung cấp cho tộc họ, ta sẽ cho người cắt đứt, còn có vị tộc đệ này, ta mặc kệ ngươi là con cháu nhà ai, khuyên ngươi một câu, vinh quang của phủ Tướng Quân, không phải thứ mà ngươi có thể hưởng thụ được.”
Sắc mặt các vị tộc lão thoáng vẻ lúng túng.
Nhưng cũng không bị những lời của ta đe dọa.
Tộc trưởng nghiêm mặt quát lớn: “Một nữ nhân bị ruồng bỏ, dám uy h.i.ế.p trưởng bối trong tộc, người đâu, mang gia pháp ra đây!”
Đồng Nhi sợ đến mặt mày tái mét. Lập tức chắn trước mặt ta: “Không được! Tiểu thư nhà ta đã có thai, không thể dùng gia pháp được.”
Tộc lão lớn tiếng quát: “Con nha hoàn bé nhỏ, dám cả gan phạm thượng, nó không đánh được, chẳng lẽ ngươi cũng không đánh được sao!”
Đồng Nhi ngốc nghếch, còn tưởng thật sự đã giúp ta chắn tai họa.
Không dám phản kháng. Đồng Nhi ngoan ngoãn quỳ xuống chịu phạt.
Bọn họ thì lộ ra nụ cười đắc ý.
Lúc này quản gia cũng bị sai đi chỗ khác.
Trơ mắt nhìn Đồng Nhi bị ấn quỳ xuống trước mặt mọi người, ta vừa tức vừa sốt ruột.
Trong lúc không để ý, lại bị người ta mạnh tay xô đẩy.
Cơ thể mất kiểm soát ngã nhào về phía trước.
Trước khi ngã xuống, ta nhìn thấy vẻ mặt kích động của tất cả mọi người.
Chỉ có Đồng Nhi là vẻ mặt kinh hãi: “Tiểu thư!!!”
Đồng Nhi bị người ta giữ chặt, không cách nào thoát ra được.
Ta nhắm mắt lại, thậm chí quên cả kêu cứu.
May mà trước khi ngã xuống đất, có một đôi tay mềm mại đỡ lấy vai ta, chậm rãi dìu ta đứng lên.
Trước khi vẻ thất vọng trong mắt mọi người kịp biến mất,
Quản gia vội vã chạy về.
Mắt ông đỏ hoe chắn trước mặt ta: “Các vị tộc lão đây là có ý gì? Chẳng lẽ cho rằng phủ Tướng Quân không có nam đinh, liền muốn hãm hại con của tiểu thư, chờ đợi ăn tuyệt hộ sao?!”
Ông ấy rất ít khi nói những lời khó nghe như vậy.
Trước đây mỗi lần các tộc lão đến, ông ấy đều cúi đầu khom lưng, tươi cười tiếp đón.
Lúc này đây nhìn thấy vẻ mặt lúng túng của mọi người, ông ấy vậy mà cũng nổi giận.
Quay đầu nói lời cảm ơn với Ảnh Vệ bên cạnh ta.
Rồi lại lệnh cho Đồng Nhi dìu ta xuống nghỉ ngơi.
Trước khi rời đi, ta ngoảnh đầu nhìn lại.
Lần đầu tiên thấy cái lưng đã còng mười mấy năm của quản gia, giờ phút này lại thẳng tắp lên.
Chủ ý của tôi là hy vọng Khương Nam đừng quá vất vả, an tâm ở đây, tôi không ngại chia sẻ di sản ba để lại cho y đâu.
Thấy người đẹp bị thương, tôi nóng đầu thốt lên một câu.
Câu “Em nuôi anh” vừa ra khỏi miệng, nghe cứ thấy không phù hợp sao ấy, giống như Đăng Đồ Tử* nói khoác mà không biết ngượng, muốn bao nuôi người ta, vốn dĩ tôi xấu hổ thì mặt sẽ càng đỏ hơn.
(Đăng Đồ Tử ý chỉ những kẻ háo sắc)
Quả nhiên, Khương Nam nghe tôi hùng hồn nói ra câu đó, biểu cảm biến đổi khó lường.
Ban đầu kinh ngạc và sau đó không hiểu cái gì, hắn bị tôi chọc cho bật cười: “Tiểu Cảnh, em định lấy gì nuôi anh?”
“Lấy…” Tôi định nói tôi có tiền, nhưng nghĩ lại, đó là tiền ba tôi để lại. Nói lấy tiền ba để lại cho tôi để nuôi hắn quả thực vô cùng gượng gạo. Tôi đành cúi đầu, không hề tự tin nói: “À ừm, chờ em tốt nghiệp xong sẽ kiếm tiền nuôi anh.”
Khương Nam sờ đầu tôi, mỉm cười lấy ly rượu khỏi tay tôi, dịu dàng nói: “Tiểu Cảnh, em uống say rồi.”
Khương Nam lớn hơn tôi vài tuổi, tao nhã trưởng thành. Hắn rất thích đối xử với tôi như đối xử với một đứa trẻ.
Tôi bị xoa đầu, vô cùng bất mãn.
Nói gì thì nói, uống rượu vào bố mày đứng đầu cả thế giới.
Tôi lớn tiếng kháng nghị: “Em không có say, em nói thật. Anh Nam, em nuôi anh.”
“Được, sau này em kiếm được tiền rồi hẵng nói nhé.” Dường như nụ cười của Khương Nam méo hơn lúc trước, hắn kéo tôi đứng dậy khỏi ghế salon, dìu vai tôi đưa về phòng ngủ: “Bây giờ ngoan ngoãn về phòng ngủ đi, ngày mai gặp.”
Sự thật chứng minh Khương Nam chỉ dỗ tôi.
Bởi vì hôm sau tôi không thể thấy hắn như mong muốn, muốn mời hắn ăn sáng chung nhưng được báo rằng hắn đã rời đi từ sớm. Tôi đâm đôi đũa vào lòng đào trong chén, cho dù được ăn món mì Tonkotsu thích nhất nhưng tôi lại cảm thấy nó nhạt như nước ốc.
Tôi không mấy vui vẻ, về phần tại sao không vui, tôi cũng không hiểu rõ.
Hồi trước khi còn là một thằng thất bại, tâm trạng không tốt có thể kéo mấy đứa cùng phòng chơi game xả stress hoặc tới quán hàng rong trước cửa trường học ăn uống thả ga một bữa. Con trai mà, xả xong rồi ngủ một giấc, chuyện phiền lòng gì đó quên sạch sành sanh.
Bây giờ thành con nhà giàu đẹp trai, tôi quyết định đổi suy nghĩ, làm chuyện không giống bản thân thường làm.
Tôi vô cùng không sáng tạo bảo tài xế đưa tôi tới quán bar sang nhất thành phố.
Về phần rốt cuộc anh ta có biết phải đi tới đâu không, tôi không rõ.
Bởi vì tôi cũng chưa từng đi bao giờ.
Sau khi xuống xe, tôi chỉnh lại quần áo, giả bộ mình là khách quen thường xuyên tới đây chơi, nghênh ngang đi vào trong. Đi được một nửa thì bị người gác của mỉm cười ngăn lại.
Được rồi, người ta là thành viên của club, bên trong đúng là có quán bar sang nhất thành phố, chú tài xế này, nói trước một tiếng được không? Chú làm vậy sẽ khiến con rất lúng túng đó.
Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nói tên mình ra thế quái nào được. Tôi đành phải ho nhẹ một tiếng, nói ra tên ba.
Kết quả, ba người đi trà nguội.
Tôi vô cùng buồn rầu, cứ bị người chặn ngoài cửa thế này không tốt chút nào. Tôi định về nhà, đếm lại xem trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu số không, an ủi bản thân mình.
Lúc xoay người rời đi, bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, quyết định thử vận may một tí.
Tôi nói ra một cái tên với nhân viên.
Quả nhiên, sau khi bọn họ nghe xong bèn nhìn nhau, thay đổi thái độ, cung kính mời tôi vào bên trong.
Tôi bình tĩnh gật đầu.
Xem ra vẫn là tên người anh nuôi kia của tôi dễ xài.
Quầy bar bên trong câu lạc bộ hoa lệ này không khác mấy với tưởng tượng của tôi, thiết kế sang trọng, khách khứa quần áo gọn gàng, động tác pha chế của bartender khiến người ta hoa cả mắt.
Tôi vốn định học theo mấy đứa phá của tính cách thất thường, tâm trạng không tốt sẽ tiêu tiền như nước, định mời toàn bộ khách trong quầy bar uống rượu, kết quả vừa nhìn bảng giá, mạch máu vẫn chưa quen với việc một đêm thành đại gia, không chịu nổi kích thích, huyết áp tức thì tăng cao.
Vì vậy tôi yên lặng từ bỏ ý tưởng này, chỉ gọi cho mình một ly.
Không biết có phải ảo giác không nhưng khi tôi uống rượu cocktail luôn cảm thấy đằng sau có người theo dõi tôi, thậm chí còn cảm thấy có người định đến gần tôi.
Nhất định là uống rượu sinh ra ảo giác, tôi lắc đầu, giơ ngón trỏ ra chỉ một chai rượu màu xanh trong tủ với bartender.
Tôi còn chưa kịp nói với bartender tôi muốn gì, người đẹp ngồi trên ghế chân cao bên cạnh bỗng cầm ly rượu lại gần dựa vào tôi, ngọt ngào nói với tôi: “Anh đẹp trai, nhìn anh thật dễ thương, em mời anh uống một ly.”
Thấy mặt tôi mờ mịt, cô ấy cười cười uống rượu trong ly, thừa dịp tôi không phòng bị kéo cổ áo của tôi, buộc tôi phải nghiêng người về phía cô.
Cô ấy chuẩn xác dán môi lên đôi môi của tôi.
Tôi chưa từng gặp qua cô gái nào chủ động thế này, trong chớp mắt bị cưỡng hôn tôi kinh ngạc tới cực điểm, cơ thể cứng đờ mặc cô ấy mớm rượu cay nồng vào miệng tôi.
Hôn xong, cô ấy vỗ má tôi vài cái, đứng dậy rời đi.
Đến khi tôi lấy lại tinh thần, loại rượu không biết tên đã xuống bụng từ lâu, cô gái đẹp kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi chóng mặt ngồi một lúc, dần cảm thấy hít thở khó khăn.
Máy điều hòa trung tâm trong quán bar cao cấp mà sao lạ vậy, càng lúc càng nóng. Tôi cau mày kéo cổ áo mình ra, thử dùng tay quạt nhưng căn bản không có tác dụng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, khắp người như bị lửa đốt, quang cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
Tình huống cực kỳ không ổn, tôi lảo đảo đứng lên muốn rời đi, lúc miễn cưỡng chống tay lên quầy bar thì thấy có người rẽ đám đông đi tới chỗ tôi.
Tôi vội vàng lảo đảo đi về phía trước, giữa đường còn đụng phải một người phục vụ, mắt thấy người đằng kia càng lúc càng tới gần, tôi chật vật túm lấy một người nhìn như nhân viên quản lý, chịu đựng cảm giác khó chịu kia, nhanh trí hô to với gã: “Tôi… Tôi là em trai Hạ Cảnh của Thẩm gia, mau… mau đưa tôi… đi gặp anh ấy!”
Tôi chẳng hề biết Thẩm gia tròn méo thế nào, cũng không biết rốt cuộc gã có ở đây không, chỉ biết nếu tôi không nói ra tên gã thì ngay lập tức sẽ lập tức bị người lạ đưa đi.
Sau khi bị đưa đi, là bị chặt tay chặt chân hay bắt cóc vơ vét tài sản, tất cả là ẩn số.
Nghe được tên của Thẩm gia, quả nhiên người quản lý run lên, gọi hai người phục vụ khác tới đây dìu tôi đang đỏ bừng mặt ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lê đôi chân không còn sức, đầu óc mê man được bọn họ dìu đi.
Sau khi bị ả đàn bà kia cưỡng hôn đút rượu thì tôi bắt đầu mất khống chế, tế bào toàn thân đang điên cuồng kêu gào, tim đập càng lúc càng nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cơ thể nóng bừng khó chịu, mạch máu sục sôi đổ dồn xuống bụng dưới.
Tôi nửa tỉnh nửa mê được đỡ cánh tay, tất cả sự chú ý tập trung xuống nửa thân dưới của mình.
Tôi không nhịn nổi kẹp hai chân lại chầm chậm lê bước, định giảm bớt cảm giác ngứa ngáy ở bụng dưới nhưng không hiệu quả lắm, tôi đành phải cắn môi đè tiếng rên xuống.
Tôi không biết bọn họ sẽ đưa tôi tới chỗ nào nhưng đối với tôi mà nói, bây giờ cái gì cũng không quan trọng.
Tất cả ý chí bị cơn đói khát của cơ thể tước mất, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ —— hy vọng có người giúp tôi giải tỏa.
Vừa được đỡ ngồi xuống ghế salon, tôi càng không khống chế được, dứt khoát ngẩng cái đầu đầm đìa mồ hôi lên nhẹ giọng thở dốc, bất chấp xung quanh đang là tình huống gì, thẳng thắn thọc một tay vào trong quần xoa nắn.
Đáng tiếc, tôi đỏ mặt cầm cậu em của mình tuốt cả nửa ngày, da cậu em sắp bị tôi tuốt bong ra nhưng ngọn lửa và cơn đói khát trong cơ thể vẫn không thuyên giảm tí nào.
Dường như có vô số côn trùng đang gặm cắn cơ thể, tôi khổ sở đến nỗi suýt khóc.
Đang lúc tôi đỏ mắt định tiếp tục tự lực cánh sinh thì cửa bị đẩy vào, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa.
Tôi cố gắng chớp mắt vài lần, khung cảnh trước mắt nhòe đi vì nước mắt, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mang theo ánh sáng.
“Cậu ta sao vậy?”
“Thẩm… chúng tôi đã tra… kết quả… bị người ta đánh thuốc… “
Người đến là ai…
Bọn họ đang nói gì, tôi không nghe rõ…
Tôi khó chịu quá…
Bàn tay đang tự xoa dịu mình bị người khác nắm lấy, ngay sau đó cằm cũng bị bóp mạnh, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đấy.
Đến lúc nhìn ra được người trước mặt, không hiểu vì sao tôi lại thả lỏng người.
“Anh Nam…”
Là Khương Nam, tốt quá! Đối với người quen tôi không kìm nén nữa, nức nở nói: “Em, em khó chịu quá…”
“Em bị người ta đánh thuốc.” Khương Nam bóp cằm tôi, cau mày nhìn chằm chằm đôi mắt ướt nhẹp của tôi: “Hạ Cảnh, em làm gì ở đây?”
“Em… Em khó chịu…” Tôi không ngừng thở dốc trước mặt y, tay bị y nắm, hai chân lại bắt đầu không thể kiềm chế được vặn vẹo vào nhau.”Có một, có một cô gái mớm rượu cho em, em… em không biết… em khó chịu quá… “
“Bác sĩ lấy máu em đem đi xét nghiệm cũng phải mất một lúc, em ráng nhịn nhé.” Khương Nam sờ cái trán nóng hổi của tôi, nói: “Nếu em thực sự không chịu nổi, anh tìm người tới giúp em giải tỏa.”
Bây giờ thành con nhà giàu đẹp trai, tôi quyết định đổi suy nghĩ, làm chuyện không giống bản thân thường làm.
Chủ ý của tôi là hy vọng Khương Nam đừng quá vất vả, an tâm ở đây, tôi không ngại chia sẻ di sản ba để lại cho y đâu.
Thấy người đẹp bị thương, tôi nóng đầu thốt lên một câu.
Câu “Em nuôi anh” vừa ra khỏi miệng, nghe cứ thấy không phù hợp sao ấy, giống như Đăng Đồ Tử* nói khoác mà không biết ngượng, muốn bao nuôi người ta, vốn dĩ tôi xấu hổ thì mặt sẽ càng đỏ hơn.
(Đăng Đồ Tử ý chỉ những kẻ háo sắc)
Quả nhiên, Khương Nam nghe tôi hùng hồn nói ra câu đó, biểu cảm biến đổi khó lường.
Ban đầu kinh ngạc và sau đó không hiểu cái gì, hắn bị tôi chọc cho bật cười: “Tiểu Cảnh, em định lấy gì nuôi anh?”
“Lấy…” Tôi định nói tôi có tiền, nhưng nghĩ lại, đó là tiền ba tôi để lại. Nói lấy tiền ba để lại cho tôi để nuôi hắn quả thực vô cùng gượng gạo. Tôi đành cúi đầu, không hề tự tin nói: “À ừm, chờ em tốt nghiệp xong sẽ kiếm tiền nuôi anh.”
Khương Nam sờ đầu tôi, mỉm cười lấy ly rượu khỏi tay tôi, dịu dàng nói: “Tiểu Cảnh, em uống say rồi.”
Khương Nam lớn hơn tôi vài tuổi, tao nhã trưởng thành. Hắn rất thích đối xử với tôi như đối xử với một đứa trẻ.
Tôi bị xoa đầu, vô cùng bất mãn.
Nói gì thì nói, uống rượu vào bố mày đứng đầu cả thế giới.
Tôi lớn tiếng kháng nghị: “Em không có say, em nói thật. Anh Nam, em nuôi anh.”
“Được, sau này em kiếm được tiền rồi hẵng nói nhé.” Dường như nụ cười của Khương Nam méo hơn lúc trước, hắn kéo tôi đứng dậy khỏi ghế salon, dìu vai tôi đưa về phòng ngủ: “Bây giờ ngoan ngoãn về phòng ngủ đi, ngày mai gặp.”
Sự thật chứng minh Khương Nam chỉ dỗ tôi.
Bởi vì hôm sau tôi không thể thấy hắn như mong muốn, muốn mời hắn ăn sáng chung nhưng được báo rằng hắn đã rời đi từ sớm. Tôi đâm đôi đũa vào lòng đào trong chén, cho dù được ăn món mì Tonkotsu thích nhất nhưng tôi lại cảm thấy nó nhạt như nước ốc.
Tôi không mấy vui vẻ, về phần tại sao không vui, tôi cũng không hiểu rõ.
Hồi trước khi còn là một thằng thất bại, tâm trạng không tốt có thể kéo mấy đứa cùng phòng chơi game xả stress hoặc tới quán hàng rong trước cửa trường học ăn uống thả ga một bữa. Con trai mà, xả xong rồi ngủ một giấc, chuyện phiền lòng gì đó quên sạch sành sanh.
Bây giờ thành con nhà giàu đẹp trai, tôi quyết định đổi suy nghĩ, làm chuyện không giống bản thân thường làm.
Tôi vô cùng không sáng tạo bảo tài xế đưa tôi tới quán bar sang nhất thành phố.
Về phần rốt cuộc anh ta có biết phải đi tới đâu không, tôi không rõ.
Bởi vì tôi cũng chưa từng đi bao giờ.
Sau khi xuống xe, tôi chỉnh lại quần áo, giả bộ mình là khách quen thường xuyên tới đây chơi, nghênh ngang đi vào trong. Đi được một nửa thì bị người gác của mỉm cười ngăn lại.
Được rồi, người ta là thành viên của club, bên trong đúng là có quán bar sang nhất thành phố, chú tài xế này, nói trước một tiếng được không? Chú làm vậy sẽ khiến con rất lúng túng đó.
Tôi chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, nói tên mình ra thế quái nào được. Tôi đành phải ho nhẹ một tiếng, nói ra tên ba.
Kết quả, ba người đi trà nguội.
Tôi vô cùng buồn rầu, cứ bị người chặn ngoài cửa thế này không tốt chút nào. Tôi định về nhà, đếm lại xem trong thẻ ngân hàng có bao nhiêu số không, an ủi bản thân mình.
Lúc xoay người rời đi, bỗng trong đầu tôi nảy ra một ý tưởng, quyết định thử vận may một tí.
Tôi nói ra một cái tên với nhân viên.
Quả nhiên, sau khi bọn họ nghe xong bèn nhìn nhau, thay đổi thái độ, cung kính mời tôi vào bên trong.
Tôi bình tĩnh gật đầu.
Xem ra vẫn là tên người anh nuôi kia của tôi dễ xài.
Quầy bar bên trong câu lạc bộ hoa lệ này không khác mấy với tưởng tượng của tôi, thiết kế sang trọng, khách khứa quần áo gọn gàng, động tác pha chế của bartender khiến người ta hoa cả mắt.
Tôi vốn định học theo mấy đứa phá của tính cách thất thường, tâm trạng không tốt sẽ tiêu tiền như nước, định mời toàn bộ khách trong quầy bar uống rượu, kết quả vừa nhìn bảng giá, mạch máu vẫn chưa quen với việc một đêm thành đại gia, không chịu nổi kích thích, huyết áp tức thì tăng cao.
Vì vậy tôi yên lặng từ bỏ ý tưởng này, chỉ gọi cho mình một ly.
Không biết có phải ảo giác không nhưng khi tôi uống rượu cocktail luôn cảm thấy đằng sau có người theo dõi tôi, thậm chí còn cảm thấy có người định đến gần tôi.
Nhất định là uống rượu sinh ra ảo giác, tôi lắc đầu, giơ ngón trỏ ra chỉ một chai rượu màu xanh trong tủ với bartender.
Tôi còn chưa kịp nói với bartender tôi muốn gì, người đẹp ngồi trên ghế chân cao bên cạnh bỗng cầm ly rượu lại gần dựa vào tôi, ngọt ngào nói với tôi: “Anh đẹp trai, nhìn anh thật dễ thương, em mời anh uống một ly.”
Thấy mặt tôi mờ mịt, cô ấy cười cười uống rượu trong ly, thừa dịp tôi không phòng bị kéo cổ áo của tôi, buộc tôi phải nghiêng người về phía cô.
Cô ấy chuẩn xác dán môi lên đôi môi của tôi.
Tôi chưa từng gặp qua cô gái nào chủ động thế này, trong chớp mắt bị cưỡng hôn tôi kinh ngạc tới cực điểm, cơ thể cứng đờ mặc cô ấy mớm rượu cay nồng vào miệng tôi.
Hôn xong, cô ấy vỗ má tôi vài cái, đứng dậy rời đi.
Đến khi tôi lấy lại tinh thần, loại rượu không biết tên đã xuống bụng từ lâu, cô gái đẹp kia cũng biến mất không thấy tăm hơi.
Tôi chóng mặt ngồi một lúc, dần cảm thấy hít thở khó khăn.
Máy điều hòa trung tâm trong quán bar cao cấp mà sao lạ vậy, càng lúc càng nóng. Tôi cau mày kéo cổ áo mình ra, thử dùng tay quạt nhưng căn bản không có tác dụng. Tôi cảm thấy mặt mình nóng lên, khắp người như bị lửa đốt, quang cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
Tình huống cực kỳ không ổn, tôi lảo đảo đứng lên muốn rời đi, lúc miễn cưỡng chống tay lên quầy bar thì thấy có người rẽ đám đông đi tới chỗ tôi.
Tôi vội vàng lảo đảo đi về phía trước, giữa đường còn đụng phải một người phục vụ, mắt thấy người đằng kia càng lúc càng tới gần, tôi chật vật túm lấy một người nhìn như nhân viên quản lý, chịu đựng cảm giác khó chịu kia, nhanh trí hô to với gã: “Tôi… Tôi là em trai Hạ Cảnh của Thẩm gia, mau… mau đưa tôi… đi gặp anh ấy!”
Tôi chẳng hề biết Thẩm gia tròn méo thế nào, cũng không biết rốt cuộc gã có ở đây không, chỉ biết nếu tôi không nói ra tên gã thì ngay lập tức sẽ lập tức bị người lạ đưa đi.
Sau khi bị đưa đi, là bị chặt tay chặt chân hay bắt cóc vơ vét tài sản, tất cả là ẩn số.
Nghe được tên của Thẩm gia, quả nhiên người quản lý run lên, gọi hai người phục vụ khác tới đây dìu tôi đang đỏ bừng mặt ra ngoài.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lê đôi chân không còn sức, đầu óc mê man được bọn họ dìu đi.
Sau khi bị ả đàn bà kia cưỡng hôn đút rượu thì tôi bắt đầu mất khống chế, tế bào toàn thân đang điên cuồng kêu gào, tim đập càng lúc càng nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, cơ thể nóng bừng khó chịu, mạch máu sục sôi đổ dồn xuống bụng dưới.
Tôi nửa tỉnh nửa mê được đỡ cánh tay, tất cả sự chú ý tập trung xuống nửa thân dưới của mình.
Tôi không nhịn nổi kẹp hai chân lại chầm chậm lê bước, định giảm bớt cảm giác ngứa ngáy ở bụng dưới nhưng không hiệu quả lắm, tôi đành phải cắn môi đè tiếng rên xuống.
Tôi không biết bọn họ sẽ đưa tôi tới chỗ nào nhưng đối với tôi mà nói, bây giờ cái gì cũng không quan trọng.
Tất cả ý chí bị cơn đói khát của cơ thể tước mất, chỉ còn lại duy nhất một suy nghĩ —— hy vọng có người giúp tôi giải tỏa.
Vừa được đỡ ngồi xuống ghế salon, tôi càng không khống chế được, dứt khoát ngẩng cái đầu đầm đìa mồ hôi lên nhẹ giọng thở dốc, bất chấp xung quanh đang là tình huống gì, thẳng thắn thọc một tay vào trong quần xoa nắn.
Đáng tiếc, tôi đỏ mặt cầm cậu em của mình tuốt cả nửa ngày, da cậu em sắp bị tôi tuốt bong ra nhưng ngọn lửa và cơn đói khát trong cơ thể vẫn không thuyên giảm tí nào.
Dường như có vô số côn trùng đang gặm cắn cơ thể, tôi khổ sở đến nỗi suýt khóc.
Đang lúc tôi đỏ mắt định tiếp tục tự lực cánh sinh thì cửa bị đẩy vào, sau đó một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía cửa.
Tôi cố gắng chớp mắt vài lần, khung cảnh trước mắt nhòe đi vì nước mắt, chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người mang theo ánh sáng.
“Cậu ta sao vậy?”
“Thẩm… chúng tôi đã tra… kết quả… bị người ta đánh thuốc… “
Người đến là ai…
Bọn họ đang nói gì, tôi không nghe rõ…
Tôi khó chịu quá…
Bàn tay đang tự xoa dịu mình bị người khác nắm lấy, ngay sau đó cằm cũng bị bóp mạnh, buộc tôi phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt người đấy.
Đến lúc nhìn ra được người trước mặt, không hiểu vì sao tôi lại thả lỏng người.
“Anh Nam…”
Là Khương Nam, tốt quá! Đối với người quen tôi không kìm nén nữa, nức nở nói: “Em, em khó chịu quá…”
“Em bị người ta đánh thuốc.” Khương Nam bóp cằm tôi, cau mày nhìn chằm chằm đôi mắt ướt nhẹp của tôi: “Hạ Cảnh, em làm gì ở đây?”
“Em… Em khó chịu…” Tôi không ngừng thở dốc trước mặt y, tay bị y nắm, hai chân lại bắt đầu không thể kiềm chế được vặn vẹo vào nhau.”Có một, có một cô gái mớm rượu cho em, em… em không biết… em khó chịu quá… “
“Bác sĩ lấy máu em đem đi xét nghiệm cũng phải mất một lúc, em ráng nhịn nhé.” Khương Nam sờ cái trán nóng hổi của tôi, nói: “Nếu em thực sự không chịu nổi, anh tìm người tới giúp em giải tỏa.”
“Không!” Tôi gấp gáp nắm lấy bàn tay hơi lạnh đang đặt trên trán tôi, tham lam áp nó lên mặt mình: “Em không cần người khác, em chỉ cần anh…”