_Trương Triết Hạn… Cậu thật sự là một kẻ điên
Triết Hạn đang vung một gậy golf liền nghe thấy Vĩnh Hy vừa bước vào đã lớn tiếng mắng anh
_Cậu sao lại tức giận như vậy?
Anh đưa gậy cho vệ sĩ bên cạnh rồi ra hiệu cho họ lui xuống
_Cậu còn muốn giả ngốc đến bao giờ? Mình hỏi cậu… Mục đích cậu tiếp cận Cung Tuấn là gì?
_Cậu đừng suy đoán lung tung nữa… Hay cậu cho rằng mình đang muốn đào mỏ Cung gia?
Triết Hạn nhếch mép cười đùa. Nhưng trong lòng anh thì đã bắt đầu lo lắng
_Hôm nay mình đã nhìn thấy Cung Tuấn đi cùng với “một Trương Triết Hạn”… Mình còn đến vỗ vai ôm người ta một cái nữa… Nhưng cậu thì đang ngồi ở đây… Vậy cậu đoán xem, mình đã nhìn thấy ai?
Triệt Hạn tránh né ánh mắt Vĩnh Hy, vẻ mặt anh hiện lên sự lo lắng. Thật ra người mà Triết Hạn không muốn Vĩnh Hy gặp nhất không phải là Cung Tuấn… Mà là Trương Mẫn. Nhưng đáng tiếc giấy đã không thể gói tiếp được lửa
_Chỉ là… trùng hợp thôi
Triết Hạn đưa mắt nhìn nơi khác, chính anh cũng cảm thấy miễn cưỡng khi nói ra lời này
_Cậu nghĩ câu này lừa được Cung Tuấn thì tính dùng nó lừa luôn cả mình sao?
Vĩnh Hy tức giận đến cả mặt đều đỏ bừng
_Khuôn mặt này của cậu sinh ra là giống người kia sao? Hả…?… Là mình, là mình đã tìm bác sĩ cho cậu. Năm ấy khi cậu vừa gặp tai nạn ở Thụy Sĩ, khiến khuôn mặt bị hủy hoàn toàn. Chính mình đã tìm hai bác sĩ thẩm mỹ giỏi nhất cho cậu. Họ đã đảm bảo với mình sẽ trả lại khuôn mặt hoàn hảo của Trương Triết Hạn trước kia… Nhưng rốt cuộc thì sao…?
Vĩnh Hy giật mạnh tay anh, câu lôi Triết Hạn đến trước lớp cửa kính trong suốt, bên trong đang phản chiếu một gương mặt có đến tám phần giống với Trương Mẫn
_Nhưng cậu… Lại bảo bác sĩ chỉnh theo ý cậu… Mình đã cho rằng cậu chẳng qua là muốn thay đổi để bắt đầu một cuộc sống mới… Nhưng hôm nay gặp Trương Mẫn, mình cuối cùng cũng hiểu. Mọi chuyện đều là do cậu sắp đặt…
Triết Hạn giật mạnh tay anh khỏi tay Vĩnh Hy, ánh mắt điên cuồng nhìn vào cậu
_Phải… Là do mình làm, vụ tai nạn là mình cố ý ngã, còn cố tình lựa một nơi đầy đá nhọn và sỏi
Triết Hạn nhắm mắt nhớ lại khoảnh khắc ấy. Giây phút khi anh quyết định buông tay khỏi sợi dây an toàn leo núi, để mặc cơ thể mình rơi xuống từ vách đá cao. Lúc ấy Triết Hạn vẫn không chút hối hận. Vì anh chỉ có hai đường, một là kế hoạch thành công, hai là anh sẽ gặp lại được Lăng Duệ mà anh yêu nhất
_Cậu thì ra không phải bị trầm cảm mà là bị điên rồi… Tại sao cậu lại muốn có khuôn mặt giống “anh họ” Cung Tuấn? Tại sao cậu lại muốn tiếp cận Cung Tuấn? Lúc ấy trong lòng cậu chỉ có một mình Lăng Duệ… À không… Hiện tại trong lòng cậu cũng chỉ có một mình Lăng Duệ. Nên cậu đừng dùng cái lý do vì cậu thích Cung Tuấn để nói với mình
Vĩnh Hy chặn lại mọi lý do mà Triết Hạn có thể dùng để trốn tránh
_Là vì… mình…
Triết Hạn lưỡng lự không muốn giải thích, nếu không đến phút cuối anh vẫn không muốn Vĩnh Hy biết sự thật
_Cậu có biết hôm nay mình gặp Cung Tuấn và anh họ cậu ta ở đâu không?… Là ở bệnh viện tim…
Mạch Vĩnh Hy hôm nay đã quyết định sẽ phải biết được sự thật cuối cùng. Nhưng Triết Hạn khi nghe cậu nói xong lại chỉ quan tâm một chuyện khác
_Cậu nói cái gì? Cung Tuấn tại sao lại đến bệnh viện? Cậu ấy không khỏe nữa sao?
Triết Hạn hốt hoảng nắm lấy cánh tay Vĩnh Hy gặng hỏi. Chưa kịp chờ đối phương trả lời, anh đã muốn lấy điện thoại gọi cho Cung Tuấn. Vĩnh Hy thấy tâm tình kích động của anh thì càng chắc chắn suy đoán của mình. Cậu nắm lấy bàn tay cầm điện thoại của Triết Hạn
_Không cần gọi… Cậu ta chỉ đến tái khám định kỳ thôi… Phẫu thuật thay tim năm ấy rất thành công. Cậu ta có thể xảy ra chuyện gì chứ…
Triết Hạn nghe cậu nói xong thì bình tỉnh trở lại. Nhưng giây sau, khuôn mặt anh đã đông cứng vì bốn chữ “Phẫu thuật thay tim”
_Không phải dễ dàng để có thể biết được bệnh án của Cung đại thiếu gia… Nhưng trùng hợp là viện trưởng của bệnh viện ấy lại đang cần tiền của nhà mình… Tuy không xem được bệnh án nhưng việc Cung Tuấn bị bệnh tim bẩm sinh và từng thay tim tại Bắc Kinh thì mình vẫn có thể chắc chắn… Lúc Lăng Duệ ra đi, cậu ấy cũng đã hiến tạng cho bệnh viện…
Triết Hạn lúc này lại khá bình thản, nếu đã không thể che giấu được nữa thì chỉ còn cách thừa nhận. Thời gian qua, anh đã quá mệt mỏi vì những lời nói dối của bản thân mình
Ba năm trước Đại học Y Giang Tây thực hiện trao đổi sinh viên với Đại học Y Bắc Kinh 6 tháng. Lăng Duệ còn là sinh viên ưu tú được bổ nhiệm dẫn đoàn. Triết Hạn vì bận việc ở Trương gia nên không thể đến Bắc Kinh cùng cậu. Anh dự định sẽ đến sau đó một tuần, nhưng đáng tiếc… Mọi thứ đều muộn màng, ba ngày sau khi đến Bắc Kinh, Lăng Duệ đã gặp nạn… Một người đàn ông say rượu đã đâm xe vào cậu… Khi Triết Hạn nhận được tin thì bệnh viện Bắc Kinh báo với anh cấp cứu đã thất bại…
Triết Hạn kích động đến ngất đi ngay lúc đó. Khi anh tỉnh lại thì đã là ngày hôm sau. Bất chấp mọi sự phản đối từ cha anh và anh trai, Triết Hạn đã đi trực thăng đến Bắc Kinh ngay trong đêm để kịp nhìn thấy Lăng Duệ
Sau tang lễ của Lăng Duệ, Triết Hạn đã tự giam mình trong căn nhà nhỏ của cậu suốt nhiều tháng, anh không muốn gặp ai, cũng như không còn thiết tha với điều gì nữa. Thậm chí có lúc Triết Hạn còn từng nghĩ tìm đến cái chết để được giải thoát. Nhưng khi nghĩ đến Lăng Duệ… Nghĩ đến đêm sinh nhật cuối cùng của em ấy, tiểu Duệ đã dành điều ước sinh nhật duy nhất của mình cho anh
“Em cầu mong Trương Triết Hạn một đời bình an và trọn vẹn”
Ba anh và Vĩnh Hy đã tìm rất nhiều bác sĩ tâm lý đến khuyên anh. Nhưng Triết Hạn chỉ để mặt họ ngoài cửa luyên thuyên xong rồi tự rời khỏi. Còn anh… chỉ muốn nằm trên chiếc giường của hai người… lặng yên nhớ về em ấy
…
Triết Hạn và Vĩnh Hy cùng ngắm nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, Thành Đô hôm nay hình như cũng mang theo cả tâm sự buồn
_Trong một lần mình thu dọn đồ đạc trong nhà tiểu Duệ, đã tình cờ nhìn thấy hồ sơ đăng ký hiến tạng của em ấy. Mình nhớ lại em ấy từng kể với mình về chuyện này. Mình cũng nhớ khi mình đến Bắc Kinh, mọi thủ tục ở bệnh viện đã được trường của Tiểu Duệ thu xếp xong trước đó. Dùng chút hy vọng mỏng manh ấy, mình đã để Tăng Sâm đi kiểm tra lại chuyện hiến tạng… Quả nhiên thật sự em ấy đã hiến tim trước khi ra đi. Mất khá nhiều thời gian và công sức, người của mình phái đi mới điều tra ra người được thay tim là Cung Tuấn
Triết Hạn chậm rãi kể lại toàn bộ chân tướng sự thật năm ấy
_Chỉ vì muốn tiếp cận Cung Tuấn mà cậu phải làm đến mức này sao? Người mà Trương Triết Hạn cậu muốn… Có người nào mà cậu giành không được? Tại sao phải làm đến mức hủy dung đau đớn như vậy?
Vĩnh Hy xót xa nhìn anh. Cậu chơi với Triết Hạn từ nhỏ, sao lại không biết rõ đối phương? Người mà Tam thiếu của Trương gia đã muốn thì nhất định sẽ có cho bằng được
_Thật ra từ đầu mình không hề có ý định sẽ tiếp cận Cung Tuấn… Khi Tăng Sâm điều tra ra được người nhận tim là Đại thiếu gia của Cung gia, mình đã đợi trước cửa nhà họ Cung gần một tháng… Chỉ vì muốn nhìn thấy Cung Tuấn một lần… Nhìn thấy cậu ta khỏe mạnh… Cũng như nhìn thấy một phần của tiểu Duệ vẫn đang tồn tại trên thế giới này
Triết Hạn vừa kể vừa nhớ lại quá khứ của ba năm trước
_Nhưng mình đợi mãi… đợi mãi cũng không nhìn thấy Cung Tuấn. Có lẽ vì vừa phẫu thuật nên cậu ta hoàn toàn không bước ra khỏi nhà. Đến một ngày, mình không chờ được nữa. Khi kiên nhẫn của mình đã cạn kiệt và quyết định sẽ đến gõ cửa Cung gia để trực tiếp tìm người… Thì Cung Tuấn… cuối cùng cũng xuất hiện. Cậu ta ra khỏi nhà cùng anh họ của mình… Trương Mẫn. Mình và Tăng Sâm đã đi theo phía sau. Họ cùng nhau đến một khu vườn ngoại ô, dưới tàn cây anh đào rực rỡ… Mình nhìn thấy Cung Tuấn tỏ tình với Trương Mẫn… Đồ ngốc ấy đã bị từ chối không thương tiếc…
Triết Hạn nhẹ bật cười nhớ lại, có lẽ Cung Tuấn không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên tỏ tình thất bại của cậu đã bị Triết Hạn xem trọn vẹn không thiếu phút nào
_Mặc cho Trương Mẫn đã bỏ đi, cậu ta vẫn ngây ngốc ở đó chờ đợi… Nhưng người thì không trở lại… chỉ có cơn mưa lớn kéo đến… Sau đó tên ngốc chỉ vừa phẫu thuật vài tháng trước ấy đã ngất xỉu. Là mình đã đưa cậu ta vào bệnh viện… Nhưng lúc trên xe, cậu ta nửa tỉnh nửa mê mà nắm tay mình… gọi tên “Trương Mẫn”… Lúc ấy mình cũng hiểu là do khuôn mặt mình có nét giống anh họ cậu ta…
Triết Hạn đột nhiên quay qua nắm lấy tay Vĩnh Hy, biểu tình anh vô cùng kích động
_Vĩnh Hy… Cậu có hiểu không? Đây là ý trời… Cung Tuấn là người được Lăng Duệ hiến tim… Còn mình… Mình lại có khuôn mặt giống với người mà cậu ta yêu… Chỉ đáng tiếc là không giống hoàn toàn…
_Nên cậu mới chỉnh lại cho giống hoàn toàn sao?
Vĩnh Hy luôn biết Triết Hạn không thể quên được Lăng Duệ. Nhưng cậu cứ tưởng rằng, anh đã có thể vượt qua cú sốc năm ấy và một lần nữa bắt đầu lại. Không ngờ… mọi thứ chỉ là lầm tưởng của cậu
_Phải… Chỉ cần chịu một chút đau đớn thì mình sẽ có thể ở bên tiểu Duệ một lần nữa
Triết Hạn vừa nói vừa mỉm cười nhớ đến người con trai mà anh yêu nhất